Mục lục
Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1185

 

“Răng rắc!”

 

Cái cổ yếu ớt của cô gái Đông Hoàng trực tiếp bị Tân Vũ Phong vặn gấy.

 

“Ap”

 

Ởtrong gian nhà chính lập tức trở thành một mớ hỗn độn!

 

Có người chạy đến ven tường, điên cuồng ấn còi báo động!

 

Còn có người cầm lấy máy truyền tin, bắt đầu gọi cho bộ phận an ninh.

 

Tân Vũ Phong lại chỉ hừ lạnh một tiếng.

 

“Muốn có người cứu các người sao?”

 

“Kiếp sau đi!”

 

Tân Vũ Phong tiến vào gian phòng này, liền giống như một con mãnh hổ nhảy vào bầy linh dương.

 

Mà những người Đông Hoàng ấy, giờ phút này chính là những con cừu ở dưới móng vuốt của mãnh hổ, không hề có sức phản kháng.

 

Một cô gái Đông Hoàng dường như có chút công phu trong người, một tay rút kiếm ra rồi bay tới hướng Tân Vũ Phong.

 

Nhưng Tần Vũ Phong không tránh không né, tùy ý để thanh kiếm trong tay bay thẳng tắp tới hướng mình.

 

Một âm thanh vỡ vụn răng rắc vang lên, khi kiếm trong tay cô ta tiếp xúc tới làn da của Tân Vũ Phong trong nháy mắt, đầu nhọn của kiếm đã bắt đầu bị nứt toạc.

 

Ngưởi phụ nữ kia hít hà một hơi.

 

Cô ta không biết, hiện tại thể chất của Tân Vũ Phong đã mạnh đến mức nào!

 

Phải biết rằng, sau khi Tân Vũ Phong bị Ly Hoả Kim Đồng đốt cháy xong, còn không bị thương đến cả một sợi lông cọng tóc, thậm chí còn lợi dụng Ly Hoả Kim Đồng để dập tắt cơ thể mình!

 

Chỉ là một binh lính bình thường thì làm sao có thể làm Tân Vũ Phong bị thương?

 

Nhưng giờ đây mạnh Tân Vũ Phong đã vượt qua sự nhận thức của đám người Đông Hoàng này!

 

Ở trong nhận thức của người Đông Hoàng, những kỹ năng này hẳn chỉ là sức mạnh mà quỷ mị hoặc thần thánh mới có thể có được!

 

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

 

Trong đó có một người sắp bị Tân Vũ Phong ra tay nên bị dọa đến điên rồi, vừa đi được hai bước từ trên sô pha xuống thì liền té ngã trên đất, sau đó giấy giụa muốn bò ra ngoài cửa.

 

Sao Tân Vũ Phong có thể để người đó được như ý.

 

Chỉ cần một chân, anh liển dẫm đứt cổ người nọ.

 

“Câm miệng, ồn muốn chết!”

 

Tân Vũ Phong nhăn mày lại, theo động tác của anh, mọi người ở đây dường như đều bị ấn nút tắt tiếng đi vậy.

 

Không một ai dám nói chuyện.

 

Bởi vì bọn họ không biết, Tân Vũ Phong sẽ lấy lý do như thể nào để giết bọn họ.

 

Bọn họ lại càng không biết vì sao Tân Vũ Phong lại đến đây!

 

Nhưng mà rất nhanh thôi, Tân Vũ Phong đã cho bọn họ một đáp án.

 

Tân Vũ Phong lấy ảnh chụp của Bạch Hứa Trạch ra, giơ ở trước mặt mọi người.

 

“Người này, các người có biết không?”

 

Biểu cảm của mọi ngưởi ở đây đều có chút khó coi.

 

Nếu bọn họ nhớ không nhầm thì…

 

Khoảng thời gian trước, đúng thật có một người Đại Hạ như vậy đã tới trú điểm này của bọn họ.

 

Nhưng mà rất nhanh thôi đã biến mất rồi.

 

Nghe trụ sở chính nói đó là một thám tử của Đại Hạ…

 

Nhưng giờ phút này, không ai dám lên tiếng.

 

“Có biết, hay là không bi Tân Vũ Phong đã có chút không kiên nhãn, lạnh giọng thúc giục nói.

 

“Biết, biết!” Một cô gái nhanh chóng mở miệng: “Thưa ngài, người này tôi đã từng gặp qua, đã từng gần đây…”

 

“Sau đó thì sao” Tân Vũ Phong lạnh giọng hỏi.

 

“Sau đó…”

 

Dường như cô ta đang nghiêm túc nhớ lại một chút: “Sau đó tôi cũng không biết người này đi đâu rồi…”

 

“Những người khác thì sao?”

 

Tân Vũ Phong nâng cao giọng hỏi, không có ai đáp lời.

 

Nếu nơi này không thể cung cấp cho Tân Vũ Phong bất cứ tin tức gì hữu dụng….

 

Tân Vũ Phong híp híp mắt.

 

Như vậy, những người là đồng bọn với lũ đã hành hạ Bạch Hứa Trạch đến chết cũng không cần phải để lại nữa!

 

“Chết đi!”

 

Tân Vũ Phong hét to một tiếng, trong nháy mắt áp lực dâng trào ra như muốn bay lên trời!

 

Mọi người ở đây đều không có cách nào thừa nhận được sự uy hiếp mà Tân Vũ Phong đem tới, cong sống lưng lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK