Chương 1895
Nhưng sau khi sự kinh hoàng ban đầu qua đi, chẳng bao lâu, Tần Vũ Phong đã hoàn hồn lại.
Dù sao, mặc dù là ma binh, anh cũng chẳng có gì phải sợ hãi, trong tay anh cũng có thần binh lợi khí kiên cố giống như vậy.
Hiên Viên Kiếm.
Dường như Tần Vũ Phong không còn do dự nữa, lập tức rút Hiên Viên Kiếm ở bên hông ra.
Chuyện đến nước này, Hiên Viên Kiếm đã tâm ý tương thông với anh, Tần Vũ Phong muốn khí phách lăng nhiên, Hiên Viên Kiếm cũng sẽ khí phách lăng nhiên. Tần Vũ Phong muốn nó ảm đạm không phát sáng thì Hiên Viên Kiếm sẽ ảm đạm không phát sáng, giống như một thanh sắt bình thường.
Bất kể như thế nào, việc rút Hiên Viên Kiếm ở Ma Môn cũng là một chuyện phiền phức, Tần Vũ Phong không muốn rước quá nhiều phiền toái vào người.
Mọi người có thể xem anh là một người nham hiểm không có chuyện ác nào mà không làm, có thể xem anh là một thiên tài song tu chính tà, có thể xem anh là Tu La.
Nhưng bây giờ anh không muốn bị bại lộ trước mặt Ma Quân Cửu U, mình chính là chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ.
Thanh kiếm ảm đạm, không hề phát sáng.
Ma Quân Cửu U nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên bật cười ha hả.
“Ha ha ha!”
“Thằng nhóc, cậu rút ra một thanh đạo sắt, cũng muốn so sánh với ma binh Bích Huyết Xà Phong của tôi sao?”
“E rằng cậu đã bị điên rồi đấy!”
Ma Quân Cửu U ngửa đầu lên trời, đột nhiên không thể kiềm chế được, cười phá lên.
Tần Vũ Phong không nói một lời, cúi đầu nhìn Hiên Viên Kiếm của mình.
Giản dị tự nhiên, giống như một thanh kiếm sắt bình thường nhất, mặt trên không hề phát sáng, phong thái tao nhã hoàng giả trước kia đều được che giấu hết.
Nhưng Tần Vũ Phong không cảm thấy ghét bỏ, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt ve Hiên Viên Kiếm.
Phàm là võ giả Đại Hạ, chắc chắn đã từng nghe về truyền thuyết của Hiên Viên Kiếm?
Ai không từng khát vọng sở hữu Hiên Viên Kiểm? Đương nhiên Tần Vũ Phong cũng không ngoại lệ.
Cho đến một ngày, anh thật sự có được Hiên Viên Kiếm, anh đã chiến thắng ý chí của Hiên Viên Kiếm, vương giả vạn kiếm, can tâm tình nguyện thần phục anh, bằng lòng chinh chiến sát phạt cùng anh.
Có đôi khi Tần Vũ Phong cũng cảm thấy tiếc nuối, cũng cảm thấy áy náy.
Một thanh kiếm tuyệt thế như vậy, thượng cổ thần binh như vậy, bản thân lại không thể sử dụng nó ở chiến trường biên giới phía Bắc, chỉ có thể dùng trong thế tục.
Nhưng Tần Vũ Phong luôn hiểu, bản thân muốn bảo vệ, từ trước đến nay chỉ có thế tục.
Thế tục, nhân gian khói lửa của bách tính Đại Hạ, an cư lạc nghiệp của bách tính.
Và cả thế tục của anh, những mong muốn của anh.
Anh muốn Lâm Kiều Như có thể sống tốt.
Chỉ cần có thể bảo vệ những điều sâu thẳm trong lòng. Kiếm mới không cần chiến đấu vì anh!
Ánh mắt của Tần Vũ Phong càng lúc vàng kiên định, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào kẻ địch đứng trước mặt Ma Quân Cửu U, có lẽ ánh sáng trong mắt Tần Vũ Phong thật sự rất thu hút.
Khoảnh khắc này, Ma Quân Cửu U bất giác lùi về sau nửa bước. Rất nhanh, Ma Quân Cửu U hoàn hồn lại, động tác chuẩn bị lùi về sau bỗng trở thành động tác bước lên trước một bước.
Đùa cái gì vậy.
Ông ta là Ma Quân Cửu U sự tồn tại tối cao nhất trong Ma Môn. Sao có thể bị một thằng nhãi ranh song tu chính tà dọa sợ chứ?
Ma Quân Cửu U lạnh lùng cười một tiếng. Thanh kiếm chỉ thẳng vào Tần Vũ Phong.
“Được lắm nhóc con, cầm một thanh kiếm hỏng, cũng dám diễu võ dương oai trước mặt tôi sao?”
“Cậu không biết chữ chết viết như nào đúng không?” Lúc này, những người dưới khán đài cũng lần lượt hoàn hồn lại.
Vốn dĩ mọi người nghĩ rằng Tu La sẽ cúng tế một món bảo khí đặc biệt gì đó.
Không ngờ Tu La chẳng những không cúng tế mà còn lấy ra một thanh kiếm sắt bình thường.