Mục lục
Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1221:

 

Tân Vũ Phong thay đồ cải trang xong, trên người tên ma ốm này còn mang theo bộ ý tế cấp cứu của chính mình.

 

Mà điều khiến Tân Vũ Phong vui vẻ chính là bên trong có băng vải, anh tùy tiện quấn mấy vòng quanh đầu, chỉ lộ ra mỗi đỉnh đầu.

 

Sau khi Tân Vũ Phong làm xong hết những việc này, thuận tay giết tên đó rồi mới quay lại vị trí cuối đội ngũ.

 

Tốc độ kiểm tra thân phận phía trước rất nhanh, tựa như chỉ cần liếc mắt về tấm bảng tên là được, so với tốc độ kiểm phiếu ở nhà ga Đại Hạ chỉ có hơn chứ không có kém.

 

Tân Vũ Phong mím chặt môi, không lâu sau, đội ngũ đã kiểm tra được hơn một nửa, chẳng mấy chốc sẽ đến Tân Vũ Phong.

 

Chỉ cần cánh cửa của tiểu khu Lạn Vĩ đóng lại, tất cả mọi người đều đi vào bên trong…

 

Tân Vũ Phong có thể tiêu diệt từng lầu từng lầu một, đóng cửa đánh chó.

 

“Phù..”

 

Anh hít sâu một hơi, trốn ở phía sau đội ngũ, đi theo nhóm người Đông Hoàng về phía trước.

 

Rốt cuộc cũng đến lúc bọn họ kiểm tra Tân Vũ Phong.

 

Tân Vũ Phong bình tĩnh đưa tấm thẻ chứng minh thân phận ra, điệu bộ hèn mọn, khuỷu tay cực vững vàng, cho dù là vẻ mặt hay diện mạo đều đã bị băng gạc che kín rồi, không thể nhìn ra nửa phần sơ hở.

 

Người Đông Hoàng kiểm tra hơi dừng lại một chút.

 

“Ông… tại sao lại bịt kín mặt?”

 

Tân Vũ Phong cúi đầu.

 

Vừa nãy anh cũng tiện tay tháo miếng băng gạc trên mặt tên ma ốm kia ra, thấy được dung mạo thật sự của đối phương.

 

Khuôn mặt bình thường phổ thông, nhưng hơn nửa khuôn mặt đã lở loét, chảy mủ, vô cùng ghê tởm.

 

Tân Vũ Phong chậm rãi mở miệng, dùng tiếng Đông Hoàng thành thạo nói: “Thưa ngài, trước đó vài ngày tôi có xảy ra chút xích mích với người Đại Hạ, khuôn mặt cũng bị hủy vào lúc đó…”

 

Tân Vũ Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Mà cái thời tiết chết tiệt này của Đại Hạ, mấy ngày gần đây thực sự quá nóng, khuôn mặt của tôi bị nhiễm trùng một chút, bây giờ đã thối rữa chảy mủ, để tránh khiến ngài sợ hãi nên mới.

 

Tân Vũ Phong nói xong, đưa tay làm bộ muốn gỡ băng gạc ra.

 

Người phụ trách kiểm tra nhíu mày: “Không, không cần! Tôi biết rồi, ông mau đi vào đi”

 

Tân Vũ Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, thả cái tay chuẩn bị tháo băng xuống.

 

Anh vừa đỉnh bước vào cửa thì đột nhiên có biến.

 

Một giọng nói vang lên.

 

“Chờ chút đã, người kia, ông là người ở điểm đóng quân nào?”

 

Tân Vũ Phong nhíu mày, dựa theo tiếng vọng để tìm người.

 

Là một người Đông Hoàng cao lớn, mắt to mày rậm, dọc đường Tân Vũ Phong quen nhìn những người Đông Hoàng có mắt híp răng hô, người như này thật hiếm thấy.

 

Tân Vũ Phong cụp mắt lần nữa: “Thưa ngài, tôi là Tiểu Diệp Khang Bình đến từ điểm đóng quân cũ của trường trung học phụ thuộc…

 

“Ông nói dối!”

 

Người Đông Hoàng có thân hình cao lớn kia mở miệng nói: “Xung quanh trường trung học phụ thuộc của Vân Thành là một bãi đất hoang, sao ông có thể tranh chấp với người Đại Hạ?”

 

Cả người Tân Vũ Phong chợt căng thẳng, nhưng nhanh chóng thả lỏng.

 

“Thưa ngài, tôi tranh chấp với người của Đại Hạ không phải ở tại khu vực xung quanh trường trung học của Vân Thành: Tân Vũ Phong đã nghĩ ra cái cớ khác tuyệt.

 

“Tôi hộ tống bộ phận mua lương thực, đang trên đường đi đến Vân Thành để mua đồ thì xảy ra tranh chấp với người của Đại Hạ”

 

Tân Vũ Phong đánh cược.

 

Cược rằng không có người Đông Hoàng nào của trường trung học ở Vân Thành ở gần anh.

 

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.

 

Một người Đông Hoàng khác lên tiếng: “Ông là Tiểu Diệp Khang Bình đúng không?”

 

Đầu Tân Vũ Phong lại càng cúi thấp hơn.

 

Phiền chết mất, cái đám người Đông Hoàng này cứ nghi thần nghỉ quỷ.

 

Nếu không phải sợ bọn họ chạy mất hết thì sao anh phải ở đây giả dạng thành một ông lão Đông Hoàng?

 

Tân Vũ Phong nghiến răng, hạ quyết tâm nếu bây giờ bại lộ, anh sẽ lập tức dùng kiếm khí hạ cấm chế quanh đây, phòng ngừa có người Đông Hoàng nào trốn thoát.

 

Nhưng hiện tại anh vẫn nhịn, cúi đầu nói một tiếng phải.

 

Lúc Tân Vũ Phong nói chuyện với người Đông Hoàng luôn đè giọng xuống vừa thấp vừa không có sức, tựa như bộ dạng bị bệnh nguy kịch, người bị bệnh nặng đều có âm thanh này.

 

Tuy Tân Vũ Phong có thể nói ngôn ngữ Đông Hoàng nhưng đối với thói quen của bọn họ vẫn không đủ quen thuộc, trong tai Tân Vũ Phong, giọng nói của tất cả những người Đông Hoàng này đều giống y nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK