Mục lục
Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2102

Kiều Chí Dụng cũng bắt đầu chuẩn bị chống trả lại.

Tuy nhiên, sự dừng lại của Diệp Thanh Đình vừa rồi chỉ là nguỵ trang mà thôi, cô ta quay đầu lại và bắt đầu tấn công về phía của Kiều Chí Dụng.

Hết roi này đến roi khác, cuộc tấn công rất dữ dội. Kiều Chí Dụng vị chiếc roi của Diệp Thanh Đình làm cho khó chịu, không dễ gì ngưng tụ được nội công bên trong, bây giờ tiêu tán hết.

Anh ta thậm chí còn kêu gào khóc lóc, nhảy ra khỏi tầm tấn công của Diệp Thanh Đình, xấu hổ chết đi được.

Triệu Hào sắc mặt bỗng đen như đáy nồi.

“Cho anh ta quay về, đừng làm mất mặt tôi nữa.

“Nhưng mà, cậu chủ, nếu Kiều Chí Dụng trở lại vào lúc này, đồng nghĩa với việc ta đầu hàng sao?” Người bên cạnh thận trọng hỏi.

“Câm miệng!” Triệu Hào tức giận hét lên, vẻ mặt cau có: “Mau cho tên Kiều Chỉ Dụng rút lui ngay lập tức, đừng để người Long Môn cười vào mặt

Người bên cạnh sợ co rụt lại, nhanh chóng tuyên bố trận này Diệp Thanh Đình giành chiến thắng. Kiều Chỉ Dụng sắc mặt tái nhợt, vội vã bước trở lại. Bên trong hội trường, khán giả bắt đầu nghị luận về cuộc chiến vừa rồi.

“Cái tên Kiều Chí Dụng này nào là Bát Tướng Thiên Môn, thật xui xẻo mà!”

“Khiến cho Diệp Thanh Đình nghịch hắn ta như một con khỉ nhảy tưng tưng”

“Mất mặt chết đi được.

“Cấp độ Bát Tướng Thiên Môn tưởng chỉ như vậy thôi sao? Giờ tôi cảm thấy có khi tôi lên chiến đấu cũng được chứ bộ!”

“Không đâu, nếu Bát Tướng Thiên Môn dành cho tôi, nói không chừng, tôi còn làm tốt hơn cả cái tên Kiều Chỉ Dụng ấy”

“Ai nói không phải?”

“Đừng nói nữa, vẫn còn có cơ hội, cái tên rác rưởi Địch Kiệt ấy cuối cùng cũng bước xuống rồi, tiếp theo không biết sẽ là ai đây!”

“Đúng thế.”

“Kiều Chỉ Dụng thật sự vô dụng, bị Diệp Thanh Đình đánh tới tấp như thế này!”

“Nhưng khả năng của Diệp Thanh Đình chặn được đòn tấn công của Kiều Chỉ Dụng quả là đáng kinh ngạc.

Vào lúc này, Diệp Thanh Đình có thể chặn được đòn tấn công của Kiều Chỉ Dụng, đứng sang một bên, không nói lời nào.

Ẩn mình trong đám đông.

Diệp Kính Dương suy nghĩ một chút, vẫn nên cảm ơn Tần Vũ Phong: “Vừa rồi cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp, không biết chị gái tôi sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Diệp Kính Dương lúc trước khiêu khích Tần Vũ Phong kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại nói lời cảm ơn chân thành bấy nhiêu.

Tần Vũ Phong nhướn mày nhìn Diệp Kính Dương.

Thật không ngờ cậu chủ Long Môn này lại tâm tư minh bạch như vậy.

Ghét là ghét mà biết ơn vẫn phải biết ơn.

Rõ ràng và đơn giản.

Từ góc độ này, Diệp Kính Dương không phải là người không thể dạy được, cùng lắm là anh ta tính cách của chút kiêu ngạo và độc đoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK