Kỷ Vân Chi xuống xe, im lặng bước đi trên con đường nhỏ lầy lội vì nước mưa.
Nguyệt Nha đi phía sau che ô cho nàng.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng ngày càng dày đặc.
Kỷ Vân Chi đột nhiên quay người giật lấy chiếc ô Nguyệt Nha đang che cho mình, ném sang một bên.
"Nhị phu nhân!" Nguyệt Nha vội vàng nhặt ô lên, lo lắng cuống cuồng.
Kỷ Vân Chi bước vào màn mưa, men theo con đường này từng đi qua, từng bước đi về phía trước.
Nguyệt Nha chạy lên phía trước, dùng sức gõ cửa. Nhưng cánh cửa này đã lâu không được mở, nàng ta gõ cửa hồi lâu cũng không có ai đáp lại.
"Không có ai..." Nguyệt Nha quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Kỷ Vân Chi khuôn mặt ướt sũng, vừa có nước mưa vừa có nước mắt.
Kỷ Vân Chi dường như nhớ ra tại sao mình lại sợ trời mưa sấm sét——
Nàng một thân lấm lem bùn đất gõ cửa hồi lâu, Lý ma ma mở cửa viện, cúi người bế nàng lên.
Hình ảnh chợt chuyển, nàng nhào vào lòng di nương, khóc lóc nói: "Mưa to quá..."
"Chi Chi chỉ mơ thấy ác mộng thôi, không có mưa, vẫn luôn là trời nắng đẹp mà."
Kỷ Vân Chi đứng dưới cơn mưa lớn, khóc rồi lại bất chợt bật cười.
Ký ức đã mất, là di nương sợ nàng đau lòng, cố ý dùng lời nói dối để che giấu sự thật, không muốn nàng từ nhỏ đã biết những sự thật tàn khốc đó.
Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn cho rằng cha mẹ chỉ là thiên vị mà thôi. Thì ra họ không phải thiên vị, mà là muốn nàng chết.
Những sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy đã trở thành lời nguyền, thúc giục họ muốn g.i.ế.c nàng. Nàng c.h.ế.t rồi, con trai của họ mới có thể sống lâu trăm tuổi.
Kỷ Vân Chi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm nữa. Nhưng những ký ức thời thơ ấu đã bị lãng quên lại bất ngờ ùa về.
Chiếc xe ngựa chao đảo, cây kẹo đường rơi xuống, còn có nàng bị đẩy khỏi xe ngựa, và đoạn đường vô tận ngã dúi dụi trong cơn mưa bão ấy.
·
Lúc chạng vạng, Lục Huyền đang nghị sự, Thanh Sơn đi vào thấp giọng bẩm báo: "Nhị phu nhân tới."
Sắc mặt Lục Huyền không chút thay đổi, nhanh chóng kết thúc buổi nghị sự một cách đâu ra đấy.
Hắn nhanh chân trở về chỗ ở, thấy Kỷ Vân Chi ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Kỷ Vân Chi quay đầu cười với hắn, giọng nói ngọt ngào: "Vân Chí phường mới ra vài món điểm tâm, mang đến cho Nhị gia nếm thử."
Lục Huyền quan sát nàng, nàng đã thay y phục sạch sẽ, nhưng mái tóc đen vẫn còn ẩm ướt.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Huyền bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Không có gì đâu ạ." Kỷ Vân Chi mỉm cười đứng dậy, mở hộp đựng thức ăn lấy điểm tâm bên trong.
Nàng không phải đến tìm Lục Huyền để than thở hay tìm kiếm sự che chở, nàng chỉ là...
"Chỉ là muốn đến thăm Nhị gia thôi."
Lục Huyền nhìn nàng thật sâu, kéo nàng ngồi lên đùi mình, Kỷ Vân Chi ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.
Lục Huyền không truy hỏi, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nói: "Cùng ta đến Hử Châu nhé."
Chương 59: Quả sơn tra
Chương thứ năm mươi chín
"Sao lại ngã xuống vậy?" Hứa Hồng Ngọc chạy đến bên giường đỡ con trai dậy, "Con muốn làm gì thì cứ gọi người là được rồi! Sao lại tự mình xuống giường?"
Kỷ Anh Nghi cũng bước đến gần, quan tâm nhìn vết thương ở chân Kỷ Vân Tiêu.
Kỷ Vân Tiêu không ngờ lại nghe thấy "sự thật" như vậy, sắc mặt hắn trắng bệch, không dám tin nhìn cha mẹ mình. Hắn chậm rãi ngẩng mắt, nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt mẹ, chất vấn: "Mẹ, những lời mẹ vừa nói với tỷ tỷ đều là thật sao?"
Sắc mặt Hứa Hồng Ngọc hơi cứng lại.
Lúc bà dẫn con gái nhỏ ra khỏi phòng trong, Kỷ Vân Tiêu đã ngủ rồi, bà không ngờ những chuyện không hay ho đó lại bị Kỷ Vân Tiêu nghe thấy.
Bà nhất thời không biết phải giải thích với con trai thế nào. Bà không muốn con trai mình biết những chuyện này! Bà hiểu rõ đứa con trai này, biết nó lương thiện và đơn thuần, không muốn nó vì chuyện cũ mà nảy sinh khoảng cách với cha mẹ!
"Bây giờ con đừng nghĩ nhiều, điều quan trọng nhất là dưỡng thương cho tốt!" Hứa Hồng Ngọc đẩy vai con trai, muốn hắn nằm xuống.
Trong đầu Kỷ Vân Tiêu rất rối bời, hắn cau mày chìm vào hồi ức, nhớ lại rất nhiều chuyện hồi nhỏ đã bị hắn bỏ qua.
Thấy hắn không nói gì, Hứa Hồng Ngọc vội vàng gọi: "Vân Tiêu? Con sao vậy? Có phải vết thương ở chân bị đau không?"
Giọng điệu của Hứa Hồng Ngọc vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể thay con trai chịu đau đớn!
Sự quan tâm của người mẹ là chân thành đến vậy, càng làm nổi bật sự vô tình vô nghĩa của bà đối với tỷ tỷ.
Kỷ Vân Tiêu cau mày, chất vấn: "Tỷ tỷ thật sự là con ruột của cha mẹ sao?"
Thấy hắn còn hỏi chuyện Kỷ Vân Chi, Hứa Hồng Ngọc thở dài không nói.
Kỷ Vân Tiêu cười khổ: "Lúc con còn rất nhỏ, cha mẹ đã nói với con rằng tỷ tỷ bị bệnh c.h.ế.t rồi. Năm nay đến Kinh thành mới biết tỷ tỷ còn sống, cha mẹ lại nói là lúc nhỏ con bị bệnh, còn luôn miệng muốn đến Kinh thành tìm tỷ tỷ nên cha mẹ mới lừa con rằng tỷ ấy đã mất, sau đó cứ thế mà giấu giếm."
Kỷ Vân Tiêu thở dài một hơi, thất vọng nói: "Thực ra là cha mẹ hy vọng tỷ ấy thật sự chết..."