Kỷ Vân Chi ngại ngùng mím môi, nhỏ giọng nói: "Hơi lạnh, người Nhị gia ấm áp, nên ta..."
Lục Huyền lại kéo Kỷ Vân Chi vào lòng, một tay nắm lấy hai chân nàng đặt lên vai mình. Mồ hôi cả đêm không tan, đương nhiên sẽ không còn lạnh nữa.
"Nhị gia..." Kỷ Vân Chi nhỏ giọng gọi hắn.
"Gọi ca ca."
Ca ca? Kỷ Vân Chi từ nhỏ sống ở Lục gia, từ nhỏ đã gọi Lục Kha, Lục Nguyên là Tam ca, Tứ ca, nhưng chưa từng gọi Lục Huyền là Nhị ca lần nào. Nàng nào dám chứ? Nàng chỉ biết cung kính gọi hắn là Nhị gia.
Lục Huyền dùng sức đẩy eo Kỷ Vân Chi, Kỷ Vân Chi vội vàng dịu dàng cầu xin: "Ca ca! Ca ca! Ca ca..."
Ca ca...
Kỷ Vân Chi ngủ thiếp đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm "ca ca".
Ngày hôm sau, Kỷ Vân Chi tỉnh dậy như từ một giấc mơ dài. Ánh nắng chan hòa xuyên qua lớp rèm cửa sổ và màn giường chiếu vào trong, nàng ngẩn người một lúc mới nhận ra trời đã sáng hẳn.
Nàng nắm chặt chăn ngồi dậy, trong lúc mơ màng lại có cảm giác thỏa mãn no đủ. Nhìn chiếc giường bừa bộn, nàng mới chợt nhận ra cảm giác thỏa mãn này không phải đến từ việc ăn no ngủ kỹ.
Nàng vén màn giường lên, thấy bóng người phản chiếu ngoài cửa phòng.
Nàng không chắc chắn gọi: "Nguyệt Nha?"
Xuân Đào tươi cười đẩy cửa bước vào, nói: "Nhị phu nhân cuối cùng cũng tỉnh rồi! Vừa nãy ta còn nói với Nguyệt Nha, nếu Nhị phu nhân không dậy nữa thì sẽ đói lả mất!"
"Giờ là giờ nào rồi?"
"Gần trưa rồi!" Xuân Đào không giấu nổi nụ cười trên môi.
Kỷ Vân Chi sững sờ. Nàng biết mình dậy muộn, nhưng không ngờ lại muộn đến thế! Lúc này, bụng nàng cũng bắt đầu kêu réo.
Xuân Đào nghe thấy, mím môi cười: "Nhị phu nhân đúng là bị đói đánh thức!"
Kỷ Vân Chi đứng dậy nhanh chóng rửa mặt chải đầu. Trong lúc ấy, nàng kinh ngạc phát hiện ra bản thân đã được tắm rửa sạch sẽ, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc mình đã tắm lúc nào.
Chắc chắn không phải nàng tự tắm rồi…
Bước ra khỏi phòng tắm, Kỷ Vân Chi vội vàng dùng bữa trưa để lấp đầy bụng. Nàng đang đưa một miếng cá sốt chua ngọt lớn vào miệng thì Lục Huyền bước qua ngưỡng cửa.
Ánh mắt nàng lảng tránh một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, thản nhiên hỏi: "Nhị gia đã dùng bữa trưa chưa ạ?"
"Chưa."
Lục Huyền ngồi xuống bên bàn, Xuân Đào vội vàng chạy đi lấy thêm một bộ bát đũa.
Kỷ Vân Chi cúi đầu ăn, vẫn từng miếng từng miếng, chỉ là không còn mỗi lần đều nhét đầy miệng như lúc trước, trông đã tao nhã hơn nhiều.
Lục Huyền nhìn nàng ăn uống không giống nàng lắm, nói: "Sáng nay lúc nàng ngủ, thánh chỉ ban thưởng trong cung đã được đưa tới. Đồ vật đều ở trong kho, lát nữa nàng tự mình đi xem. Ngoài ra còn phong cho nàng một cáo mệnh."
Quà trong cung đưa tới mà nàng lại không tạ ơn? Kỷ Vân Chi kinh ngạc hỏi: "Vậy sao không gọi ta dậy?"
Lục Huyền không đáp, gắp một miếng rau xanh ăn.
Kỷ Vân Chi thầm nghĩ chẳng lẽ là mình ngủ nướng quá say nên không gọi dậy được sao? Nàng liếc nhìn Lục Huyền rồi dời mắt, cũng không tiện hỏi nhiều, tiếp tục cúi đầu ăn từng miếng từng miếng.
Lục Huyền là võ tướng, người cao lớn, sức ăn đương nhiên không nhỏ. Chỉ là khi không ở trong quân doanh, hắn ăn không nhiều, bây giờ lại ăn còn ít hơn cả Kỷ Vân Chi.
Khi hắn buông bát đũa xuống, Kỷ Vân Chi vẫn còn đang bưng bát canh uống.
Ngón tay thon dài của Lục Huyền đặt trên bàn khẽ động, có chút ngứa ngáy, muốn sờ thử xem bụng nhỏ của nàng có phình lên không.
Nhưng Xuân Đào đang đứng đợi ở cửa, hắn không thể làm ra hành động thất thố như vậy.
Kỷ Vân Chi cuối cùng cũng ăn no, Xuân Đào và Xuân Liễu bước tới, dọn dẹp bàn ăn.
Kỷ Vân Chi cúi đầu ngồi bên bàn, cảm thấy có chút ngại ngùng khi không biết nói gì với Lục Huyền, Ngôn Tuyền từ bên ngoài bước vào.
"Nhị gia, Đại cô nương tới, nàng ấy nói có việc muốn thưa với ngài." Ngôn Tuyền bẩm báo.
Lục Huyền gật đầu, mặt không chút cảm xúc nói: "Cho nàng ấy vào."
Kỷ Vân Chi đương nhiên biết Lục Thiện Hòa đến vì chuyện gì. Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Huyền. Nàng đã đồng ý giúp Lục Thiện Hòa nói đỡ, nhưng rõ ràng hôm qua khi nàng đến thư phòng tìm Lục Huyền thì lại xảy ra chuyện không vui, nàng vẫn chưa thuyết phục được Lục Huyền thay đổi chủ ý, Lục Thiện Hòa vào lúc này đến, e rằng không chỉ không đạt được kết quả như mong muốn mà còn bị trách phạt!
Xuân Đào và Xuân Liễu bưng bát đĩa đi ra ngoài, Ngôn Tuyền nhận lệnh cũng đang đi ra ngoài.
Kỷ Vân Chi lo lắng cho Lục Thiện Hòa, trong lòng sốt ruột, theo bản năng đưa tay kéo vạt áo Lục Huyền, vội vàng nói: "Ca ca…"
Tay Lục Huyền run lên, chiếc cốc nước trong tay suýt chút nữa rơi xuống. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, quay đầu nhìn Kỷ Vân Chi, thấp giọng nói: "Đừng gọi loạn!"
Kỷ Vân Chi ngơ ngác nhìn hắn.