Đêm đã khuya, Tô thị vẫn còn ở trong phòng con trai. Bà nhìn con trai ủ rũ, tức giận không thôi.
Bà dùng sức véo cánh tay Lục Kha, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ta cảnh cáo con, ngày mai nha đầu Vân Chi chính là nhị tẩu của con. Đối mặt với nó phải giữ thể diện đấy! Phải gọi thật to rõ ràng vào!”
Lục Kha vừa nghĩ đến cảnh mình gọi Kỷ Vân Chi là “nhị tẩu” thật to rõ ràng, trong mắt lại ướt nhòe. Hắn nghẹn ngào nói: “Nếu mẫu thân sớm đồng ý, đâu đến nỗi như ngày hôm nay!”
“Nhìn bộ dạng này của con, ta càng thấy vui mừng vì lúc trước không đồng ý! Nhìn con chẳng có tiền đồ gì cả!” Tô thị đưa tay chọc vào đầu con trai, “Ta nói cho con biết, hai ngày trước Lục Huyền đã phái người điều tra chuyện của con và Kỷ Vân Chi, chuyện của Lục Nguyên và Kỷ Vân Chi. Thanh mai trúc mã gì đó, chuyện ở Tiễn Vân Các… Bây giờ hắn ta đều biết cả rồi, con càng phải ngoan ngoãn nghe lời!”
Lục Kha sững sờ.
“Nhị ca ta đều biết rồi? Vậy…vậy…vậy hắn có phải sẽ có thành kiến với Vân Chi, đối xử không tốt với nàng không?”
Tô thị thầm nghĩ, đàn ông trên đời đều giống nhau, đều rất nhỏ nhen, tuyệt đối không cho phép thê tử của mình có dính líu gì đến nam nhân khác. Đặc biệt là người đàn ông có địa vị cao như Lục Huyền.
Nhưng nhìn bộ dạng đau lòng của Lục Kha, lòng từ mẫu nổi lên, bà miễn cưỡng an ủi: “Yên tâm đi, nhị ca con không phải người như vậy!”
…
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Nha đến gọi, Kỷ Vân Chi lập tức tỉnh dậy, chải đầu, thay quần áo, trang điểm đâu ra đấy.
Bộ hỷ phục màu đỏ tươi mặc trên người, càng tôn lên dung mạo vốn đã xinh đẹp của nàng thêm phần kiều diễm ướt át.
Kỷ Vân Chi nhìn lớp trang điểm trong gương đồng, có chút không quen. Lớp trang điểm này…quá đậm rồi? Nhưng nghĩ lại, thành hôn vốn nên ăn mặc long trọng như vậy, nàng mặc kệ đám a hoàn ra sức tô vẽ trên mặt mình.
“Vân Chi!” Lục Thiện Hòa còn chưa vào cửa, tiếng cười đã truyền vào trước.
Kỷ Vân Chi quay đầu lại, mỉm cười gọi: “Thiện Hòa tỷ tỷ, Thiện Tĩnh, Thiện Nhu.”
Lục Thiện Hòa đi đầu, Lục Thiện Tĩnh và Lục Thiện Nhu đi phía sau.
“Vân Chi ăn mặc như vậy thật xinh đẹp!” Lục Thiện Hòa xách váy chạy đến gần để ngắm.
Lục Thiện Tĩnh mỉm cười nói: “Đó là vì Vân Chi vốn đã xinh đẹp.”
Lục Thiện Nhu cũng gật đầu phụ họa.
Ba tỷ muội đến bầu bạn trò chuyện với Kỷ Vân Chi, trong phòng thỉnh thoảng lại tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Ngay cả Lục Thiện Nhu vốn trời sinh thích nói lời châm chọc hôm nay cũng chỉ nói những lời may mắn tốt lành.
Dù sao thì sau hôm nay, Kỷ Vân Chi sẽ không còn là biểu cô nương đến tá túc nữa, mà là người Lục gia chân chính, là người một nhà rồi.
Lục Thiện Nhu vừa ăn kẹo vừa nói đùa: “Sau này muội có thể nói với nhị ca, tăng thêm tiền tiêu vặt cho bọn tỷ được không?”
Kỷ Vân Chi sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nàng cũng không cần trả lời, Lục Thiện Hòa và Lục Thiện Tĩnh đã cười phá lên. Dù sao thì hôm nay bọn họ cũng chỉ muốn trêu chọc Kỷ Vân Chi thôi.
Thỉnh thoảng lại có a hoàn chạy ra sân trước nghe ngóng, rồi quay lại bẩm báo. “Sân trước đã có rất nhiều khách khứa, Thái tử và Lục hoàng tử đều đã đến!”
“Rất nhiều người vây quanh nhị gia, kính rượu mừng Ngài!”
Lục Thiện Tĩnh kinh ngạc hỏi: “Nhị ca uống rượu rồi?”
Mọi người đều biết Lục Huyền không uống rượu, cũng không uống trà. Rượu có thể làm loạn trí, trà có thể làm ố răng, đều bị hắn bài xích.
Mấy người bàn tán về khách khứa bên ngoài. Kỷ Vân Chi nghe bọn họ nói chuyện, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi không ít.
Lại qua một lúc, một a hoàn khác quay lại bẩm báo: “Ôn Tú và Triệu Bảo Hà vậy mà cũng đến.”
Tiếng cười nói trong phòng đột nhiên im bặt.
Lục Thiện Tĩnh ho nhẹ một tiếng, nói: “Có gì bất ngờ chứ? Hôm nay người có m.á.u mặt trong kinh thành, ai mà không đến chúc mừng nhị ca ta?”
Chủ đề nhanh chóng được chuyển sang chuyện khác, mọi người lại nói cười rôm rả.
Có người bầu bạn trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, Kỷ Vân Chi còn chưa kịp phản ứng, Lý ma ma đã vội vã chạy đến.
Thế là, mọi người xung quanh nói với Kỷ Vân Chi đã đến giờ lành. Nàng được phủ lên đầu tấm khăn voan đỏ thêu kim tuyến và đính ngọc trai đá quý, tầm nhìn bị che khuất, Kỷ Vân Chi vốn không hề căng thẳng bỗng nhiên cảm thấy bất an, đưa tay muốn vịn vào ai đó, cuối cùng nàng cũng không biết mình đã vịn vào tay ai mà bước về phía trước.
Kiệu hoa dừng ở trong sân.
Xuân Đào ghé sát vào tai Kỷ Vân Chi nhỏ giọng nói: “Nhị gia đang ở phía trước!”
Kỷ Vân Chi hít sâu một hơi dưới khăn voan đỏ. Nàng cúi đầu, dưới khăn voan chỉ có thể nhìn thấy tấm thảm đỏ trải dài trên mặt đất được rắc đầy đủ loại hoa tươi, và tà váy cưới xòe rộng mỗi khi nàng bước một bước.
Nàng mơ hồ biết rằng, cuộc đời nàng đã bước sang một con đường khác.
Lục Huyền xưa nay thích mặc y phục màu tối, hôm nay một thân hỷ phục màu đỏ tươi càng tôn lên vẻ tuấn tú, rắn rỏi của hắn.
Hắn nhìn Kỷ Vân Chi từng bước tiến lại gần, đích thân vén rèm kiệu cho nàng. Một viên ngọc trai rơi xuống từ người Kỷ Vân Chi, không biết là đồ trang trí trên đầu hay là đính trên áo cưới.
Lục Huyền cúi người nhặt viên ngọc trai lên, dùng đầu ngón tay lau sạch bụi bẩn dính trên ngọc trai, rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Kỷ Vân Chi xuất giá từ Lục gia, kiệu hoa ra khỏi Lục gia, đi vòng qua con phố Khánh Diên náo nhiệt, rộng rãi nhất kinh thành.
A hoàn xách giỏ hoa, ném kẹo cưới, quả cưới cho bá tánh đứng xem náo nhiệt dọc hai bên đường.
Tiếng chúc mừng, tiếng cười nói náo nhiệt vang vọng vào trong kiệu hoa. Kỷ Vân Chi nghe thấy những âm thanh vui tai này, trong lòng vẫn có chút không chân thật.
Nàng lại nghe thấy người đi đường bàn tán về tân lang quan cưỡi trên lưng ngựa cao lớn oai phong lẫm liệt khí độ bất phàm…
Khi mặt trời lặn, kiệu hoa quay trở lại Lục phủ.