Lục Huyền đứng bên án thư, thong dong viết chữ. Trên giấy trắng, từng nét bút mạnh mẽ tạo thành chữ Hán, ngay ngắn, gân guốc.
Lục Huyền từng nghĩ, nếu không phải từ nhỏ đã có chí hướng tòng quân, e rằng hắn đã trở thành một văn thần.
Viết đầy một tờ giấy, Lục Huyền đặt bút xuống, chăm chú ngắm nhìn. Nhìn chữ mình viết, hắn chợt nhớ đến nét chữ của Kỷ Vân Chi.
Lần đầu tiên nhìn thấy bút tích của Kỷ Vân Chi, Lục Huyền thật sự kinh ngạc. Hắn biết các đệ muội trong phủ từ nhỏ đã tập viết theo chữ của mình, hắn không để ý chữ của mấy muội muội viết thế nào, nhưng biết Lục Kha và Lục Nguyên đều viết chữ rất xấu, thật sự không vừa mắt. Hắn không ngờ chữ của Kỷ Vân Chi lại đẹp như vậy, không chỉ giống hắn, mà còn có nét phóng khoáng độc đáo của riêng nàng.
"Nhị gia?" Ngôn Khê gõ cửa phòng đọc sách.
"Vào đi."
Ngôn Khê ôm một chiếc chăn đi vào, mỉm cười bẩm báo: "Nhị phu nhân nói trong thư phòng lạnh, bảo nô tỳ mang thêm một chiếc chăn tới."
Ánh mắt Lục Huyền khựng lại, hỏi: "Nàng đã ngủ rồi sao?"
"Nhị phu nhân đến phòng đại cô nương rồi, đại cô nương ngày mai xuất giá, nhị phu nhân nói tối nay sẽ ngủ cùng đại cô nương."
Lục Huyền nhíu mày, không nói gì.
Ngôn Khê ôm chăn gấm vào phòng trong trải ra.
Lục Huyền nói với Kỷ Vân Chi là có công việc phải xử lý, tối nay sẽ ngủ lại thư phòng. Thực ra gần đây hắn không có việc gì, chỉ là tự kiểm điểm lại, không thể quá ham mê chìm đắm trong chuyện giường chiếu.
Thời gian trước, hắn lấy cớ mới cưới, phóng túng một chút cũng là lẽ thường tình. Những ngày tiếp theo cũng nên trở lại bình thường.
Tham luyến sắc dục, hại người hại mình.
Kỷ Vân Chi và Lục Thiện Hòa nằm cạnh nhau, Lục Thiện Hòa nhìn trần nhà, không ngủ được. Nàng cảm thán: "Đêm cuối cùng ngủ trên chiếc giường này rồi."
Kỷ Vân Chi cong môi: "Sao lại nói vậy? Không phải xuất giá rồi sẽ không bao giờ được về nữa. Nói xa xôi làm gì, ngày thứ ba sau khi thành thân đã phải về nhà mẹ đẻ rồi, rất nhanh sẽ được về thôi."
Lục Thiện Hòa xoay người, nắm lấy tay Kỷ Vân Chi, bất an nói: "Vân Chi, ta sợ."
Kỷ Vân Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng. Kỷ Vân Chi rất hiểu sự bồn chồn của Lục Thiện Hòa lúc này, huống chi tình huống của nàng còn có chút phức tạp.
Kỷ Vân Chi suy nghĩ một chút, an ủi: "Đừng sợ, từng bước từng bước đi về phía trước, rồi sẽ có một tương lai tốt đẹp."
Kỷ Vân Chi do dự một chút, lại khuyên thêm một câu: "Chỉ là sau này làm việc phải cẩn thận hơn, không thể lỗ mãng phạm sai lầm nữa..."
Có vài lời, Kỷ Vân Chi không thể nói quá thẳng thắn. Nhưng nàng luôn cho rằng chuyện Lục Thiện Hòa mang thai trước khi cưới là sai lầm rất lớn.
Lục Thiện Hòa hiểu ý.
"Ta..." Nàng mở miệng, chưa kịp nói gì đã bật khóc.
"Thôi nào, đừng khóc nữa, khóc sưng mắt ngày mai sẽ không đẹp đâu!" Kỷ Vân Chi ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Lục Thiện Hòa cắn chặt môi, không nói gì, từ kẽ răng thỉnh thoảng bật ra tiếng khóc nức nở tủi thân. Qua hồi lâu, nàng mới dần nín khóc. Nàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, cười với Kỷ Vân Chi: "Để muội chê cười rồi."
"Trong phòng tối om, ta có thấy gì đâu." Kỷ Vân Chi nói.
Lục Thiện Hòa bật cười.
"Thôi nào, ngủ đi. Ngày mai sẽ rất mệt đấy." Kỷ Vân Chi nói.
Lục Thiện Hòa gật đầu. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ, cố gắng để bản thân không sợ hãi.
Lục Thiện Hòa luôn cảm thấy mình đã chọn sai đường, nhưng nàng có sự lựa chọn nào khác sao? Không, từ lâu đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.
Nước mắt từ khóe mắt Lục Thiện Hòa nhắm chặt trào ra.
Ngày hôm sau, Kỷ Vân Chi và Lục Thiện Hòa dậy từ rất sớm. Kỷ Vân Chi ở bên cạnh Lục Thiện Hòa, nhìn nàng thay áo cưới đỏ thẫm, rồi trang điểm tỉ mỉ.
Trang điểm được một nửa, Lục Thiện Tĩnh và Lục Thiện Nhu cũng đến bầu bạn. Hai muội muội cười chúc mừng nàng, cả phòng tràn ngập tiếng cười. Lục Thiện Hòa cũng cười, như thể nỗi sợ hãi đêm qua chưa từng tồn tại.
Tiếng trống gõ chiêng đón dâu từ xa vọng lại, mọi người trong phòng bỗng trở nên bận rộn. Lục Thiện Hòa bị trùm khăn voan đỏ, không nhìn thấy gì, được dìu ra ngoài. Nàng cũng không biết ai đang ở bên cạnh, cánh tay đang dìu nàng bỗng buông ra, nàng vừa hoang mang, một cánh tay khác đưa tới để nàng vịn.
Nàng không biết là ai, nhưng có thể cảm nhận được đó là cánh tay của nam nhân.
"Nếu ở Tần gia sống không thoải mái, thì cứ về nhà." Lục Huyền nói.
Lục Thiện Hòa giật mình, lúc này mới biết người dìu mình là Lục Huyền. Bước chân Lục Thiện Hòa bỗng khựng lại, không muốn đi tiếp.