Editor: trucxinh0505
Lưu thị cân nhắc trở về sớm chút thương lượng ngày cầu hôn cùng Lê Trung Khanh, được lời Lê Uyển chắc chắn, cục tìm Phương đại phu nhân nói chuyện, lộ ra ý tứ này Phương đại phu nhân rụt rè nhoẻn miệng cười, lại cũng cực kỳ vui vẻ, Lê Uyển ghé mắt, mặt mày Lưu thị hớn hở, lời nói cử chỉ, biểu hiện nhiều năm làm tức phụ sắp thành bà bà vô cùng nhuần nhuyễn.
“Phu nhân, hầu gia nói sắc trời không còn sớm, tiểu thư quá nhỏ muốn trở về sớm chút.” Tử Lan tiến đến bên tai Lê Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở nói. Trước đó lão phu nhân dặn dò qua, hài tử nhỏ, ra cửa dễ dàng gặp đồ vật không sạch sẽ, chậm, đặc biệt sau trời tối.
Lê Uyển xem xét sắc trời, đi đến bên người Lưu thị cùng Phương đại phu nhân, nhẹ giọng đánh gãy hai người nói chuyện, “Nương, ngài ngồi trò chuyện cùng Phương đại phu nhân, hầu gia chờ con ở phía trước, con về trước, định ngày rồi phái người mang tin tới.” Lưu thị cùng Phương đại phu nhân nói chuyện, Lê Uyển cũng không cần che lấp, Phương Thục thông tuệ, trước đây nàng thật lo lắng Lưu thị tìm người giống tính tình bà, hai người đều không hiểu thu liễm, nháo lên, Lê phủ chướng khí mù mịt, Phương Thục hiểu tiến thối, tất sẽ không nổi xung đột chính diện cùng Lưu thị.
Lưu thị chưa đã thèm, nháy mắt bị đánh gãy ninh mi cực kỳ bất mãn, lại cũng hiểu biết hài tử nhỏ cần phải về nhà trước khi trời tối, dần dần, mày giãn ra, “Xác thật không còn sớm, con mau về trước, đừng để cháu ngoại ta bị dọa.” Lê Thành thành thân, qua không bao lâu nàng cũng là tổ mẫu, nghĩ đến đây, trên mặt Lưu thị lại giơ cười lên, ánh mắt nhìn về phía Phương đại phu nhân tinh lượng hơn rất nhiều.
“Phu nhân chờ ta một chút, ta làm Thục Nhi đưa ngài đi ra ngoài.” Phương đại phu nhân nói nhìn nha hoàn bên cạnh nháy mắt ra dấu, người sau xoay người hướng sân Phương Thục chạy, Lê Uyển nghĩ nói không cần, bất quá Phương đại phu nhân nhiệt tình, không lâu, Phương Thục liền chạy chậm ra tới.
Phương đại phu nhân hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nghe Lưu thị nói chuyện, khóe miệng hơi câu không khó thấy bà đang vui vẻ.
Phương Thục chạy gấp, thở hổn hển, trong mắt Lê Uyển chảy qua ý cười nhu hòa, “Làm phiền Phương muội muội.”
Phương Thục đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó, sắc mặt đỏ bừng, đi đến Lê Uyển bên cạnh người, nhỏ giọng nói, “Đi thôi…”
Ở cửa, khách khứa tham gia thơ hội rời đi không sai biệt lắm, Lê Thành Lê Uy đứng ở bên cạnh người Tần Mục Ẩn, Lê Thành Lê Uy lớn lên không kém, đứng bên cạnh Tần Mục Ẩn hơi kém sắc, thân hình Tần Mục Ẩn đĩnh bạt, một đôi mắt đựng đầy tinh hoa bầu trời đêm, Lê Uyển giống như thấy được trời đầy đầy sao, bước chân chậm lại.
“Nhị đệ tam đệ đang đợi nương sao?” Lê Uy Lê Thành cưỡi ngựa tới, Lưu thị ngồi xe ngựa, Lê Uy tiến lên một bước tiếp nhận hài tử, Duy Nhất ngủ rồi, Lê Uy thật cẩn thận thấp cánh tay xuống, Lê Uyển nhắc nhở, “Tam đệ, không cần như vậy, dưỡng thành thói quen không tốt.”
Tức khắc Lê Uy co quắp lên, Lê Uyển đem ánh mắt chuyển qua trên người Lê Thành, cười có thâm ý khác, “Nương vội thu xếp việc hôn nhân của đệ, hiện tại, có mặt ở đây, nương nói qua cùng đệ rồi đi?”
Sắc mặt Lê Thành đỏ lên, không được tự nhiên gật gật đầu, thời điểm ở thư viện Kỳ sơn đọc sách nghe qua thanh danh Phương đại tiểu thư, làm người điệu thấp, bụng đầy tài hoa lại cực nhỏ đi ra ngoài, tính tình cũng là mười phần tốt, Lê Thành ở rất xa gặp qua có liếc mắt một cái, lo lắng va chạm người, hắn không có tiến lên, khi Lưu thị nói lên tên huý Phương đại tiểu thư, trong lòng Lê Thành vừa động, đem bóng cao su đá cho Lê Uyển, trong lòng hắn đối với Lê Uyển thật sự là kính trọng, dù cho hắn thích, nếu Lê Uyển cảm thấy không tốt hắn sẽ không cưới vào cửa, một nhà hoà thuận vui vẻ, Lê Uyển càng giống mẫu thân trong trí nhớ hắn.
Tần Mục Ẩn vỗ vỗ bả vai Lê Thành, ôm qua hài tử từ trong lòng ngực Lê Uy, “Sắc trời không còn sớm, chúng ta về trước, ngày khác có rảnh tới hầu phủ thăm tỷ ngươi cùng Duy Nhất sau.” Tần Mục Ẩn dẫm lên ghế nhỏ lên xe ngựa, Lê Uyển ở Tử Lan nâng đi theo đi lên ngồi, nhớ tới cái gì, vén mành lên, mắt nhìn cửa lớn Phương gia, vừa rồi, Phương Thục đưa nàng ra cửa, thời điểm đi gần ra ngoài đột nhiên nàng nói thân mình không thoải mái đi về trước, chắc là thấy Lê Thành ở cửa, tị hiềm mới không đi ra, thu hồi ánh mắt, Lê Uyển dặn dò Lê Thành “Nhị đệ, ta cùng nương nói qua, thời điểm cầu hôn hầu gia cũng tới, sắc trời lạnh, đệ đi nhiều hướng thôn trang một chút, nhìn xem có thể tìm được chim nhạn hay không.”
Cầu hôn càng long trọng, thuyết minh Lê phủ đối với Phương thục càng coi trọng, người Phương gia dù không quá yêu mặt mũi, đáy lòng cũng cao hứng.
Lê Thành đỏ mặt, gần như không thể phát hiện gật gật đầu, rũ mắt xuống, nhìn dưới mặt đất.
Lê Uy bên cạnh đỡ đỡ bả vai hắn, chế nhạo nói, “Có cái gì mà thẹn thùng, đều là người muốn thành thân, thời điểm lúc ấy đại tỷ cùng hầu gia thành thân, hầu gia cũng tặng hai con chim nhạn.”
Lê Uy chẳng biết xấu hổ nói ra một phen lời, Lê Uyển cũng bị náo loạn mặt đỏ thẫm, thời điểm nàng cùng Tần Mục Ẩn thành thân đầu óc nàng mơ hồ, lòng vì được như ước nguyện đầy hưng phấn, đến nỗi Tần Mục Ẩn cầu hôn tặng gì nàng không rõ ràng lắm, sau đó thời điểm Lưu thị chuẩn bị của hồi môn cho nàng đem hầu phủ, sính lễ toàn thêm tới rồi thêm vào bên trong của hồi môn, dù cho tới hiện tại, trừ bỏ tiền bạc cửa hàng thôn trang, Lê Uyển cũng chưa tinh tế xem qua, buông mành, chú ý tới ánh mắt Tần Mục Ẩn khẽ biến, nàng thẹn thùng mà cười cười.
Xe ngựa chậm rãi khởi động, ánh mắt Tần Mục Ẩn còn cố ý vô tình dừng ở trên người nàng, Lê Uyển không có việc gì để làm, tay chơi túi tiền bên hông, chuyển tới chuyện thơ hội hôm nay, “Hầu gia, sao ngài đoán hôm nay đại phu nhân sẽ mời ta làm thơ?”
Thơ Lê Uyển tuy được khen ngợi, cũng không phải là nàng viết ra, không đủ tự tin, đơn giản, người khác đều bị lừa gạt qua, nhớ tới thần sắc Phương Thục có chút sùng bái, sắc mặt liền Lê Uyển nóng lên, về sau thiếp mời thơ hội như vậy nàng trăm triệu không thể đi, nhiều lần đều kêu Tần Mục Ẩn hỗ trợ gian lận, lộ tẩy mà nói mất mặt muốn chết.
“Thanh danh Phương gia ở thư viện Kỳ sơn vang dội, lần đầu nàng đi, Phương gia nhất định phải cấp cái mặt mũi này cho Bắc Duyên Hầu phủ, mà làm thơ, không có năng lực, dù cho Phương gia nể tình cũng sẽ không kéo thấp tên tuổi thơ hội.” Tuy Phương đại phu nhân đưa ra Lê Uyển làm phu tử bình phán, nếu thơ Lê Uyển không lấy ra được, Phương đại phu nhân cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm người giúp vị trí Lê Uyển, ngữ thanh Tần Mục Ẩn thường thường, ôm hài tử, Toàn An cùng Nhị Chín đánh xe ngựa chạy phi thường thong thả, Lê Uyển nghe hiểu ý tứ trong lời nói hắn, sắc mặt lại nóng lên.
Tần Mục Ẩn dời tầm mắt đi, đem đầu Duy Nhất hơi hơi nâng lên chút, tiếp tục vân đạm phong khinh nói, “Nàng đã đến rồi, đương nhiên không thể ném mặt mũi Bắc Duyên Hầu phủ, không nói lão phu nhân cùng ta, còn Duy Nhất ở đâu.” Chậm rãi từ trong miệng hắn nói ra, không giống như là ghét bỏ, càng như là một loại sủng nịch, Lê Uyển giương mắt nhìn thẳng hắn, tâm thần rung động, khóe miệng nổi lên cười nhẹ.
“Hầu gia, hôm nay, kiều Nhị phu nhân nói với ta chuyện Tần Hạt Hoàng, có phải ngài phái người làm hay không?” Ngữ thanh Lê Uyển nhu hòa, không có chút nào chất vấn, cái nhìn nàng cùng Chu Thấm giống nhau, chuyện Tần Hạt Hoàng ở lễ tắm ba ngày nháo lên chuyện kia, Tần Mục Ẩn đều vì mẹ con nàng làm cái gì, nàng nên cảm thấy hạnh phúc.
Sau một lúc lâu Tần Mục Ẩn không lên tiếng, xe ngựa vào thành, hắn mới giương mắt, không phủ nhận, nói, “Nhiều năm nàng không có hài tử, nếu thân mình mình nàng xảy ra vấn đề, sẽ làm người Tần gia nghĩ biện pháp trị liệu cho nàng, không phải nguyên nhân nàng, đưa nàng một hài tử cũng coi như thỏa mãn cơ hội làm người mẹ…”
Đổi người khác nghe lời này nhất định sẽ cảm thấy Tần Mục Ẩn lãnh khốc vô tình, nhưng mà, Lê Uyển, trong lòng lại quay cuồng đến lợi hại, như người uống nước ấm lạnh tự biết, Tần Mục Ẩn tốt, chỉ đối với người để ý, may mắn có nàng.
Lê Uyển vẫn luôn không thích Tần Hạt Hoàng, đáy lòng Tần Mục Ẩn cũng vậy, Tần Hạt Hoàng xảy ra chuyện, các nàng không có bỏ đá xuống giếng, cũng nghĩ biện pháp giúp nàng, nay Tần Hạt Hoàng ra nông nỗi này là nàng gieo gió gặt bão.
Lê Uyển há miệng thở dốc, duỗi tay, vòng lên cánh tay hắn, nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn ở sườn mặt hắn, năm tháng chảy xuôi, hắn cùng hài tử đều ở bên người nàng, thật tốt.
Xe ngựa dần dần quẹo vào đường phố về đến hầu phủ, Lê Uyển nghe phía trước ầm ĩ không thôi, trời sắp tối rồi, Duy Nhất đã mở mắt ra, hơn nữa, nhìn dáng vẻ, đói đến không nhẹ, ở trong lòng ngực Lê Uyển bất an mà xoắn thân mình, xe ngựa tới gần, mới nghe rõ người ầm ĩ ở cổng lớn không phải người khác, đúng là Tần Hạt Hoàng.
Ngày thường nàng trang dung gọn gàng, không chút cẩu thả, lúc này đầu Tần Hạt Hoàng tóc rối, quần áo hỗn độn mà ghé bên thềm đá cổng lớn, trong miệng mắng thô tục, nhìn lại bên cạnh, Lê Uyển giống như thấy Nguyên thị, cái dạng gì người dạy ra cái dạng nữ nhi gì, Tần Hạt Hoàng nơi nào còn có một tia tôn quý, cả người chẳng khác nào người đàn bà đanh đá ngoài phố, Tần Mục Ẩn nhíu mi lại, nói hai câu cùng Toàn An, Toàn An cùng Nhị Chín nhảy xuống xe ngựa, đi phía trước xe ngựa dặn dò hai câu, ngay sau đó, Tử Lan Tử Thự xuống xe ngựa, đã đi tới.
Tần Mục Ẩn là lo lắng đột nhiên Tần Hạt Hoàng vọt lại đây, mới làm Tử Lan cùng Tử Thự thủ, trong lòng Lê Uyển rậm rạp cảm động.
Toàn An hướng thị vệ cửa đánh cái thủ thế, Tần Hạt Hoàng ở bên cạnh co rúm cổ lại, sau đó, bò đến bên chân Toàn An, ôm hai chân hắn, Toàn An lãnh khốc mà đem người đá văng ra, thị vệ liền bên phải bên trái giữ Tần Hạt Hoàng, Toàn An vỗ vỗ tay, “Đem người đưa về Trần gia, người điên rồi không cần thả ra nháo nơi nơi.”
Tần Hạt Hoàng mắng cái gì Lê Uyển không nghe rõ, Toàn An lại minh bạch, cầu hầu phủ buông tha nàng, hầu gia cả ngày vội, làm sao đem tinh lực phóng tới trên người nàng?
Lê Uyển cau mày, thời điểm xuống xe ngựa, đem hài tử đưa cho Tần Mục Ẩn, Duy Nhất bắt đầu khóc nháo lên, nhớ tới lão phu nhân dặn dò, Tần Mục Ẩn nhẹ giọng nói, “Duy nhất về nhà, về nhà.”
Đứng vững vàng, Lê Uyển tiếp nhận hài tử, tức khắc Duy Nhất không khóc, trở về, Duy Nhất chưa từng nhận người như vậy, trong lòng Tần Mục Ẩn cảm thấy thất bại, thời điểm hắn ôm hài tử nhiều, sao hài tử đến trong lòng ngực Lê Uyển liền không khóc, vào phủ, Tần Mục Ẩn vươn tay, “Ta ôm hài tử đi, mới vừa thắp đèn, nàng cẩn thận đi đường.”
Lê Uyển hơi nghi hoặc, hài tử tới trong lòng ngực Tần Mục Ẩn lại bắt đầu khóc, Tần Mục Ẩn bồng hài tử đứng lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, Duy Nhất im lặng một chút, một lát sau, lại khóc nháo không dừng được, khoảng cách tới Họa Nhàn Viện còn có đoạn, Tần Mục Ẩn mắt nhìn thư phòng, “Trước đi thư phòng, Tử Lan, trở về kêu phòng bếp chuẩn bị bữa tối.”
Thật lâu nàng chưa có tới thư phòng, nhà ở đả thông, bên trong cực kỳ rộng lớn, Lê Uyển ngồi ở trên ghế cho con uống sữa, Tần Mục Ẩn ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm quyển sách, thư phòng không có thắp đèn, mấy ngày nay hắn tới ít, công việc đều đem làm ở Họa Nhàn Viện, nhớ tới sân phía sau Họa Nhàn Viện, ít ngày nữa liền có thể khởi công, sửa chữa đả thông sân một phen, hài tử lớn có thể đi ở phía sau, đang cân nhắc, người đã muốn chạy tới cửa, phân phó Toàn An, “Nói một tiếng cùng đại quản gia, phía sau Họa Nhàn Viện có thể khởi công, một buổi chiều liền làm xong.”
Buổi sáng, sẽ quấy nhiễu Lê Uyển cùng Duy Nhất nghỉ ngơi.
Toàn An xoay người lui ra, Tần Mục Ẩn trở lại thư phòng, cho bé uống sữa đã xong, hắn đi nhanh đến ôm qua hài tử, Lê Uyển sửa sang lại quần áo, sau khi có thai, trước ngực nàng biến hóa lớn nhất, sau sinh hài tử một thời gian, dáng người khôi phục lại tốt, ngược lại ngực lớn hơn nữa, Tần Mục Ẩn không dấu vết liếc mắt đến, vì cho con uống sữa, quần áo bên ngoài Lê Uyển đều đơn giản, giờ phút này, đôi tay nàng đang kéo một chỗ mềm mại, chỗ da thịt tuyết trắng bị niết lên màu hồng nhạt thật hấp dẫn người, sửa sang lại quần áo xong, ngẩng đầu, “Duy Nhất còn ngủ sao?”
Tần Mục Ẩn quay mặt đi, xoay người, che giấu xấu hổ trên mặt, “Đi thôi, trời tối rồi, không đi Tĩnh An Viện lão phu nhân, sáng mai ta cùng mẫu tử nàng đi qua.” Chuyện Tần Hạt Hoàng, Tần Mục Ẩn đến nói một tiếng cùng lão phu nhân, còn có Cẩm thái phi trong cung như hổ rình mồi, mấy ngày nay cũng muốn bắt đầu bố trí.
Lão phu nhân nghe nói chuyện Tần Hạt Hoàng cũng không quá nhiều kinh ngạc, chỉ là không ngừng thở dài, “Khi còn nhỏ, thời điểm nhị thúc nhị thẩm ngươi không có nhi tử thiên vị Hạt Hoàng, kết quả, hài tử lớn lên thành bộ dáng này, ta nhìn Trần gia sợ muốn hưu nàng, hài tử Trần Lạc kia, tuy không có chủ kiến, đáy lòng là người tốt, con người, thật là nói không chừng.”
Thời điểm tuổi trẻ, Nguyên thị không đối phó cùng bà, không thiếu lấy chuyện bà sinh không được hài tử nói, bà ta sinh bốn hài tử, kết quả thế nào, không phải nhà đều tan sao? Lê Uyển ở bên cạnh nghe không chen nói vào, Tần Mục Ẩn không nói sau lưng người cùng lão phu nhân, dựa vào lão phu nhân thông tuệ nhất định đoán ra được là hắn động tay chân.
Chuyện Trần gia ở kinh thành truyền ra, Vấn định hầu phủ không còn mặt mũi, dù nhị phòng bị đuổi ra ngoài, bọn họ ở trong kinh vẫn bị liên lụy, Nhân Sùng Đế cùng triều đình vội vàng cải cách chuyện An Viễn Huyện, tuy không có triệu kiến lão hầu gia Vấn định hầu phủ, ở người ngoài nhìn, thanh danh Vấn định hầu phủ hư đến Hoàng Thượng đều không nghĩ thấy.
Lão hầu gia ở trong phòng tức giận đến đổ bệnh, lúc ấy, Tần Mục Ẩn phái người truyền lời lão còn nhớ rõ ràng, người sau lưng là ai không cần nói cũng biết! Lão lại không có năng lực giằng co cùng Tần Mục Ẩn, Hoàng Thượng, rõ ràng thiên giúp Bắc Duyên Hầu phủ.
Lúc này, trong cung truyền đến tin tức, thân mình lão phu nhân run lên, “Lão hầu gia đều đã như vậy, muốn vào cung chỉ sợ…”
Lời còn chưa nói xong, nha hoàn bên người nói, “Lão phu nhân, không phải Hoàng Thượng triệu kiến lão hầu gia, là Cẩm thái phi mời ngài vào cung một chuyến.”
Cẩm thái phi? Vẻ mặt lão phu nhân khó hiểu, bà cùng Cẩm thái phi rất ít lui tới, nếu là Thái Hậu triệu kiến bà còn tưởng rằng Thái Hậu là muốn răn dạy bà một hồi, Cẩm thái phi muốn gặp bà, lão phu nhân vẫn mặc quần áo vào đi tiến cung, thời điểm đi ra sắc mặt không tốt lắm, Bắc Duyên Hầu phủ đương nhiên nghĩ giáo huấn một chút, lúc ấy nếu Trần gia hưu Tần Hạt Hoàng nào có chuyện hiện tại, đại phòng đã quyết định cầu Hoàng Thượng chức quan ngoại phóng, trong kinh biên không ở nổi nữa.
Bà cùng lão hầu gia tuổi lớn, nếu cùng đại phòng đi nơi khác, sợ không có cơ hội hồi kinh, chuyện trả thù Bắc Duyên Hầu phủ, nàng không làm chủ được, tính tình Tần Mục Ẩn bà có nghe qua một ít, không có nhị phòng còn có đại phòng, không nghĩ đến đại phòng cũng không có.
Trở lại Vấn định hầu phủ, Trần đại phu nhân phân phó người sửa sang lại hành lý rời kinh, đáy lòng lão phu nhân khó chịu, đem chuyện Cẩm thái phi nói cùng Trần đại phu nhân, người sau hoảng sợ đến trừng lớn mắt, “Mẫu thân, chuyện này trăm triệu không thể đáp ứng, Hoàng Thượng đã an bài chức vị cho lão gia, rời xa kinh thành, tất nhiên chức quan không thấp, phía trước đắc tội Bắc Duyên Hầu phủ, thanh danh Vấn định hầu phủ huỷ hoại không nói, đều sợ người không còn.” Trần đại phu nhân đã làm tổ mẫu, lợi hại trong đó nàng vẫn rõ ràng, lôi kéo Trần lão phu nhân, khuyên nhủ, “Tuổi ngài cùng phụ thân cũng lớn, không bằng đi cùng chúng con, chờ lão gia cùng mấy hài tử phía dưới ở bên ngoài làm ra thành tích, Hoàng Thượng còn sẽ triệu kiến chúng ta hồi kinh, hiện tại ở tại trong kinh cũng sẽ bị người lên án thôi.”
Trần lão phu nhân minh bạch đạo lý này, lại không dám lập tức đáp ứng xuống, cả đời ở trong kinh, nơi nào nói rời đi liền rời đi, thừa dịp thời điểm lão hầu gia tỉnh lại, Trần lão phu nhân đem lời Trần đại phu nhân chuyển cáo, lão hầu gia như là treo một hơi, “Đi thôi, kinh thành này có nghịch tử kia ở, tiền đồ mấy cái tôn tử cũng sẽ chịu ảnh hưởng, rời kinh thành cũng tốt.”
Lê Uyển biết Vấn định hầu phủ muốn dọn rời kinh thành đã là hai ngày sau, Cẩm thái phi triệu nàng tiến cung, Lê Uyển không để ý tới, thời điểm buổi chiều, truyền ra tin tức Lưu Tấn Nguyên đã chết, còn nói chết ở Bắc Duyên Hầu phủ, Lê Uyển khiếp sợ không thôi, Lưu Tấn Nguyên, tên này có chút thời điểm không nghe người ta nói qua, nàng hỏi Tử Lan, “Tin tức là ai truyền ra?”
“Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, Cẩm thái phi triệu kiến ngài sợ là có quan hệ cùng chuyện này, hầu gia không ở, đại quản gia không để thái giám Vân cẩm cung vào phủ, thái giám kia cũng là thế tới rào rạt, đứng ở cửa nói bậy ngài, đại quản gia lại không dám đem người trói lại, trực tiếp đem đại môn đóng, tùy ý thái giám kia nói.” Tử Lan tức giận bất bình, tính tình phu nhân tốt, chưa từng kết oán qua cùng Cẩm thái phi, Cẩm thái phi lặp đi lặp lại nhiều lần tới cửa, rõ ràng khinh người quá đáng.
Lê Uyển bóp nát điểm tâm trong tay đặt ở mâm trên mặt đất, sân phía sau sửa chữa, buổi chiều có một hồi thanh âm lớn, Lê Uyển ôm Duy Nhất tới bên này tống cổ thời gian, chim sẽ không bay đi, Lê Uyển phân phó người làm một tòa nhà gỗ nhỏ trên mặt đất, so trên cây hoa sơn chi lớn hơn rất nhiều, bên trong thả cọng cỏ, bên ngoài lại gác một cái mâm nhỏ, choc ho chim ăn, Duy Nhất ngủ ở trên giường gỗ.
“Ngươi đi cửa thủ, thời điểm hầu gia trở về khuyên chút.” Tính tình Tần Mục Ẩn Lê Uyển rõ ràng, Cẩm thái phi thật muốn chọc lông mao hắn, Tần Mục Ẩn bất kể hậu quả cũng sẽ cho khiến bà ta nan kham, dù sao cũng là mẹ đẻ Hoàng Thượng, Lê Uyển nghĩ nghĩ, bổ sung nói, “Ngươi đi nha môn tìm cha ta, kêu ông nghĩ biện pháp đem chuyện này nói một tiếng cùng hầu gia.”
Người Vân cẩm cung ở cửa lớn hầu phủ đại nháo không ra thể thống gì, nàng mất mặt, Cẩm thái phi cũng không có chỗ tốt, “Toàn Bình có ở trong phủ không? Ngươi đi hỏi chút, có ở kêu người lên tới ta có lời hỏi” Lê Uyển đứng dậy, theo dây thừng màu đỏ trên cổ, lấy ta cái còi đưa đến bên miệng, nhẹ giọng thổi thổi, thực mau, hai con chim bay trở về, đứng ở trước mâm, từ tốn mổ mổ ăn, Lê Uyển lau tay, cầm lấy sách, lật một tờ rồi một tờ.
Trong lòng Toàn Bình thấp thỏm, Lê Uyển muốn hỏi cái gì trong lòng hắn nhiều ít đoán được, thời điểm rời khỏi Giang Nam, hầu gia phân phó không cần phải xen vào chết sống của Lưu Tấn Nguyên, sau yên ổn xuống, hắn hồi Giang Nam dọn đồ vật, nghe người ta nói ngõ nhỏ cửa hông Tần Trạch đã chết một người, trên người rậm rạp tất cả đều là vết thương, tuần phủ Giang Nam còn lại hỏi có phải gia đinh Tần Trạch hay không, lập tức Toàn Bình nghĩ đến là Lưu Tấn Nguyên, hỏi tuần phủ, người sau nói ba người đến đem thi thể mang đi.
Thời điểm Toàn Bình đến, sách trong tay Lê Uyển lật vài trang, nghe được động tĩnh, nàng hơi hơi nâng mắt, Toàn Bình khom người nói, “Nô tài thỉnh an phu nhân.”
“Ta tìm ngươi tới là hỏi chuyện Lưu Tấn Nguyên, tin đồn bên ngoài sẽ không vô căn cứ, Lưu Tấn Nguyên thật là bị hầu gia bắt sao?” Thái giám Vân cẩm cung muốn đem sự tình nháo mạnh để toàn thành đều biết nghĩ hầu phủ nan kham! Thanh danh hầu phủ hỏng rồi, có thể nghĩ, hợp với Tần Hạt Hoàng cùng Lưu Tấn Nguyên Hạ Thanh Thanh gặp chuyện không may, thanh danh Tần Mục Ẩn ở trong kinh có thể nghĩ, liền không phải Tần Mục Ẩn làm, Cẩm thái phi cũng sẽ nghĩ biện pháp đẩy đến trên người Tần Mục Ẩn.
Toàn Bình dừng một chút, suy nghĩ mở miệng như thế nào, ngày đó, phu nhân phái người đi Lĩnh Nam giết Lưu Tấn Nguyên, lúc sau người xảy ra chuyện, hầu gia liền ra lệnh bắt sống Lưu Tấn Nguyên, đưa đi Giang Nam, phu nhân chịu khổ, bọn họ thấy ở đáy mắt, Lưu Tấn Nguyên, mặc dù sống, người cũng đã là tàn phế.
“Ngươi nói đúng sự thật là được, ngày đó, ta sai người đi Lĩnh Nam giết hắn, không biết sao hắn lại hồi kinh?”
Toàn Bình không hề chần chờ, đem sự tình một năm một mười nói, bất quá, bỏ bớt đi một đoạn kia bọn họ tra tấn Lưu Tấn Nguyên.
Lê Uyển sửng sốt một lát, không biết còn có chuyện này, bất quá, kết cục Lưu Tấn Nguyên Lê Uyển cũng không cảm thấy áy náy một chút nào, “Được rồi, ngươi đi xuống, dẫn người đem thái giám ngoài cửa lớn trói lại, đưa về cửa cung, liền nói Cẩm thái phi muốn hướng Bắc Duyên Hầu phủ hất nước bẩn, không bằng thả Tĩnh Khang Vương ra.”
Chuyện Lưu Tấn Nguyên, Tĩnh Khang Vương ngồi cùng thuyền, tất cả người bên người Tĩnh Khang Vương đã chết, Lưu Tấn Nguyên tồn tại cũng là kết cục chết, nhưng nàng muốn nhìn một chút đến tột cùng Cẩm thái phi đánh cái chủ ý gì, xong rồi, Lê Uyển bổ sung nói, “Thời điểm trên đường, ngươi phái người nói như vậy…”
Lê Uyển nói vài câu, Toàn Bình nghe được đôi mắt đều sáng lên, bất quá, thời điểm hắn mở cửa đi ra ngoài, công công đã không còn nữa, hỏi thị vệ, thị vệ không rõ nội tình, “Đại quản gia đem người cột vào trên cọc gỗ, nói người này giả mạo người bên cạnh Cẩm thái phi, muốn đi nha môn cáo trạng…”
Toàn Bình liên hệ trước sau sợ là ý tứ hầu gia, xoay người, nói cùng Lê Uyển.
Không đến nửa canh giờ, người trong kinh đều rõ ràng một sự kiện, quan hệ Cẩm thái phi cùng Bắc Duyên Hầu phủ bất hòa, Lưu Tấn Nguyên là người bên cạnh Tĩnh Khang Vương người trên triều đình sáng suốt đều nhìn ra được, Lưu Tấn Nguyên phái người đánh lén Tần Trạch ở Giang Nam, bị người giết chết, Cẩm thái phi không cảm thấy cao hứng, lại vẫn muốn vì Lưu Tấn Nguyên chủ trì chính nghĩa, trong khoảng thời gian ngắn, liên tưởng chuyện Cẩm thái phi muốn ôm Đại hoàng tử đến Vân cẩm cung dưỡng, người Ngự Sử Đài ngo ngoe rục rịch, thân là thái phi, phẩm giai không bằng Thái Hậu, thực quyền trong tay so kém Hoàng Hậu.
Tần Mục Ẩn đang ở Chiêu Dương Điện An Vương thương lượng chuyện đi cứu tế, ngoài sổ con trước đó của Mộc Tử Ngôn, sau đều không có tin tức, An Vương nhíu chặt mày, “Hoàng Thượng, tình huống An gia hiện tại còn không rõ ràng lắm, tùy tiện tiến đến có thể rút dây động rừng hay không, nếu oan uổng An gia…”
Ba năm khô hạn cũng là Mộc Tử Ngôn nói, chân tướng như thế nào, không có định luận, màu đen con ngươi Nhân Sùng Đế càng thêm hắc ám, “Hai cái huyện bên cạnh An Viễn Huyện không rõ ràng trạng huống, đệ sổ con lên nói có nạn dân xuất nhập, ý nghĩa trong đó thế nào ngươi rõ ràng.”
An Vương biết hắn phạm vào kiêng kị Nhân Sùng Đế, loại chuyện này, không có khả năng Nhân Sùng Đế nói giỡn, lập tức, xấu hổ cười nói, “Hoàng Thượng, vi thần suy nghĩ không chu toàn, suốt đêm ra kinh…”
“Suốt đêm ra kinh mới không rút dây động rừng, mười ngày sau, trẫm sẽ đem tình hình tai nạn An Viễn Huyện thông cáo dân chúng, khi đó, người trong kinh, muốn làm chút cái gì cũng không còn kịp.” Ánh mắt Nhân Sùng Đế đột nhiên sắc bén, trong lòng An Vương nghi hoặc, lại cũng chỉ gật đầu đồng ý, liếc mắt Tần Mục Ẩn bên cạnh, cười nói, “Tần Hầu gia không bằng cùng nhau đi?”
Lập tức chính là yến trăm ngày Duy Nhất, Tần Mục Ẩn rời kinh, sợ Lê Uyển sẽ oán trách hắn, “An Vương thân là người hoàng gia, ngài đi càng có thể bình phục lửa giận trong lòng bá tánh, lực lượng vi thần bạc nhược, liền không tham dự.” Tần Mục Ẩn đã đề ra cùng Hoàng Thượng chuyện cải cách triều đình, Hoàng Thượng muốn đề bạt trong bá tước hầu phủ không có tước vị lương tài, vị trí như vậy thế gia sẽ uy hiếp triều đình, người thế gia tất nhiên sẽ phản đối.
Từ xưa đến nay, trong bọn họ, một phòng có tước vị, mấy phòng khác đều sẽ chịu chèn ép, thượng vị giả không cho phép một cái gia tộc lớn mạnh, Nhân Sùng Đế chỉ cần người tài ba, muốn đánh vỡ cái cục diện này, trong đó còn phải phí không ít tâm tư, tuy Tần nguyên là một ví dụ, bất quá, vị trí Lại Bộ thượng thư là tiên hoàng bồi thường Tần gia, cũng may, Tần nguyên cẩn trọng không làm ra cái gì quá phận.
An Vương đi cứu tế, cần thiết có con cháu thế gia đi cùng, Hoàng Thượng chọn lựa ra một ít con cháu trong người không có tước vị, truyền ra, còn muốn xem trên triều đình, những người khác nói như thế nào.
An Vương trước lui ra, Nhân Sùng Đế đem danh sách con cháu thế gia đi theo đưa cho Tần Mục Ẩn xem qua, “Những người này trẫm phái người hỏi thăm qua, làm người có đảm lược, nếu bởi vì không có tước vị liền phải vì một loại bá tước hầu gia thế tử nhường đường, là tổn thất triều đình, ngươi thấy thế nào?”
Nhân Sùng Đế chọn lựa đều là người tốt, “Hoàng Thượng, mười ngày sau rồi nói sau.” Muốn cho bọn họ đường ra, còn phải xem phản ứng mọi người triều đình.
“Nếu không phải có ngươi, chỉ sợ trẫm sờ không được manh mối, yến trăm ngày, ôm hài tử vào cung, trẫm tự mình gia phong quận chúa.” Đến bây giờ Hoàng Thượng còn không có thấy qua đại tiểu thư Tần gia, bất quá, Tần Mục Ẩn cùng Lê Uyển lớn lên đẹp, hài tử cũng sẽ không xấu.
Hai người nói chuyện, công công ngoài điện kêu Cẩm thái phi tới, Tần Mục Ẩn nhấp nhấp khóe miệng, khom người nói, “Hoàng Thượng, trong phủ vi thần còn có chút việc, vi thần cáo lui đi trước.” Đi đến cạnh cửa, gặp Cẩm thái phi chậm rãi đi đến, Tần Mục Ẩn khom mình hành lễ, không đợi Cẩm thái phi nói chuyện, đã dời bước đi, môi Cẩm thái phi đỏ thắm hơi hơi trương trương, “Mục Ẩn cũng ở, vừa lúc…”
Bất đồng nói chuyện nghiêm túc với cùng Nhân Sùng Đế, mặt mày Tần Mục Ẩn hơi hơi nhọn, đi theo phía sau Cẩm thái phi, trở lại Chiêu Dương Điện.
“Mẫu phi sao có rảnh lại đây?” Nhân Sùng Đế trước bàn đứng lên, đỡ tay Cẩm thái phi, thoáng nhìn Tần Mục Ẩn, bất động thanh sắc mà híp híp mắt, Tần Mục Ẩn không dao động, một bộ biểu tình, “Người tới, dọn ghế tới cho Thái Phi nương nương cùng Tần Hầu gia.”
Thời điểm Cẩm thái phi ngồi xuống động tác hơi ngưng trọng, Tần Mục Ẩn vẫn thong dong.
“Hoàng Thượng, ai gia tới cũng không phải không có chuyện gì, gần đây, ai gia nghe nói có người ở trong kinh đồn đãi nơi nơi bất lợi cho Bắc Duyên Hầu phủ, ai gia nhìn Mục Ẩn lớn lên, không thể ngồi yên không nhìn đến, cho nên, liền phái người mời tức phụ Mục Ẩn tiến cung nói chuyện thế nào, chính là…” Nói đến đây, Cẩm thái phi thở dài, “Lần trước, công công bên người ai gia đi Bắc Duyên Hầu phủ mời tức phụ Mục Ẩn vẫn bất động, lần này càng sâu, quản gia Bắc Duyên Hầu phủ trực tiếp sai người đóng đại môn, ai gia già rồi, nói, cũng không dùng…”
Nhân Sùng Đế cười tiếp nhận chén trà công công đưa tới, đưa đến trong tay Cẩm thái phi, an ủi nói, “Mẫu phi, trong đó sợ là có cái hiểu lầm gì, Tần phu nhân ở nhà muốn chiếu cố hài tử quản lý hậu trạch, Hoàng Hậu cũng nói qua rất nhiều lần cùng trẫm nghĩ mời Tần phu nhân tiến cung, niệm Tần phu nhân đi không được mới thôi, sao gì cũng sắp yến trăm ngày, có nói cái gì, đến lúc đó lại nói cũng giống nhau thôi.”
Tần Mục Ẩn bình chân như vại, tiếp nhận chung trà, rũ mắt không nghiêm.
“Sau ai gia cũng nhớ lại chuyện này, Hoàng Thượng, cũng không biết ai gia nghe được tin tức có phải thật sự hay không, Tĩnh Khang Vương bị giam lỏng ở Văn ninh cung, Hoàng Thượng còn nhớ rõ vài vị trắc phi trong phủ hắn? Hạ phủ to gan lớn mật, đem Hạ Thanh Thanh giấu đi, sau lại ở cùng ngũ thiếu gia Hàn gia, Hàn Mông nói Hạ Thanh Thanh cùng tức phụ nhị phòng Vấn định hầu phủ đi lại gần, hôm nay trong kinh đồn đãi ngươi cũng nghe nói, Hạ Thanh Thanh không có tin tức, thanh danh nhị phòng Vấn định hầu phủ bị hủy, sau lưng đều nói là Mục Ẩn làm…” Cẩm thái phi nói một phen lời nói, dừng một chút, nhấp ngụm trà, tiếp tục nói, “Không biết Hoàng Thượng có ấn tượng Lưu gia thông gia cùng Lê phủ không? Lưu Tấn Nguyên bị sung quân Lĩnh Nam, ba vị lão phu nhân Lưu gia ở Giang Nam tìm được thi thể hắn ở Tần Trạch, lại nói sao gì Lưu Tấn Nguyên cũng là mệnh quan triều đình, muốn tra tấn cũng là Hoàng Thượng định đoạt, Lưu gia lão phu nhân một đống tuổi, phía dưới chỉ có Lưu một cái hài tử Tấn Nguyên, chuyện này bị mợ ngươi biết, khi tiến cung nói chuyện phiếm cùng ai gia, ai…”
Chuyện Hạ Thanh Thanh trong lòng Nhân Sùng Đế hiểu rõ, chuyện Vấn định hầu phủ hắn đoán được là Tần Mục Ẩn làm quỷ, mà Lưu Tấn Nguyên, Nhân Sùng Đế liếc mắt xem xét Tần Mục Ẩn một cái, Lưu Tấn Nguyên mơ ước Tần phu nhân, cấu kết cùng Tĩnh Khang Vương làm việc xấu, đã chết cũng coi như trừng phạt đúng tội.
Cẩm thái phi nói xong một phen, hai người cũng chưa phản ứng, biểu tình bà cứng đờ, chỉ phải tự cố nói, “Mục Ẩn, ngươi thật đúng là ngầm làm sao?” Phía trước bởi vì chuyện Thích đại tướng quân cùng Nam Di, người triều đình kiêng kị đối với ngươi rất nhiều, không nói vì mẫu thân ngươi cùng tức phụ ngươi, đó là vì hài tử hơn hai tháng, ngươi cũng không nên như thế… Âm ngoan…
Tần Mục Ẩn nhướng mày, lúc này, ngoài điện, công công một người chật vật bất kham vọt tiến vào, Nhân Sùng Đế nhíu mày, Cẩm thái phi nhận ra là người bên người mình, quở mắng, “Chuyện gì hoang mang rối loạn, ngày thường ai gia nói quy củ đều quên đến sau đầu sao?”
Công công nơm nớp lo sợ quỳ xuống, cố lôi kéo lên tiếng nói nói, “Thái Phi nương nương, ngài phải làm chủ cho nô tài…” Công công đầy khí phách đi đến Bắc Duyên Hầu phủ gây chuyện, quản gia Bắc Duyên Hầu phủ lôi kéo hắn đi nha môn không nói, nói hắn giả truyền ý chỉ bại hoại thanh danh Cẩm thái phi, Kinh Triệu Doãn thuộc Hình Bộ quản, quan hệ Thư Nham cùng Tần Mục Ẩn tốt, thế nhưng thiếu chút nữa Kinh Triệu Doãn dụng hình đối hắn, khẩu khí này, hắn nuốt không trôi.
Cẩm thái phi hừ lạnh một tiếng, Tần Mục Ẩn mặt đầy mang cười.
“Thân là người bên cạnh Cẩm thái phi, mỗi tiếng nói cử động, đại biểu đều là Vân cẩm cung, thế nhưng ở cửa hầu phủ mắng to, còn thể thống gì, sáng sớm ta liền tiến cung, công công thật có việc muốn nói với ta, năm lần bảy lượt đi Bắc Duyên Hầu phủ, làm khó quản gia không để ý tới ngươi, đổi là ta, sợ là hoài nghi ngươi rắp tâm bất lương.”
Nhân Sùng Đế bởi vì chuyện An Viễn Huyện, lòng đối với Cẩm thái phi có ngăn cách, thêm nữa, Tần phu nhân ở trong nhà mang theo hài tử, làm sao ôm hài tử vào cung, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Một phen lời nói Tần Hầu gia có lý, thật có việc gấp ngươi tới Chiêu Dương Điện nói cùng Tần Hầu gia, ngươi đi Bắc Duyên Hầu phủ, quản gia không phản ứng ngươi, Tần Hầu gia phái người bên người trở về nói một tiếng không phải tốt sao?” Không khỏi, ánh mắt nhìn về phía Cẩm thái phi trở nên ý vị sâu xa, “Mẫu phi muốn Tần phu nhân vào là cung bởi vì chuyện gì?”
Từ lần đó Lê Uyển tiến cung cả người vết thương chồng chất toàn thân, Lê Uyển liền không có lại từng vào cung, hắn không hỏi trong lòng Tần Mục Ẩn có tồn bóng ma hay không, mới có cái loại sợ hãi này.
Cẩm thái phi bị Nhân Sùng Đế nhìn đến mạc danh, “Ai gia mời nàng vào cung đơn giản nói nói thanh danh Bắc Duyên Hầu phủ, Hoàng Thượng, ngươi sẽ không hoài nghi ai gia đi?”
Nhân Sùng Đế nhàn nhạt dời mắt đi, từ lúc Cẩm thái phi đưa ra ý ôm Triết Tu đi Vân cẩm cung hắn liền phát hiện giữa Cẩm thái phi cùng Hoàng Hậu không thích hợp, ngày thường vội hắn liền không có truy cứu, làm người của Tần Tử Vận hắn vẫn tin tưởng, nhưng Cẩm thái phi, “Mẫu phi, chuyện Bắc Duyên Hầu phủ còn có Tần lão phu nhân ở, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu cũng ở trong cung, thật muốn có đại sự xảy ra, các nàng cũng sẽ hỗ trợ nhắc nhở, ngài đừng quá nhọc lòng.”
Sắc mặt Cẩm thái phi trắng nhợt, trong cung, người bà thống hận nhất đó là hai người Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, không đặt bà ở đáy mắt chút nào.
Tần Mục Ẩn thấy hận ý đáy mắt Cẩm thái phi, trào phúng cười cười, “Thái Phi nương nương, làm khó ngài nhớ thanh danh hầu phủ, cảm ơn, bất quá, vi thần cùng Hoàng Hậu nương nương thân cùng là người Tần gia, từ trước đến nay Hoàng Hậu nương nương chấp quản hậu cung công chính, Thái Hậu cũng khen nàng xử lý sự vụ đâu vào đấy…”
Nhân Sùng Đế tán đồng nói, “Mẫu phi, ngài đừng quá nhọc lòng, hết thảy có Hoàng Hậu mà.” Bắc Duyên Hầu phủ xảy ra chuyện, Hoàng Hậu sẽ không đứng nhìn bàng quan.
Cẩm thái phi cười khổ gật đầu, đỡ cái trán, “Ai gia không thoải mái liền đi về trước, cho là ai gia nhọc lòng đi.”
Nhân Sùng Đế chấn kinh thân mình Cẩm thái phi có chút đơn bạc, cũng không biết nói cái gì, đem người đưa đến cửa, đỡ lên bộ liễn, người đi xa, hắn mới hỏi Tần Mục Ẩn, “Có phải giữa Cẩm thái phi cùng Tần phu nhân có hiểu lầm cái gì hay không?”
Những câu Cẩm thái phi đều là nhằm vào Bắc Duyên Hầu phủ, thượng vị giả đều có bệnh đa nghi, bản thân Nhân Sùng Đế cũng có, bất quá, lòng hắn lại không phải nghi ngờ Tần Mục Ẩn, hắn hơi chút không tín nhiệm Tần Mục Ẩn, trong miệng Cẩm thái phi nói những chuyện đó là hắn bắt đầu lãnh đạm Bắc Duyên Hầu phủ, thậm chí, còn sẽ răn dạy Tần Mục Ẩn, Cẩm thái phi châm ngòi ly gián sao hắn không phát hiện được?
“Không có gì, phỏng chừng Thái Phi nương nương cũng là quan tâm vi thần, Hoàng Thượng không cần suy nghĩ nhiều.” Tần Mục Ẩn bình tĩnh như thường nói.
Thời điểm trời tối, Nhân Sùng Đế còn ở Chiêu Dương Điện phê duyệt tấu chương, nghe được công công bẩm nói An Vương đã xuất phát hắn mới nhìn đồng hồ cát bên cạnh, công công thông bẩm xong lại không đi, Nhân Sùng Đế liếc mắt, “Còn có việc?”
Công công chần chờ một lát, một chữ một chữ đem đồn đãi trong kinh thành nói, Nhân Sùng Đế nhíu chặt mi, đôi mắt trầm tĩnh như nước, “Là Tần phu nhân sau lưng truyền?”
Công công thật cẩn thận gật đầu, tay Nhân Sùng Đế trên mặt bàn nhẹ nhàng nắm lại, đôi mắt từ trên sổ con chuyển qua ngoài điện, trời tối như mực, “Ngươi phái người nhìn chằm chằm Vân cẩm cung, có một chút động tĩnh lập tức tiến đến thông bẩm.” Trước kia Cẩm thái phi là người vô tranh, hiện nay, sợ là cùng Bắc Duyên Hầu phủ kết núi lớn, Tần Mục Ẩn bị buộc đến nhất định cảnh giới sẽ không nhượng bộ, cuối cùng, có hại vẫn là Cẩm thái phi.
Danh Sách Chương: