Editor: trucxinh0505
Lê Uyển đỏ mặt, xoay người nhấc chăn đơn lên, dưới chăn nhuận ướt át, “Hầu gia, kêu Tử Lan vào nhà đi, dưới đệm giường cũng ướt.” Lê Uyển cong chân, xoay người xuống giường, hai chân run run đi đến bên mành, vén lên một chút, nhẹ nhàng kêu, “Tử Lan…”
Tử Lan ngồi ở trước bàn, cái bàn bên này là Lê Uyển phân phó an trí, trời lạnh, bên ngoài gió lớn, thời điểm các nàng thủ ở cửa tay chân sẽ rất lạnh lẽo, Lê Uyển liền suy nghĩ cái biện pháp này.
Tử Lan nghe thanh âm lập tức đứng lên, xuyên qua cái mành chỉ nhìn thấy một đoạn góc áo Lê Uyển, “Phu nhân, tới.” Đến gần nghe được thanh âm Lê Uyển nói chuyện cùng Tần Mục Ẩn, Tử Lan rũ đầu, vén mành lên, chỉ đủ một mình nàng đi vào.
Lê Uyển nằm ở trên giường lớn bên cửa sổ, bên cửa sổ lấy chăn bông chống đỡ, Tần Mục Ẩn ngồi ở một bên, Duy Nhất nằm sấp trên chăn bông xếp cao, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng vang a a, Tử Lan không rõ nguyên do, đi lên trước, cong vòng eo, cung kính hỏi, “Phu nhân?”
“Tiểu thư đái dầm, ngươi đem chăn đệm trên giường thay đổi.” Lê Uyển ngẩng đầu, liếc mắt quan sát Tử Lan một cái, từ sau chuyện Toàn An, tâm tư Tử Lan trầm trọng rất nhiều, không đoan trang bằng trước kia, gặp chuyện dễ dàng xử trí theo cảm tính, Lê Uyển bất động thanh sắc nhìn, tư tâm nàng cảm thấy Toàn An không xứng với Tử Lan, đổi là nhị quản gia Toàn Khang cũng không xứng với Tử Lan.
Tần Mục Ẩn chú ý tới ánh mắt Lê Uyển, làm bộ không nhìn thấy dời mắt đi, Toàn An vẫn không nhập vào trong mắt Lê Uyển, tính tình Toàn An không ổn trọng bằng Toàn Bình, như đầu óc lại tốt nhất, phản ứng cũng mau, nếu hắn có ý định ăn năn muốn cầu thú Tử Lan, chung quy Tần Mục Ẩn phải mở miệng cùng Lê Uyển.
Tử Lan đem chăn đệm giường thay cho, xoay người đi ra ngoài thời điểm nghe Lê Uyển kêu nàng một tiếng, ngẩng đầu liếc qua đi, Lê Uyển lại cùng duy nhất nói chuyện, nàng lắc lắc đầu, cho rằng chính mình ảo giác, ôm làm dơ đệm giường, rũ mi dễ nghe mà đi rồi.
Lê Uyển nằm ở trên giường liền không nghĩ động, Tần Mục Ẩn buồn cười mà xoa xoa nàng chân, nghe được nàng ai oán liếc mắt trừng hắn một cái, Tần Mục Ẩn chậm rãi giải thích, “Đợi lát nữa nàng thoải mái chút, ăn qua cơm trưa không?”
Lúc trưa, Lê Uyển tỉnh lại, không đợi được nàng kêu phòng bếp nấu một chén mì, nàng ăn không nhiều, nghe Tần Mục Ẩn nói nàng cảm giác đói bụng, gật gật đầu, “Giống như lại đói bụng, nếu không kêu phòng bếp làm thêm mấy món điểm tâm là được.”
Tần Mục Ẩn đưa cho nàng một quyển sách, ôm Duy Nhất đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, một tay ôm Duy Nhất một tay dẫn theo hộp đồ ăn, Lê Uyển ngửi được hương vị khoai tươi mát, ánh mắt sáng lên, xoay đầu, “Là bánh hương khoai?”
Tần Mục Ẩn buông Duy Nhất xuống, đem bàn vuông nhỏ đặt lên giường, mở hộp đồ ăn ra, nhấp môi cười nói, “Ta làm Tử Thự đi phòng bếp, Tử Thự nói Lý mụ mụ nghĩ nàng giữa trưa ăn một chén mì buổi chiều sẽ đói bụng liền làm cái này.”
Hộp đồ ăn có ba đĩa điểm tâm, bánh hương khoai, bánh hoa hồng, bí đao sên, Lê Uyển không chần chờ, kẹp lên một khối bánh hương khoai bỏ vào trong miệng, nháy mắt, cả miệng đều thơm, giữa mày không tự chủ giãn ra, tất cả đều là ý cười, “Lý mụ mụ làm bánh hương khoai ăn ngon nhất, hầu gia muốn nếm thử hay không.”
Phỏng chừng là vừa vớt ra từ trong chảo dầu, hơi nóng, ăn vào trong miệng thật sự ấm dạ dày.
Tần Mục Ẩn khuynh thân mình phía trước, hơi hơi giơ đầu lên, cười như không cười nhìn Lê Uyển.
Lê Uyển mới phát hiện chỉ có một đôi đũa, nàng dùng, Tần Mục Ẩn muốn ăn trừ phi dùng tay, hoặc là, xài chung một đôi đũa cùng nàng, muốn Tần Mục Ẩn dùng tay là không có khả năng, đem chiếc đũa trong tay đưa qua, đôi tay Tần Mục Ẩn chống thân mình, vẫn không nhúc nhích, Lê Uyển khựng lại, phản ứng lại sắc mặt liền đỏ bừng, vừa rồi nàng còn liếm liếm chiếc đũa, bên trên đều là nước miếng nàng, nhìn bộ dáng Tần Mục Ẩn thờ ơ, nàng xấu hổ kẹp một khối bánh hương khoai lên, đưa đến bên miệng Tần Mục Ẩn, đợi hắn ngậm lấy lập tức rụt đôi đũa trở về.
Duy Nhất bên cạnh chơi gót chân nhỏ của mình, nghe được tiếng cười Tần Mục Ẩn, tò mò ngẩng đầu lên, đi theo cười ha ha, Lê Uyển tức giận, nhẹ nhàng đem chân nàng đè ở trên giường, “Con biết là chuyện gì không mà cười vui vẻ như vậy?”
Duy Nhất mặc kệ, miệng mở rộng cười ha ha, ý cười trên khóe môi Tần Mục Ẩn gia tăng, nhéo nhéo mắt cá chân Duy Nhất, ý có điều chỉ nói, “Duy Nhất không rõ, trong lòng Uyển Nhi rõ sao?”
Lê Uyển nghẹn họng, bĩu môi, không cao hứng mà chôn đầu, gắp một khối bí đao ăn, lần này, vô luận Tần Mục Ẩn ý bảo như thế nào, nàng giả bộ hồ đồ, cho rằng Tần Mục Ẩn không biện pháp, lại thấy hắn vạch một tầng bên trên hộp đồ ăn ra, phía dưới còn có một cái chén, bên cạnh bày một đôi đũa.
Lê Uyển ngẩn ra, sắc mặt nóng lên, nàng dương dương tự đắc kết quả Tần Mục Ẩn không thiếu một ngụm này của nàng, tức khắc, trong lòng không cao hứng, Tần Mục Ẩn biết rõ còn một đôi đũa còn cố ý chọc nàng, không phải muốn nhìn nàng xấu mặt sao?
Tần Mục Ẩn lấy chén ra, bên trong là canh sâm hầm phòng bếp nấu cho Lê Uyển, hắn nhấp một miệng nhỏ, độ ấm thích hợp đưa cho Lê Uyển, “Lý mụ mụ nói trời lạnh thân mình nàng lạnh, uống cái này tốt cho thân mình, bên trong còn có thảo dược lấy chỗ Trương đại phu…”
Lê Uyển tiếp nhận, lấy cái muỗng bên trong ra, nếm một ngụm, hương vị cực tốt, so hương vị canh thịt dê tối hôm qua còn ngọt hơn hai phân, dư quang thoáng nhìn tay nhỏ đặt trên đùi, nhìn tựa như củ sen, béo tròn ngây thơ chất phác, Lê Uyển quay qua, hỏi Duy Nhất, “Duy nhất muốn uống sao?”
Duy Nhất nói hai tiếng a a, tò mò nhìn chén trong tay nàng, Tần Mục Ẩn bế Duy Nhất lên, nói, “Mẫu thân uống canh là người lớn uống, con quá nhỏ, lớn Trương đại phu đều cất giữ cho con.” Thân thể Duy Nhất khỏe mạnh, gương mặt phấn nộn, đặc biệt làm người thích.
Duy Nhất lại nói vài câu, lúc sau ngẩng đầu lên, duỗi tay chụp vào cằm Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn phản ứng mau đè lại, ánh mắt lại nhìn Lê Uyển, “Con bé đang tức giận sao?”
Một hơi uống xong canh, sau lưng Lê Uyển ra một thân mồ hôi, thảo dược lấy từ chỗ Trương đại phu không giống tầm thường, Lê Uyển xoa xoa thái dương, chậm rì rì giải thích, “Con bé còn nhỏ sao hiểu được nhiều, phỏng chừng đang đùa giỡn cùng chàng.”
Tần Mục Ẩn cười cười, làm sao Duy Nhất không biết tức giận, thời điểm Lê Uyển cho uống sữa, hắn ở bên cạnh nhìn, Duy Nhất liền sẽ dừng lại trừng hắn, nếu hắn dời mắt đi Duy Nhất liền tiếp tục ăn, nếu không, Duy Nhất liền hơi kéo áo Lê Uyển xuống, đầu bé còn ngăn trở phong cảnh trước ngực Lê Uyển, còn nghĩ hắn mơ ước của mình đâu, Tần Mục Ẩn vỗ vỗ phía sau lưng Duy Nhất, “Con bé rất để ý, đừng bị con bé lừa gạt.”
Lê Uyển ăn đủ rồi, Tần Mục Ẩn xuống giường bưng bàn vuông đi ra ngoài, trong nháy mắt xốc mành lên, vô số gió theo đi vào, Lê Uyển vội che cho Duy Nhất.
Chạng vạng, quản gia Lê phủ gửi tin tức tới, Lê Uy từ Huyện An Viễn đã trở lại, nguyên nhân là nổi lên xung đột cùng một vị phó tướng trong đó, trong lòng Lê Uyển lộp bộp một cái, Lê Uy ghét cái ác như kẻ thù, thời điểm đi nàng ân cần dạy bảo, kết quả vẫn không có tác dụng, Lê Uyển hỏi Tần Mục Ẩn, “Quản gia có nói là chuyện gì không?”
Nói xong liền cảm thấy hỏi thừa, tính tình Lê Uy đơn giản, đi An Viễn Huyện nghĩ làm chút chuyện vì triều đình, khác những người đó tránh thanh danh, nguyên nhân nổi lên xung đột sợ bởi vì đám người bên trên không cho hắn đi ra ngoài đánh giặc đi, Lê Uyển thở dài.
Trong tay Tần Mục Ẩn cầm lễ vật Lưu thị chuẩn bị cho Duy Nhất, còn có Lê Thành không biết từ chỗ nào lấy về quyển sách nhỏ, đưa cho Lê Uyển, nói, “Tính tình tam đệ hàm hậu, lúc trước thời điểm đi liền nên nói rõ cùng hắn.”
Thời điểm lệnh triều đình ra người đi chủ yếu vớt thanh danh cùng công lao, tính tình Lê Uy đơn thuần phỏng chừng không thích như vậy bị người tính kế, bất quá, tính tình Lê Uy như vậy cũng tốt, về sau thật gặp chuyện có thể để nửa bầu trời, an ủi Lê Uyển thở ngắn than dài, “Nàng không cần lo lắng, qua chút thời gian, ta đi qua, mưu một phần chức cho nhị đệ, nàng xem chức văn hay là quan võ thích hợp?”
Từ nhỏ tâm tư Lê Uy không ở trên những bài phú câu thơ, ngược với tính tình Lê Thành, Lê Uyển thử nói, “Có thể nghĩ muốn cái gì liền được sao?”
Tần Mục Ẩn ý vị thâm trường liếc nàng một cái, chuyện triều đình có Hoàng Thượng làm chủ, Lê Uy muốn chức thích hợp là bản lĩnh hắn, sao nàng nói có thể dễ dàng như vậy? Cười nói, “Tính tình tam đệ thế nào nàng cũng rõ ràng, chức quan cao không phải chuyện tốt, đãi lịch duyệt đủ rồi, trong lòng Hoàng Thượng đều có chủ trương.”
Đáy lòng Lê Uyển mắng một câu, trên mặt một bộ vì Lê Uy cao hứng, “Hầu gia, không bằng ngày mai chúng ta hồi Lê phủ, tính tình tam đệ không giống nhị đệ nặng nề, chỉ sợ Lê phủ sẽ nháo mấy ngày.”
Vừa lúc Tần Mục Ẩn có việc muốn nói cùng Lê Trung Khanh, liền đáp ứng.
Lê Uyển nói không sai, Lê phủ, Lê Uyển cùng Tần Mục Ẩn vừa vào cửa, Lưu thị liền chào đón, đầy miệng oán giận, “Hai con đã trở lại, con đi xem tam đệ con, từ trước đến nay nó nghe lời con nói, con đi mắng nó, con cùng hầu gia vì tiền đồ hắn bôn tẩu nơi nơi, nó lại ở phía sau hủy đi, trở về còn phát hỏa cùng ta và cha con, càng lớn càng không có bộ dáng.”
Tần Mục Ẩn ôm Duy Nhất trong lòng ngực, Lê Uyển kéo kéo tay áo bé, ám chỉ Lưu thị nhỏ giọng chút, Lưu thị nhìn qua, mới phát hiện Duy Nhất nghiên đầu nhỏ, bộ dáng mơ màng sắp ngủ, bỗng bưng kín miệng, nhỏ giọng nói thầm, “Một đứa hai đứa đều không bớt lo, cực khổ nuôi lớn ba chị em con, nữ nhi tri kỷ gả đi ra ngoài, dư lại hai đứa đều tới đòi nợ, ta xem, nuôi con trai dưỡng già đều là nói bừa, nhị đệ tam đệ con sợ là ước gì ta sớm chết bớt nghe lải nhải đâu.”
Lê Uyển cười cười, không hé răng, trước về trong sân nàng từng ở, đặt Duy Nhất lên giường, “Toàn Tuyết, ngươi lưu lại thủ, tiểu thư tỉnh lại ôm đi sân tam thiếu gia tìm ta.” Lê Uyển đắp chăn đàng hoàng cho Duy Nhất, nói hai câu cùng Tần Mục Ẩn, mấy ngày nay, Lê Trung Khanh vội bệnh cũ lại tái phát, đã nhiều ngày đều ở trong nhà vội công vụ.
“Nàng trước đi sân tam đệ, ta tìm nhạc phụ trò chuyện.” Tần Mục Ẩn xoay người, Lưu thị cười giải thích, “Lão gia ở thư phòng, ngài trực tiếp đi qua là được, ta trước đi phòng bếp, nhìn các nàng làm đồ ăn.” Trong miệng Lưu thị vui tươi hớn hở, thời điểm đi bước chân cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Sân Lê Uy, gã sai vặt đứng ở cửa, Lê Uy ở trong phòng đang mắng cái gì, gã sai vặt cúi đầu khom lưng nói chuyện, Lê Uyển tiến lên, “Tam thiếu gia ở trong phòng sao?”
Lê Uyển cố ý nâng tiếng nói là để Lê Uy trong phòng nghe thấy, quả thực, cửa lớn lập tức bị người từ bên trong mở ra, Lê Uy chỉ mặc quần áo đơn, dò cái đầu ra, gió thổi hắn ngăn không được thân mình run run, Lê Uyển cau mày, trầm giọng quát lạnh, “Thân mình đệ cường tráng đi hóng gió sao, nếu còn được đi trong hồ bơi lội…”
Lê Uy thấy nàng thật tức giận, vội vàng xoay người sang chỗ khác trong phòng mặc thêm kiện đông sam, vẻ mặt hậm hực nói, “Trong phòng đốt địa long, nơi nào cảm thấy lạnh, tỷ, sao lại tới đây?” Nói, hai mắt nhìn phía sau Lê Uyển, không thấy Duy Nhất, đáy lòng có chút thất vọng, “Sao không ôm Duy Nhất lại đây, có chút thời gian đệ chưa thấy con bé rồi.”
Thời gian Lê Uy rời kinh thành không dài, đáy lòng Lê Uyển nhiều điều muốn nói, mới vừa đi đến Huyện An Viễn liền nổi lên xung đột cùng phó tướng, nếu nhẫn mấy ngày, chuyện Huyện An Viễn định xuống, khi đó, Tần Mục Ẩn mưu chức cho hắn nói cũng nhẹ nhàng chút. Cho nên, ngữ khí không tốt lắm, “Tới làm gì, xem cái tiểu cữu cữu này năng lực lớn, vừa đi liền nổi lên xung đột cùng phó tướng xong phủi tay trở về kinh thành?”
Lê Uy sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười nói, “Nào có như vậy, rõ ràng là bọn họ ngang ngược vô lý, tỷ, tỷ nói, đệ đi Huyện An Viễn chính là vì đua tiền đồ, bọn họ xông vào phía trước kêu chúng ta đi theo phía sau, công lao lại tính cho chúng ta, thân nam nhi đường đường bảy thước, sao có thể tránh ở sau lưng người…”
Nói còn chưa dứt lời, thu được mắt lạnh Lê Uyển, Lê Uy gục lỗ tai xuống, phân trần, “Tỷ, bọn họ cũng không dễ dàng, ở phía trước ra sức giết địch, nói không chừng cũng không còn mệnh, đệ sao có thể làm cái chuyện thiếu đạo đức này?”
Lê Uyển thở dài, hiện tại tình hình đã như vậy, nàng có thể nói cái gì, hỏi hắn, “Nương nói đệ tức giận lung tung là sao?”
Lê Uy nghe câu này liền rõ ràng Lê Uyển không chuẩn bị truy cứu hắn đánh nhau cùng phó tướng, nhẹ nhàng nói, “Còn có thể vì cái chuyện gì, thời điểm trở về ôm một bụng hỏa, nương không hỏi nguyên nhân liền nói là đệ không đúng, còn nói sinh hạ ra đệ thật là một sai lầm, lại nhắc mãi nuôi lớn chúng ta không dễ dàng, nói nhị ca không có lương tâm, đã làm mai còn lãnh đạm không để ý tới người, mắng đệ không biết tốt xấu, có tỷ tỷ tỷ phu hảo tâm giúp đỡ không biết cảm ơn, chỉ biết kéo chân sau…”
Lê Uy nghe Lê Uyển nói, lại cũng rõ ràng tính tình Lê Uyển, đem những lời Lưu thị mắng mình một năm một mười nói cho Lê Uyển, cuối cùng, vẻ mặt ủy khuất nói, “Tỷ, tỷ nói ai nghe lời này chịu được sao, huống hồ, cũng không chỉ đệ, cha trở về cũng nói với nương một hồi, sợ là trong lòng nương không thoải mái.”
Tính tình Lưu thị là như vậy, muốn nàng nói hai câu lời hay thật có chút khó, Lê Uyển cũng bất đắc dĩ, “Tính tình nương không phải đệ không rõ sao, không phản ứng người là được, đệ còn đối mắng cùng người, truyền ra thanh danh đệ liền hủy, đệ cũng tới tuổi làm mai rồi, sang năm, nhị đệ thành thân mẹ liền phải làm mai cho đệ, không có thanh danh, đệ còn muốn làm mai hay không?”
Lê Uy nói thầm hai câu, bất mãn quay mặt đi, Lê Uyển cũng không biết hắn nghe vào nhiều ít, tiến lên một bước, Lê Uy cho rằng nàng muốn động thủ đánh hắn, phản xạ tính lui về phía sau một bước, kết quả, Lê Uyển nghĩ vỗ vỗ bờ vai hắn, Lê Uy thẹn thùng.
Lê Uyển không lắm để ý, “Chuyện này vậy đi, mấy ngày nay sống yên ổn ở trong phủ đợi, ăn tết xong, hầu gia suy nghĩ giúp đệ tìm một phần kém chức, đến lúc đó đệ cũng không thể lại giống như hiện tại ăn không làm gì.”
Lê Uy nhoẻn miệng cười, thống khoái bảo đảm, “Đệ tuyệt không sẽ lại xằng bậy, hết thảy đều nghe tỷ.”
Hai người câu được câu không nói chuyện tào lao, sau đó đi sân thủ Duy Nhất, Lưu thị lại kêu các nàng đi ăn cơm, trong phòng còn truyền đến tiếng cười Duy Nhất, Lưu thị nhỏ giọng nói thầm hai câu, trong lòng không thoải mái, nàng sinh ba hài tử, cảm tình ba hài tử tốt, mà nàng như là người ngoài, đi vào phòng, Lê Uy ôm Duy Nhất ngồi ở ghế trên, trong tay cầm trống bỏi lắc, Lê Uyển ngồi ở bên cạnh thu thập quần áo trước kia nàng mặc qua, Lưu thị kéo kéo giọng nói, tức giận với Lê Uy, “Ăn cơm, Duy Nhất, tới, bà ngoại ôm.”
Lê Uy vặn thân mình, “Con ôm được rồi.” Đáp ứng Lê Uyển hướng Lưu thị xin lỗi, hiện tại, Lê Uy lại nói không ra lời, ai ngờ, câu tiếp theo Lưu thị liền cả giận nói, “Còn không mau đi ăn cơm, hầu gia cùng cha con đã đi nhà chính, con muốn cha con lại đây mời mới chịu đi sao?”
Mạnh mẽ ôm Duy Nhất qua tay, Duy Nhất ở trong lòng ngực Lưu thị xóc nảy, bé cười ha ha, Lê Uyển ở bên cạnh nhìn buồn cười, “Nương, đừng lắc con bé, nó quen, về sau không được như vậy liền sẽ làm mình làm mẩy?”
Lưu thị không lắm để ý, tiếp tục lắc lư bé, “Tôn tử bà ngoại ngoan, bà ngoại thích lắc lư đó, không phải ta mang con cũng bộ dáng này sao?” Lưu thị ôm Duy Nhất vừa đi vừa nói, trong miệng nói lên chuyện Lê Uyển khi còn nhỏ, Lê Uy nhìn Lê Uyển buông tay, một bộ biểu tình “Nàng chính là như vậy sao” làm Lê Uyển dở khóc dở cười, khoa tay múa chân một cái hình miệng, mặt Lê Uy đều đen.
Tần Mục Ẩn đàm luận cùng Lê Trung Khanh chuyện Hoàng Thượng phân công trắc phòng thế gia, hai ngày này vốn tạm nghỉ, Hoàng Thượng lâm triều còn kiên trì là muốn đem công lao người đi Huyện An Viễn lần này đề bạt lên, thời điểm xếp vào chức quan lại có phiền toái, có hai người đại thần Nội Các không tán thành cử động Hoàng Thượng, lục bộ thượng thư còn chưa tỏ thái độ rõ ràng, Lê Trung Khanh ở Đại Lý Tự, không quan hệ cùng loại chuyện này, Hoàng Thượng tuyên hắn tiến cung thương thảo chuyện này, Lê Trung Khanh đem ý tưởng trong lòng nói ra, cũng không biết kết quả như thế nào, cho nên, hỏi cái nhìn của Tần Mục Ẩn một chút.
Tần Mục Ẩn không nghĩ tới Lê Trung Khanh nghĩ chu toàn như thế, biện pháp trước mắt ông bảo vệ vị trí chính phòng thế gia, nhiều năm sau liền khó nói, mà khi hạ xuống, đích xác tìm không thấy lý do cãi lại, “Một phen lời nói nhạc phụ đại nhân không chỉ ra vấn đề còn làm người biết rõ có lỗ hổng, những người đó toàn bộ ra kinh, năm sau, tư lịch đủ rồi Hoàng Thượng triệu kiến bọn họ hồi kinh, ở trong kinh an bài một cho bọn họ một cái chức quan, khi đó, vô luận ai đều không có lời nào để nói.”
Rốt cuộc, tư lịch đủ rồi, Hoàng Thượng muốn phân công ai đó là xem người có bản lĩnh.
Lê Trung Khanh cười nói, “Năm đó ta vào kinh dựa vào Vương gia dìu dắt, lúc ấy không ai phản bác, Ngự Sử Đài cũng không có bất luận cái tiếng gió gì còn không phải xem ta quản lý ở huyện thành trấn trên sao, bất quá, lo lắng bọn họ không chịu phí thời gian mấy năm này, nói vậy, Hoàng Thượng khổ tâm có thể bị uổng phí.”
Tần Mục Ẩn nhướng mày, “Hoàng Thượng chọn lựa người đều có chi tâm cứng cỏi, sẽ không để ý những chi tiết này, chờ xem, ngày mai lâm triều sẽ có kết quả.” Tần Mục Ẩn không thích lâm triều, Lê Uyển cùng Duy Nhất thích ăn vạ trong ổ chăn, mang theo hắn cũng muốn lười, thừa dịp hiện chưa có chức quan, có thể lười biếng liền lười biếng.
Thời điểm đi nhà chính dùng cơm, Lê Trung Khanh nhớ tới một việc, “Uy nhi lại gây thêm phiền toái cho hầu gia, tính tình đứa nhỏ này có chút dã, ai khuyên cũng không được, sáng mai, sợ nhóm người Ngự Sử Đài sẽ có động tĩnh, liên lụy đến hầu gia còn mong không cần để ở trong lòng.”
Người Ngự Sử Đài nóng lòng tranh công ở trước mặt hoàng thượng, bắt lấy điểm sai lầm sao sẽ bỏ qua, huống hồ, chuyện này Lê Uy làm không đúng, ném mặt bọn họ, người Ngự Sử Đài một quyển buộc tội hắn cũng là bình thường.
“Không có việc gì, trong lòng Uyển Nhi nhớ thương tam đệ, nếu không đem chuyện tam đệ an bài tốt, ban đêm nàng ngủ không yên.” Khóe miệng Tần Mục Ẩn hơi nhếch lên, Lê Trung Khanh đối tốt với Uyển Nhi, giá sách thượng thư đều là Lê Trung Khanh đưa tới, có một ít là Lê Trung Khanh sao chép, có một ít là Lê Thành, chung quy, Lê Uyển cao hứng, hắn cũng cao hứng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhà chính, Lưu thị ôm Duy Nhất ngồi đối diện Lê Uy, Lê Uyển ngồi ở giữa hai người, Lê Uy rầu rĩ không vui, Lưu thị lải nhải, lỗ tai Lê Uyển đều muốn mọc kén, thời điểm Lưu thị nói này đó bên tai Duy Nhất, sợ là có nước miếng phun vào lỗ tai bé, bé duỗi tay nhỏ vẫn luôn gãi.
Lê Uyển nhìn không được, “Nương, đừng nói tam đệ nữa, chuyện này không trách tam đệ được, để con ôm Duy Nhất đi, sợ là con bé không thoải mái.” Vốn không khí đang hòa hoãn, một câu này Lưu thị vừa nghe liền không thoải mái, nâng tiếng nói lên, ngoài cửa Lê Trung Khanh nhăn nhăn mày, Lưu thị nói chuyện trước nay đều tùy tính, nên nói không nên nói đều nói ra, càng không thuận theo sẽ càng không buông tha, đen mặt đi vào nhà, nghiêng liếc mắt Lưu thị một cái, Lưu thị run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ăn cơm xong, Lê Uyển ôm Duy Nhất phải đi về, Lưu thị luyến tiếc Duy Nhất, khuyên nhủ, “Ăn cơm chiều lại đi đi, nhị đệ con phải chạng vạng mới trở về, cũng chút thời gian nó không gặp Duy Nhất rồi, biết được các con tới không đợi nó, sợ sẽ buồn bực một ít ngày.”
Vừa rồi một cái liếc mắt của Lê Trung Khanh cực kỳ hữu dụng, trên mặt Lưu thị đầy ý cười, khó được tốt tính nhìn Lê Uy, “Thời điểm tỷ con về nhà không nhiều, con giúp đỡ trông cháu gái đi.”
Đáy lòng Lê Uy cũng nghĩ chơi nhiều chút cùng Duy Nhất, bất quá, hắn chính là không nghĩ nói theo Lưu thị, há mồm nói, “Tỷ, lúc này trở về không chạng vạng trời lạnh, đi thôi, đệ đưa mọi người đi ra ngoài.” Mặc kệ Lưu thị làm mặt quỷ ôm Duy Nhất, dẫn đầu bước ra ngoài.
Lưu thị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, Lê Trung Khanh ngồi ở phía đầu nàng lại không dám làm gì Lê Uy, một bộ tức giận lại không có chỗ rải thật là thú vị, Lê Uyển nắm tay Lưu thị, “Nương, sau ăn tết con cùng hầu gia lại trở về, nương tiễn con ra cửa đi.”
Lưu thị luyến tiếc Duy Nhất, lại cũng không có quá nông nỗi, Lê Uyển suy đoán nàng có chuyện muốn nói, quả thực, đi hai bước cùng Lưu thị, rơi xuống một khoảng cách cùng Lê Uy Tần Mục Ẩn phía trước, Lưu thị liền tiến đến bên lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói, “Uyển Nhi, năm sau ta cân nhắc nên làm mai cho tam đệ con, bộ dáng hiện tại của nó con cũng thấy, ta sợ tuổi tác nó càng lớn càng không có người coi trọng, thừa dịp sang năm nhanh chóng định ra việc hôn nhân cho nó, con cảm thấy thế nào?”
Lê Uyển ngẩng đầu, phía trước, tay Lê Uy đáp ở đỉnh đầu Duy Nhất, thật cẩn thận nhìn dưới mặt đất, có lẽ là Lê Uy nói gì đó, mũ màu trắng hơi hạ, lúm đồng tiền Duy Nhất như hoa, Lê Uyển gật đầu, Lê Uy lại đến tuổi làm mai rồi, “Sang năm cung yến sợ sẽ làm lớn, đến lúc đó người chú ý chút là được, bất quá, đừng quá nóng nảy, tính tình tam đệ thành thật, nếu biết ngài tính kế nó tại đó, chỉ sợ trong phủ sẽ nháo nhiều ngày.”
Nghĩ thời điểm tháng ba Phương Thục liền vào cửa, Lê Uyển dừng một chút, “Nương, dáng vẻ tam đệ đường đường, tùy ngài cùng cha, chuyện làm mai này sợ là có bao nhiêu người chờ, trước không vội, việc hôn nhân nhị đệ sắp tới, chuyện ngài vội còn nhiều, nhị đệ thành thân rồi nói sau.”
Phía trước Lưu thị không đối phó cùng Lê Thành, nay quan hệ cùng Lê Uy gay gắt, Lê Uyển không nghĩ đều đắc tội cùng hai người, Phương Thục vào cửa, người quản gia là Phương Thục, Lê Uyển cảm thấy tính tình Phương Thục sẽ không ủy khuất Lê Uy, rốt cuộc, chị em dâu cùng bà bà tốt đều rất quan trọng, xem Chu Lộ cùng Tiết Nga liền rõ ràng.
Lưu thị cho rằng Lê Uyển có tính toán khác, đương nhiên, an tâm vui mừng mà đồng ý, năm sau việc hôn nhân Lê Thành là thời gian muốn vội nhất, Lưu thị nhớ tới một việc, “Đúng rồi Uyển Nhi, hầu phủ quyên tiền bạc cỡ nào?”
Lưu thị đối với loại chuyện này cực kỳ phản cảm, năm đó thời điểm gia họ nghèo không có người trợ giúp, nay liền lấy ra nhiều bạc như vậy, không đau lòng là giả. Lê Uyển không rõ nguyên do, liền nghe nàng oán giận nói, “Ta nói cha con tùy tiện lấy chút quần áo ra là được, cha con một hai phải có mặt mũi, mấy trăm lượng bạc liền quyên ra, lúc sau còn hỏi hạ nhân trong phủ có muốn quyên bạc hay không, không ai gật đầu, hắn lại lấy ra mấy chục lượng, con nói, chúng ta quyên tặng bạc đều đi đâu vậy?”
Lưu thị không rõ ràng lắm người bên ngoài quyên tặng nhiều ít, Lê Trung Khanh không muốn nghe nàng nhắc mãi liền không nói cùng nàng, trong kinh Đại Hộ Nhân gia nhiều, đại khái Lưu thị tính ra, nếu mỗi nhà đều lấy ra mấy trăm lượng, vậy một bút kia ngẫm lại số lượng không nhỏ, Lưu thị liền càng đau lòng.
Lê Uyển thấy biểu tình nàng liền biết câu tiếp theo nàng muốn nói gì, trịnh trọng nói, “Nương, những bạc đó đều đưa đi cho bá tánh Huyện An Viễn gặp tai hoạ, không chỉ Huyện An Viễn, còn có một ít địa phương thời điểm mùa thu đã xảy ra lũ lụt, tốc độ triều đình chậm, mùa đông đến mới bắt đầu xuống tay chuyện này, những bá tánh đó ăn không ít khổ, nương, về sau đi bên ngoài cũng đừng đề những việc này.”
Lưu thị đau lòng bạc, ở trong mắt người khác không biết sẽ nghĩ như thế nào đâu, chức quan Lê Trung Khanh lên cao, nhất định phải có chút tỏ vẻ mới đúng, nếu không, ở trước mặt Hoàng Thượng cũng không được chỗ tốt, Lê Uyển vỗ vỗ tay Lưu thị, càng cảm thấy Lưu thị không phải người có thể chưởng gia, làm người keo kiệt, phương diện tiền bạc chỉ nghĩ vào không nghĩ ra.
Mấy năm trước phần lớn bạc Lê phủ cầm đi hiếu kính thượng thư Hình Bộ, khi đó đều không đau lòng một chút nào, cho rằng lấy ra có thể đổi lấy tiền đồ tốt cho Lê Trung Khanh, bạc vẫn luôn chưa có thu hồi về, Lê Uyển ước lượng, trong mắt Lưu thị, hiện tại chính là giai đoạn thu bạc.
“Đều lấy ra lòng ta còn có thể không rõ ràng sao, có chút miệng nghiện thôi, con đó, hiện tại cũng cùng nhị đệ tam đệ cùng nhau bài xích ta.” Lưu thị cảm khái một câu, Lê Uyển dở khóc dở cười, Lưu thị có tiếng keo kiệt, trên dưới toàn phủ sợ đều cảm nhận được.
Càng về sau, không khí ăn tết trong kinh càng đậm, Tĩnh An Viện tặng áo khoác màu đỏ rực cùng quần áo tới, bên trên thêu mẫu đơn màu đỏ rực, như là biết cho mình, Duy Nhất túm ở trong tay hưng phấn không thôi, Tần Mục Ẩn chọc bé muốn lấy đi, Duy Nhất túm không bỏ, Lê Uyển ở bên cạnh đang may vá một cái bố đựng cho Duy Nhất, ăn tết đựng chút đồ vật.
Tiết phu nhân Bàng thị tặng thiệp tới, mời nàng ngày mai đi Hưng Nhạc Hầu phủ thưởng mai, bất quá không thể chối từ, Lê Uyển cân nhắc lưu Duy Nhất trong nhà, Tần Mục Ẩn ở nhà, Duy Nhất sẽ không khóc nháo quá lợi hại, đem chuyện này nói cùng Tần Mục Ẩn, “Ta dùng qua cơm trưa liền trở về.”
Tần Mục Ẩn bắt lấy giày trên chân Duy Nhất, màu hồng phấn, mặt trên thêu một con thỏ màu trắng, thực đáng yêu, nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt đánh giá nàng một cái, “Ngày mai đúng là ta không có việc gì, Duy Nhất ở trong nhà có thể khóc nháo hay không?”
“Sẽ không, ngài xem canh giờ, cách một canh giờ rưỡi đút cho con ăn một chút gì, bụng no liền không khóc nháo.” Lê Uyển nghĩ trên bố thêu một cái hóa mẫu đơn thích hợp, cho nên, thu tuyến sau lại xâu kim lần nữa, vừa thêu vừa trả lời Tần Mục Ẩn.
Trầm mặc một lát, thật lâu sau, mới nghe được Tần Mục Ẩn đáp ứng xuống, “Ta mang theo con đi Tĩnh An Viện bồi lão phu nhân vậy.”
Thời điểm Lê Uyển ra cửa lại dặn dò Tần Mục Ẩn một lần, Toàn Trúc Toàn Tuyết lưu ở trong phủ, Tử Lan, Tử Huân đi theo. Từ lần trước Lê Uyển bị người theo dõi sau, ra cửa, theo sau đi theo vài người, Lê Uyển cùng Tử Lan Tử Huân một chiếc xe ngựa, Tử Lan không yên tâm Duy Nhất, “Phu nhân, ngài nói tiểu thư khóc nháo lên làm sao bây giờ?”
Tử Lan nghe Toàn Tuyết nói một đêm kia Duy Nhất ở Tĩnh An Viện khóc đến giọng nói đều ách lên.
Lê Uyển xoa xoa tay, nhíu lại mày, “Nên không có việc gì đi, hầu gia ở trong phủ đâu.”
Bàng thị mời Lê Uyển quá môn quan trọng nhất là nghĩ cảm tạ Lê Uyển, Tiết Nga đã đem Như Như dưỡng bên người mình, Liên thị cùng Chu Lộ đối với Tiết Nga cũng tốt, Bàng thị rõ ràng, Liên thị cùng Chu Lộ là xem ở phân thượng Hưng Nhạc Hầu phủ đi lại gần cùng Lê Uyển, Bắc Duyên Hầu phủ cũng không thiếu cái gì, Bàng thị làm cho Duy Nhất hai thân quần áo.
Đáy lòng Lê Uyển băn khoăn, “Phu nhân khách khí, tam thẩm, Đại Đường tẩu cùng Nhị Đường tẩu đầu cơ không phải bởi vì ta, tính tình Nhị Đường tẩu mềm, đãi nhân hòa khí, ai cũng thích tính tình như vậy, để ngài làm như vậy, thật là ta không phải.”
Trong lòng Bàng thị cao hứng, bất quá, không cho rằng Lê Uyển nói ứng đối, “Trở về lấy ra ướm một chút, làn da tiểu hài tử nộn, dễ bị thương, cần cẩn thận chút.” Bàng thị nghĩ phân phó người đem quần áo ngâm nước sôi một chút, vẫn là Tiết lão phu nhân nhắc nhở, “Bắc Duyên Hầu phủ có một cục cưng bảo bối, quần áo lấy về tất nhiên muốn thỉnh ngươi kiểm tra một phen, ngược lại là ngươi, cũng sẽ làm như vậy? Cứ để như vậy đi, các nàng biết phân tâm ý này của ngươi là được.”
Bàng thị mới phản ứng lại, cho nên, đưa quần áo cho Lê Uyển không có ngâm giặt qua nước.
Bàng thị thật nhàn, trước mặt thêu một đóa hoa sinh động như thật, đó là tú nương trong phủ cũng không phải mỗi người đều có thể thêu được như vậy, Lê Uyển nhếch miệng cười nói, “Con bé thích nhất màu sắc diễm lệ, trước đó, tổ mẫu làm cho con bé một thân quần áo màu đỏ rực, con bé ôm trong tay không chịu thả ra đâu…”
Lê Uyển thích, trong lòng Bàng thị cao hứng, “Hài tử năm tháng đã có thể phân biệt xấu đẹp, nếu ngươi nói hai câu lời nói nặng sợ tiểu thư còn sẽ khóc đâu.”
Nói đến hài tử, Lê Uyển nói nhiều lên.
Bàng thị còn mời tẩu tẩu bên nhà, thời điểm các nàng tới Lê Uyển đã ở trong phòng, tẩu tẩu bên nhà tuổi so Lê Uyển lớn hơn một vòng, bên người mỗi tiểu thư đi theo đều xinh đẹp như hoa, Lê Uyển kinh ngạc, trong đó có hai tiểu thư trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, một thân váy dài phết đất màu vàng nhạt, khoát kiện ti sa mỏng bên ngoài, vào phòng còn được, ở bên ngoài sợ sẽ đông lạnh đến phát run đi.
“Vị này là Tần phu nhân?” Các vị tiểu thư bên nhà tiến lên hành lễ cho Lê Uyển, Lê Uyển vẫy vẫy tay, nhìn sắc mặt Bàng thị không tốt lắm, trong lòng hơi chút minh bạch, người bên nhà chỉ sợ gạt Bàng thị muốn bay lên đầu cành đâu, nàng bất động thanh sắc dời tầm mắt đi, lười mở miệng dò hỏi các nàng có lạnh hay không.
Các vị tiểu thư cố ý vô tình hướng đến gần bên người Lê Uyển, hỏi thăm tình huống hầu phủ, khóe môi Lê Uyển khéo léo treo lên nụ cười, không phải mỗi một câu đều trả lời, dần dần, bên tứ tiểu thư phát giác Lê Uyển lãnh đạm, khinh miệt bĩu môi, “Tần phu nhân, hầu gia là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, lại là đường đệ Hoàng Hậu nương nương, nói vậy ngài thường xuyên tiến cung đi?”
Bàng thị ngồi ở trên đầu sắc mặt trắng bệch, cố kỵ mặt mũi người nhà không sinh khí, ngữ khí lại không tốt lắm, “Tần phu nhân muốn chiếu cố tiểu thư, làm sao có thời giờ đi lại nơi nơi?”
Bên tứ tiểu thư vốn nghe nói ngày này Lê Uyển sẽ đến tới Hưng Nhạc Hầu phủ, nàng mới đến, muốn thử xem có thể thấy Tần Mục Ẩn hay không, tuy nói, Bắc Duyên Hầu phủ truyền ra Tần Mục Ẩn không nạp thiếp, bên tứ tiểu thư là người tâm khí cao, ngày thường chỉ cho rằng Tần Mục Ẩn chỉ là đẹp bề ngoài, bên trong bị nha hoàn bên người nhuộm đẫm, hôm nay là vì Tần Mục Ẩn mới tới.
“Hoàng Hậu nương nương trăm công ngàn việc, số lần ta tiến cung đếm được trên đầu ngón tay, tứ tiểu thư cũng tò mò trong cung sao?” Lê Uyển cho Bàng thị mặt mũi, khóe miệng trước sau mang theo cười.
Thời điểm tiệc Duy Nhất trăm ngày, khách khứa đều là Hoàng Thượng xem rồi định ra, người nhà Bàng thị ở kinh thành căn cơ thâm, tự nhiên cũng ở trong danh sách được mời, Lê Uyển mới nghĩ ngày ấy tứ tiểu thư cũng tham gia, nàng đánh giá tứ tiểu thư, mặt trứng ngỗng, mắt to, diện mạo còn tính thanh tú, so với Tử Tình còn kém chút, hơn nữa, xem tuổi cũng mới mười ba, Tần Mục Ẩn hai mươi mấy tuổi, sao sẽ coi trọng một cái hài tử?
Tứ tiểu thư không nghĩ trong mắt Lê Uyển nàng chỉ là một cái hài tử, nghe Lê Uyển nguyện ý nói chuyện cùng nàng, tinh thần tứ tiểu thư hơi tỉnh táo, tam tiểu thư một bên cũng ngo ngoe rục rịch, sắc mặt Bàng thị đã phát tím, “Tần phu nhân, hai ngày trước lão phu nhân còn nhắc ngươi mãi, không bằng ngươi đi trò chuyện cùng lão phu nhân?”
Người bên nhà không biết xấu hổ, Bàng thị còn muốn mặt, rõ ràng đánh chủ ý lên Tần Mục Ẩn, Bàng thị cảm thấy mặt đều mất hết.
Lê Uyển thuận thế đứng dậy, “Ta trước đi thỉnh an cho lão phu nhân.” Lê Uyển vốn muốn đi, nếu không phải bồi Bàng thị nói chuyện, lúc sau người nhà nàng tới đều đã đến trong sân Tiết lão phu nhân.
Xa xa nhìn thân hình Lê Uyển biến mất trong màu trắng mênh mang, Bàng thị không nhịn sắc mặt được, chất vấn nói, “Đại tẩu mang theo các nàng tới hầu phủ mất mặt là có dụng ý gì?”
Bên tứ tiểu thư tâm khí cao, lập tức đoạt lời nói, “Mẫu thân có thể có ý tứ gì, bất quá thấy cô cô cùng Tần phu nhân trò chuyện với nhau thật vui trong lòng cảm thấy kỳ quái thôi, nghe nói, lúc ấy biểu tỷ làm mai cùng Tần gia vẫn là Tần phu nhân nói ra trước, Tần phu nhân mắt sáng như đuốc, tìm nhà người tốt cho biểu tỷ, chúng ta đều tới tuổi làm mai rồi, mẫu thân muốn cùng Tần phu nhân lấy chút kinh nghiệm mà thôi.”
“Im miệng, trưởng bối nói chuyện ngươi có thể chen vào nói sao?” Trên mặt Bàng thị một trận tím một trận trắng, “Tuổi còn nhỏ hai chữ làm mai có thể tùy tiện treo ở ngoài miệng sao? Truyền ra, người khác nhìn người bên nhà như thế nào? Tổn hại vinh hoa chung không nói, mà thanh danh ngươi bị hủy hoại, thanh danh gia tộc thì sao?” Ánh mắt Bàng thị mang theo lạnh lẽo, “Đại tẩu, mấy tỷ nhi phía dưới cũng nên nói tốt cùng chúng, đừng đi ra ngoài bại hoại thanh danh tộc, vừa rồi một câu nào làm một cái vãn bối nên nói chứ?”
Danh Sách Chương: