Editor: trucxinh0505
Cung nữ tinh tế trầm tư nói ra lời nói Lê Uyển hôm nay, nơi nào nàng là người dễ đối phó, những câu Lê Uyển đều có thâm ý khác, sợ là minh bạch ai là độc thủ phía sau màn, Vĩnh Bình Hầu phủ không phản ứng lại chính là quá mức khẩn trương ngược lại bị lạc tâm trí, nàng thật cẩn thận ngẩng đầu, Hoàng Hậu biểu tình hiểu rõ, nàng bừng tỉnh, “Nương nương, chân tướng này?”
“Sự tình trình Hình Bộ, chúng ta không có khả năng quản, Đức phi ở trong cung ngần ấy năm, nào không có chút năng lực, chờ xem đi, bổn cung nhìn Tần phu nhân không nói hoặc là là giữ gìn người phía sau màn, hoặc là bực Vĩnh Bình Hầu phủ, có lẽ đủ cả hai khả năng, không nên đến hỏi bổn cung liền không hỏi, các nàng tự cân nhắc, chuẩn bị nước, bổn cung tắm gội…” Hoàng Hậu xoa xoa giữa mày, Tần phu nhân thật là cái diệu nhân, Tần Mục Ẩn cũng không phải thiện tra, nhân khẩu Bắc Duyên Hầu phủ đơn bạc, có nàng, là đủ rồi.
Cung nữ hầu hạ nàng cởi quần áo, Hoàng Hậu từng bước một đi tới bể tắm, nửa ngưỡng người bên cạnh ao, đột nhiên Hoàng Hậu mở mắt ra, nói cung nữ ở cửa, “Ngày mai lấy thiệp mời Tần phu nhân tới một chuyến, thuận tiện đưa một phong thơ đi.”
Bước chân cung nữ khựng lại, xoay người, hành lễ đồng ý.
Cả ngày ngồi ở trong cung, Lê Uyển không cảm thấy nhẹ nhàng ngược lại cả người tan thành từng mảnh dường như toàn thân mỏi mệt không thôi, tắm gội ra tới trong phòng không ai, trong lòng Lê Uyển cảm thấy kỳ quái, đẩy mành ra, nhà chính cũng không ai, Tử Lan đang thu thập giường đệm, Lê Uyển nhẹ nhàng kêu, “Tử Lan, có thấy hầu gia đi đâu không?”
“Hầu gia nói có việc ra cửa một chuyến, làm ngài hảo hảo nghỉ ngơi không cần chờ, phu nhân, ngài cần phải ngủ?” Tử Lan ngừng động tác tay, tiến lên, đứng trước mặt Lê Uyển, hơi hơi cúi đầu.
Lê Uyển nghi hoặc, mi đẹp hơi hơi nhíu lại, trễ như vậy, chẳng lẽ là đi rồi, ngay sau đó lắc đầu phủ nhận, ban đêm Tần Mục Ẩn đi ra ngoài là có chuyện xảy ra, nỗi lòng phức tạp, trong đầu rối loạn đau vô cùng, nằm ở trên giường, nhìn theo chụp đèn hỏi Tử Lan, “Hầu gia còn nói gì không?”
Tử Lan tắt bớt một cái đèn, thời điểm hầu gia đi Toàn An đi theo, sắc mặt phi thường không tốt, cùng nàng nói chuyện lời ít mà ý nhiều, “Chỉ nói có việc ra cửa.” Chuyện khác cũng không có dặn dò gì.
“Không có!” Tử Lan thành thật trả lời, để lại một cây đèn trước giường nàng mới lui ra ngoài, nghe được phía sau như là thanh âm Lê Uyển lầu bầu, nàng nhẹ nhàng buông mành, Lê Uyển sau bình phong ngồi dậy, nàng đứng một hồi, không nghe được động tĩnh khác, đè thấp bước chân đi trở lại giường, sửa sang lại giường đệm.
Nàng cùng Tử Thự Tử Huân thay phiên gác đêm, dùng giường đệm đều là của riêng mình, thời điểm gác đêm trải ra, buổi sáng ôm trở về, sửa sang lại xong nàng không có nằm xuống ngủ, nghĩ đến cái gì nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, có hai cái nha hoàn thô sử thủ, thấy nàng kêu một tiếng Tử Lan cô nương, Tử Lan đưa ra một cái dấu im lặng.
“Quả Đào, ngươi đi nhị môn thủ, hầu gia trở lại kịp thời trở về bẩm báo.”
Người tên Quả Đào gật đầu, cầm theo đèn lồng đi rồi, Tử Lan trở lại trong phòng, nhìn trong nội thất, ánh sáng mỏng manh, mành không bị đụng, nàng cởi giày, nằm xuống, bất quá cũng không dám ngủ say.
Lê Uyển ngồi dậy, trong lòng giống như suy đoán tới cái gì rồi, hoảng loạn, giương mắt nhìn chằm chằm ở cửa, luôn mãi suy nghĩ, một lần nữa nằm trở về, rõ ràng mệt lợi hại, nhắm mắt lại không thể nào ngủ được, trằn trọc lặp lại, mơ màng nghe được thanh âm Tử Lan.
Tử Lan gác đêm, có thể làm nàng nói chuyện trừ phi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì cần thông bẩm, còn nữa, chính là nàng cùng Tần Mục Ẩn, Lê Uyển híp mắt vén rèm trướng lên, xuyên thấu qua bình phong, một thân hình cao lớn đi đến, khi Lê Uyển thanh tỉnh hắn đã tới trước giường rồi.
“Nàng thật có năng lực ăn mệt biết ai cũng không hé răng.” Sắc mặt Tần Mục Ẩn tức giận, thanh âm lộ ra hàn ý.
Trong lòng Lê Uyển lộp bộp, nàng đoán ai, ngồi dậy, ngửa đầu, đối diện con ngươi lạnh lẽo Tần Mục Ẩn, chột dạ mà nói không ra lời, trong lòng nàng sợ hãi, Tần Mục Ẩn đã tra ra, tầm mắt đối diện hắn, “Năng lực Hạ Thanh Thanh lớn cỡ nào nàng phải sợ, thật đủ tiền đồ, đối phó với Lưu Tấn Nguyên không cần tốn nhiều sức tới Hạ Thanh Thanh tay chân liền sợ.”
Tần Mục Ẩn nghĩ đến người sau lưng mua được Tử Tình, Tử Tình có vấn đề hắn nhìn thái độ Lê Uyển liền biết, thời gian Hạ Thanh Thanh hồi kinh không dài như thế nào có cái năng lực này, Lê Uyển ở trong cung chỉ cần nói ra cái này, còn ai dám hắt nước bẩn trên người nàng.
Tần Mục Ẩn ra cửa trước đi Hình Bộ một chuyến, làm người của Hạ Thanh Thanh hắn rõ ràng, không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, không thấy quan tài không đổ lệ, tùy tiện đi chất vấn nàng khẳng định là một bộ nước mắt như mưa nhu nhược đáng thương, Tần Mục Ẩn không thích nữ tử động một chút liền khóc, cho nên đi Hình Bộ, Tử Tình có thể giữ kín như bưng đơn giản chính là Hạ Thanh Thanh nắm nhược điểm nàng, người khác hỏi không ra, hắn dăm ba câu liền cạy miệng nàng ra, lúc sau đi tòa nhà Hạ Thanh Thanh ở tìm nàng.
“Biểu ca, sao ngươi lại tới đây? Đã trễ thế này có chuyện gì ngày mai nói, huynh không quay về biểu tẩu sẽ hiểu lầm.” Hạ Thanh Thanh một bộ lo lắng nói, khóe miệng Tần Mục Ẩn hướng lên một góc độ trào phúng, chuyển chén trà không trong tay, hỏi ngược lại, “Người trong tay ngươi chưa nói Toàn An dẫn người bọn họ trông coi đem người mang đi sao?”
Hạ Thanh Thanh sợ hãi không thôi, “Trông coi người gì, biểu ca, huynh nói cái gì vậy?”
Hạ Thanh Thanh nhăn nhăn mày, giống như cái gì đều không rõ, giờ khắc này, Tần Mục Ẩn cảm thấy Lê Uyển điềm đạm bình tĩnh so với Hạ Thanh Thanh khác xa nhau, Lê Uyển bị con tin hỏi nhiều vẫn bình tĩnh vững vàng, trên mặt không có biểu tình gì, ngược lại không sợ gì cả, biểu tình Hạ Thanh Thanh sinh động, thường xuyên làm bộ ngây thơ vô tà, ngược lại với Lê Uyển, tính tình Lê Uyển chân thật hơn.
“Vừa rồi ta đi đại lao Hình Bộ, ngươi nhận định là không bắt ba mẹ Tử Tình sao? Biểu muội, ngươi làm xiếc ở đâu ta đều nhìn ra được, huống chi ở một chổ tòa nhà, Tử Tình nghe ngươi sai sử đồng dạng cũng có thể nghe ta sai sử, ngươi nói, ngày mai Thư Nham vừa hỏi nàng sẽ nói thế nào? Hậu quả sẽ như thế nào?”
Vĩnh Bình Hầu phủ đối phó người có rất nhiều biện pháp, một cô nương nũng nịu như Hạ Thanh Thanh sao có thể nhận được.
Hạ Thanh Thanh gác tay ở trên bàn chậm rãi rụt trở về, đáy mắt hiện lên một chút sợ hãi, thực mau lại bị thù hận lấn đi, “Ta có cái gì phải sợ? Cuốc sống biểu tẩu sau này không tốt chút thôi, sản nghiệp Vĩnh Bình Hầu phủ có tửu lầu kỹ viện, người kỹ viện nhiều là từ các nha hoàn phạm sai lầm các nơi thu về, ở trong kinh này không phải cái bí mật gì, người kỹ viện làm việc âm ngoan độc ác, ta sợ hãi thì thế nào, biểu tẩu cũng vẫn không sao đi!”
Ánh mắt Tần Mục Ẩn đột nhiên căng thẳng, “Nguyên lai ngươi tồn cái tâm tư này, nàng hại ngươi xuống nước là nàng phạm sai lầm, bởi vì nàng không biết cho dù nàng không làm cái gì, ngươi cũng không phải là nữ chủ nhân Bắc Duyên Hầu phủ, biết vì cái gì sao?”
Hạ Thanh Thanh tức giận, quả nhiên, Tần Mục Ẩn biết nói thế nào có thể đào tâm nàng.
“Còn nhớ rõ tịch mai ngoài thư phòng ta, Dương Liễu có miệng khó trả lời, ta cùng lão phu nhân chuyện cũ bỏ qua không phải coi trọng ngươi, mà là trái tim băng giá, một đứa nhỏ mới vài tuổi trong lòng vì ghen ghét tự làm thương chính mình hãm hại một cái nha hoàn, Hạ Thanh Thanh, ngươi nói phẩm hạnh ngươi tốt bao nhiêu?” Tần Mục Ẩn nói cực chậm, Dương Liễu xem như nha hoàn duy nhất bên người hắn, chuyện cũ không thể truy, trước đây Tần Mục Ẩn không rõ, khi hồi phủ lão phu nhân thương tiếc, khi Lê Uyển phản ứng lại.
Hắn cho rằng lão phu nhân cũng là muốn hắn cưới Hạ Thanh Thanh, nhưng thái độ lão phu nhân đối đãi Lê Uyển cùng Hạ Thanh Thanh hắn liền minh bạch, một cái là không thể nề hà đau lòng, một cái là thiệt tình quan tâm đau lòng, hai người hoàn toàn bất đồng, lão phu nhân sở dĩ đối với Hạ Thanh Thanh không thể nề hà chỉ sợ là thấy nàng tàn nhẫn độc ác đi, vì nha hoàn có thể làm được như vậy, về sau gặp chuyện có phải có thể làm ra hành động càng điên cuồng hay không?
Sắc mặt Hạ Thanh Thanh trắng nhợt, tay bỗng nhiên buộc chặt, môi run lên, “Ngươi, ngươi đều biết?”
Tần Mục Ẩn vân đạm phong khinh nói, “Chính là sự kiện ngươi chuẩn bị thiêu chết chính mình giá họa cho Dương Liễu kia sao?”
Thân mình Hạ Thanh Thanh mềm nhũn, “Ngươi quả thực đã biết…”
Sắc mặt Tần Mục Ẩn một đổi, âm hàn đến cực điểm, “Hạ Thanh Thanh, ngần ấy năm, không phải chỉ có người khác là ngốc tử, Lê Uyển đối phó ngươi, biện pháp vụng về, lại hữu hiệu nhất, Dương Liễu dưới suối vàng thông báo cảm kích Lê Uyển đi, mà ngươi, về sau, đừng tới hầu phủ, đương nhiên, nếu Lê Uyển xảy ra chuyện gì, ngươi nói thủ đoạn Vĩnh Bình hầu lợi hại hay là thủ đoạn của ta lợi hại hơn?”
Sắc mặt Hạ Thanh Thanh trắng bệch nói không ra lời, Tần Mục Ẩn không chút để ý mà vuốt ống tay áo, khi nói chuyện nhớ tới Lê Uyển thích thêu đồ án trên tay áo, hắn nghĩ thử tìm một chút, tới bên tay áo rồi lại nhịn xuống. Đứng dậy, khi đi tới cửa, bước chân hơi khựng lại, “Sự kiện kia ngươi nói ra cũng sẽ không có người tin, nguyên nhân tự ngươi rõ ràng, chỉ lần này, Hạ Thanh Thanh, chuyện Dương Liễu không phát sinh ta vẫn xem ngươi là biểu muội của ta, lần này, ngươi quá phận rồi.”
“Ngươi từ nhỏ bị người sủng, lão phu nhân cũng sủng ái ngươi, đối phó ngươi, thủ đoạn có rất nhiều.” Ném xuống một câu, Tần Mục Ẩn không quay đầu lại đi rồi.
Hạ Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, Tiểu Lê vào cửa, nhẹ nhàng kêu một tiếng, ánh mắt Hạ Thanh Thanh dừng ở trên mặt nàng chưa phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói, “Hắn thế nhưng đều biết, hắn lại đối với ta tốt như vậy, Tiểu Lê, ngày lành chúng ta đến cùng…” Tần Mục Ẩn là thanh mai trúc mã với nàng, nàng minh bạch hắn để ý cái gì, hắn ra tay, một chút hy vọng nàng cũng chưa có.
Lê Uyển rũ đầu, tuy hắn đoán ra là ai, không nghĩ châm chọc mỉa mai lại, nếu Hạ Thanh Thanh là Lưu Tấn Nguyên thì tốt rồi, lấy chăn trùm trên đỉnh đầu, một hồi nói ra hai câu.
Sắc mặt Tần Mục Ẩn càng đen, xốc chăn lên, gắt gao túm nàng, tay Tần Mục Ẩn trong ổ chăn duỗi ra, tìm được dưới nách nàng, nàng lập tức ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ buông lỏng tay.
“Dậy, ngồi đàng hoàng!” Mặt Tần Mục Ẩn trầm xuống, hôm nay nếu không nói rõ ràng, lúc sau gặp sự tình như vậy nàng sẽ phải hối hận, Vĩnh Bình Hầu phủ đem sự tình nháo đến trước mặt Hoàng Hậu còn tốt, nếu không hé răng ngầm trả thù, Lê Uyển khóc cũng khóc không ra, Tử Tình chính là ví dụ tốt nhất, hôm nay Di Hồng Viện một vị thương hộ ra giá cao chơi một nữ tử, già đời trà trộn kỹ ~ viện còn nguyện ý tiêu bạc, nữ tử một thân trong sạch còn gì đáng giá hơn? Tử Tình khác thường cũng không phải là bị tư hình đơn giản như vậy, một đi đường cần người kéo đi, bị lăn lộn quá thảm, cái thương hộ kia sở dĩ nổi danh bởi vì hắn thích làm xiếc trên giường, chỉ nghĩ có người mơ ước Lê Uyển tâm hắn liền gắt gao muốn giết người, hắn không dám tưởng tượng Lê Uyển gặp chuyện như Tử Tình hắn còn có thể bảo trì lý trí hay không.
Lê Uyển nhìn thần sắc hắn không đúng, ngoan ngoãn mà ngồi dậy, thẳng thắn nói, “Thiếp thân biết là biểu muội, trong lòng tính kế sẽ cắn người không bỏ, hầu gia, thiếp thân sai rồi! Không nên nói như vừa rồi.” Lê Uyển cho rằng Tần Mục Ẩn làm mặt lạnh là nàng nói sai rồi, vừa rồi bất quá nói là lời nói vui đùa thôi.
“Vừa rồi nói cái gì, lặp lại một lần.”
Thanh âm hắn trầm thấp, ánh mắt rét lạnh đến cực điểm, trong lòng Lê Uyển biết hắn thật tức giận, nhỏ giọng lầu bầu hai câu, “Nàng là người trong lòng ngài, đối phó nàng đương nhiên cần cố kỵ ngài.” Xong rồi vội vàng bổ sung, “Hầu gia, thiếp thân nói là lời nói vui đùa, thiếp thân nghĩ kỹ biện pháp thoát thân rồi…”
Ngữ thanh chưa lạc, người đã bị hắn túm xuống giường, quay cuồng ghé vào trên giường, Lê Uyển khó hiểu, xoay người bàn tay hắn liền hạ xuống, mông nóng rát mà đau, Tần Mục Ẩn thế nhưng đánh nàng, nàng còn chưa có phục hồi tinh thần lại, cảm giác một tia lạnh lẽo, cúi đầu, trên da thịt trắng nõn có thể thấy được rõ ràng bàn tay lớn đỏ chói, Tần Mục Ẩn đem áo choàng cuốn bên hông lên, vòng tay ôm eo nàng, Lê Uyển lấy lại tinh thần giãy giụa, tay bắt lấy chăn thoát đi, hai người dán vào nhau, nàng ý thức được Tần Mục Ẩn muốn làm cái gì.
Trong lòng kỳ quái, rõ ràng hai người đang nói chuyện Hạ Thanh Thanh sao lại rơi xuống trên đầu nàng, nghiêng người còn chưa bò đến trên giường, Tần Mục Ẩn thuận thế vòng lấy hai chân nàng, lôi kéo về phía sau, hai chân Lê Uyển đạp đến trên mặt đất, đang muốn nói chuyện, hắn nhập thân xông vào, lực đạo lớn làm hô hấp Lê Uyển cứng lại, kêu lên tiếng, thân mình ghé vào trên giường toàn thân vô lực, đau đến nàng khóc lên.
Tay Tần Mục Ẩn ôm eo nàng, lại lần nữa xỏ xuyên qua, “Biết đau sao?”
Lê Uyển đau đớn khó nhịn gật gật đầu, sau đó Tần Mục Ẩn cũng không để ý tới, giơ tay nhẹ nhàng dừng ở trên bàn tay đỏ trên người nàng, “Hôm nay Tử Tình đi đường không được cũng biết là vì sao không?”
Lê Uyển không dám giãy giụa lo lắng hắn lại động mạnh, thuận miệng đáp, “Vĩnh Bình hầu động tư hình.”
Nàng ghé vào trên giường, Tần Mục Ẩn thấy không rõ biểu tình nàng, bất quá túm chăn ngón tay trở nên trắng, biết nàng là thật đau, kỳ thật hắn cũng không thoải mái, khô ráo làm hắn cũng đau, nhăn nhăn mày, dừng động tác lại, “Vĩnh Bình Hầu phủ lấy nàng kiếm lời một bút bạc không nhỏ, có hai phân tư sắc lại là nữ nhi…”
Nghĩ đến nếu Vĩnh Bình Hầu phủ duỗi tay hướng về phía Lê Uyển, Tần Mục Ẩn nhịn đau lui một chút, ngay sau đó lại thân nàng, đột nhiên bị động tác thân mình Lê Uyển run lên, thanh âm mềm nói, “Hầu gia, ta sai rồi…”
Nếu nói đến đây Lê Uyển còn không rõ thật là sống uổng phí, trong các phủ đều có sản nghiệp, Vĩnh Bình Hầu phủ ở kinh thành nổi tiếng nhất chính là Di Hồng Viện, loại địa phương kia thượng quan viên không dám đi bên ngoài, ngầm thì không rõ ràng lắm, nàng không nghĩ tới Tử Tình bị bán một lần, quay đầu lại, hít hít mũi, dừng ở trên mặt Tần Mục Ẩn, nhẫn nại khẩn cầu nói, “Hầu gia, ta thật sự sai rồi…”
Nàng không quay đầu lại Tần Mục Ẩn còn có thể khống chế, đối diện mắt nàng ướt dầm dề, ngọn lửa đáy lòng Tần Mục Ẩn như là muốn từ lồng ngực bộc phát ra, “Ngốc tử…” Tần Mục Ẩn nằm sấp xuống, tay luồng tới nơi mềm mại của nàng, không nhẹ không nặng mà miêu tả hình dáng, ngay sau đó vẽ ra hình dạng bất đồng.
Trong phòng châm một chiếc đèn, hai chân Lê Uyển run lên, cái gì nàng đều không nhìn thấy, trong lòng khẩn trương ngược lại thân mình càng run run không thôi, nghĩ tình hình lúc này, sắc mặt nóng bỏng, nàng xoay người muốn ôm hắn, thân hình vừa động, cảm giác tâm ma nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, ngược lại càng làm cho hạ thân nàng mềm mại.
Nội thất hương vị quanh co khúc khuỷu, cùng luyến ái… Thanh âm ám muội không dứt bên tai.
Thân mình Lê Uyển giống như tan ra, không khỏi nước chảy bèo trôi, nơm nớp lo sợ mà cắn chặt răng đứng dậy, quay người, hôn lấy môi hắn, ngữ thanh đứt quãng, “Hầu gia, không tức giận được không, thiếp thân biết sai rồi…”
Hắn để ý nàng đến nông nỗi như thế, tâm giống như được lau mật, toàn thân căng thẳng, ưm ư lên tiếng, ánh mắt Tần Mục Ẩn càng sâu, thân mình nàng quay cuồng, ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, sau đó, toàn lực toàn lực xỏ xuyên qua, thân hình Lê Uyển run lên, anh anh khóc ra, không quên oán trách hắn, “Ta đều xin lỗi…”
Ngay sau đó bao phủ ý thức nàng, hắn hóa thân thành pháo hoa ở trên không trung nhanh chóng nở rộ, nàng nằm trên mặt đất, cảm thụ pháo hoa nóng bỏng dừng ở trên người nàng nóng rực, đau đớn, cùng khoái cảm tê tê.
Pháo hoa một hồi tiếp theo một hồi, toàn thân Lê Uyển bị nó ăn đến phá thành mảnh nhỏ, thoát không được, trong đầu đều là run cảm pháo hoa dừng ở trên người.
Lê Uyển thật sự bị thu thập hoàn toàn, trời đã sáng, Tần Mục Ẩn mới ôm nàng trực tiếp ngủ.
Một giấc ngủ dậy đã là buổi chiều, giật giật thân mình, nháy mắt nàng liền khóc ra, Tần Mục Ẩn dùng tư hình đối với nàng, nghĩ tối hôm qua nàng bị lăn lộn đủ hình dạng, Lê Uyển xấu hổ buồn bực, đồng thời tức giận, toàn thân thật sự đau.
Đừng nói xuống giường, nàng quay người cũng chưa có sức lực, lúc này, mành bị xốc lên, Tần Mục Ẩn đi đến, nhẹ nhàng cười nói, “Tỉnh rồi, chạng vạng, cũng nên tỉnh.”
Lê Uyển thở phì phì mà nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống hai giọt nước mắt, lên án, “Ngài khi dễ ta!”
Nhìn ra được tâm tình Tần Mục Ẩn cực tốt, nghĩ nghĩ, gật đầu thừa nhận, ngữ mang ý cười, “Đúng vậy, ta khi dễ nàng, sau đó thì sao?”
Lê Uyển ngữ nghẹn, một là bị hắn cười hoảng hoa mắt, hai là, cũng không biết hắn còn có như vậy… Vô sỉ… Đúng vậy, sau đó thì sao, nàng rời giường đều khó, có thể làm gì hắn? Quai hàm phồng lên, đầu thiên nghiên một bên, thân mình thật sự đau.
Tần Mục Ẩn ngồi ở mép giường, dần dần, nghe được thanh âm thấp thấp khóc nức nở cùng với thân mình nàng run run lên, cùng với từng tiếng kêu rên khàn khàn, Tần Mục Ẩn thu liễm cười, tay đem mặt nàng lật qua, khuôn mặt nhỏ khóc đến so hôm chim nhỏ mắc mưa còn muốn xấu hơn hai phân, hắn đi trước bàn trang điểm cầm lấy một cái gương nhỏ.
Lê Uyển trộm nhìn trợn mắt đánh giá hắn, trong lòng nghi hoặc sao hắn liền đi rồi! Mở mắt ra, liền nhìn một gương mặt khóc thảm đến không nỡ nhìn, đôi mắt sưng, trên mũi trên mặt đều là nước mắt, nàng không phản ứng lại.
“Xem đi, so với hôm chim nhỏ mắc mưa ai đẹp hơn?”
Lê Uyển khó thở, giơ tay chụp gương đồng trong tay hắn, chính là tay không có sức lực, hắn cầm cái gương, trong tay vững vàng, gương đồng không chút sứt mẻ…
Tử Lan nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng phân phó người đi phòng bếp dặn dò một tiếng chuẩn bị nấu ăn, khi trở về chờ Lê Uyển phân phó nghe được nội thất truyền đến thanh âm khóc rống mất tự nhiên, thanh âm khàn khàn, lại giống như cảm xúc đau đớn khó nhịn, nàng nghĩ nghĩ, lui trở lại ngoài cửa, hai cái nha hoàn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không biết làm sao, Tử Lan liếc mắt các nàng trừng một cái, hai người lập tức gục đầu xuống không nói.
Lê Uyển khóc đến lợi hại, chính là, nàng vừa khóc cùng với thân mình run run, càng là đau, Tần Mục Ẩn gác gương xuống, nhẹ giọng an ủi, “Được rồi, không nháo nàng, thử xem dậy được không, không được nói ta làm Tử Lan đem bữa tối đưa vào!”
Lời vừa nói xong, thanh âm trong ổ chăn lớn hai phân, Tần Mục Ẩn buồn cười, nhẹ nhàng túm chăn, bảo đảm, “Về sau ta không bao giờ làm bậy, được rồi đi…” Tối hôm qua hắn thật là khó thở, sáng nay khi bôi dược cho nàng phát hiện nơi đó sưng đỏ không thôi, hơi hơi phá da, đáy lòng hắn băn khoăn.
Lê Uyển không phản ứng hắn, thanh âm dần dần nhỏ, khóc lên đau người vẫn là nàng.
Tử Lan đợi một hồi, mành liền bị người vén lên, Tần Mục Ẩn phân phó, “Tử Lan, sai người đem đồ ăn bưng vào nhà.”
Tử Lan xoay người đi rồi, Tần Mục Ẩn trở lại trong phòng, nàng không khóc, trong tay cầm cái gương đồng kia, tỉ mỉ xoa nước mắt trên mặt, Tần Mục Ẩn bật cười, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm chê cười nàng, nếu không, sợ nàng thật là bực hắn.
Lê Uyển lau đến cẩn thận, tóc hai bên dán ở trên mặt, chung quanh đôi mắt nồng đậm một vòng màu đen, không biết vì sao, càng xem nàng càng cảm thấy giống chim nhỏ mắc mưa, đáy lòng lại thương tâm hai phân, tức giận mà trừng mắt Tần Mục Ẩn, vậy mà hắn còn nói cười, mặt mày còn cao hứng, Lê Uyển không nghĩ phản ứng hắn, gần nhất là năm ngày, không muốn nói chuyện cùng hắn.
Cho nên, Tần Mục Ẩn đỡ nàng gian nan ngồi dậy, cầm hai cái gối dựa sau lưng cho nàng, xong rồi lại tìm một bàn trà lùn đặt hai bên sườn Lê Uyển, Lê Uyển đều im lặng nhìn không nói lời nào.
Tử Lan đem đồ ăn để bên ngoài mành, Tần Mục Ẩn tự mình tiếp nhận, năm món ăn một món canh, Tần Mục Ẩn bưng toàn bộ đồ ăn đặt lên bàn trà, Lê Uyển đã đói bụng đến không nhẹ! Tốc độ ăn cơm so ngày thường mau, Tần Mục Ẩn gắp đồ ăn cho nàng nàng liền dời chén đi, biểu lộ phản ánh cực mạnh.
Tần Mục Ẩn không chấp nhặt cùng nàng, Lê Uyển thích bày tính tình nhỏ, trong lòng hắn áy náy sẽ không cùng nàng động thật, đổi thành tối hôm qua, nhớ tới tối hôm qua, tâm tình Tần Mục Ẩn rất tốt, mặt mũi nàng mỏng, có chút tư thế bài xích thật sự, không phải tối hôm qua hắn còn không biết thân mình nàng mềm như thế, cái tư thế gì đều không có khó khăn.
“Quyết định mấy ngày mới chịu nói chuyện với ta?” Tần Mục Ẩn dừng chiếc đũa lại, buồn cười nhìn nàng chăm chú.
Lê Uyển không trả lời, nghĩ thầm hắn như thế nào biết.
Tần Mục Ẩn suy nghĩ một lát, nói một con số, Lê Uyển cúi đầu ăn cơm chính là không phản ứng, Tần Mục Ẩn lại suy nghĩ một phen, chậm rì rì mở miệng, “Hôm nay Hoàng Hậu sai người thỉnh nàng tiến cung, còn mang theo một phong thơ cho nàng.”
Lê Uyển ngước mắt, bởi vì phía trước khóc đến lợi hại, lông mi còn ướt lộc cộc, “Khi nào?”
Rốt cuộc chịu nói chuyện, Tần Mục Ẩn ra vẻ đứng đắn, lúc này lại chế nhạo nàng hai câu làm nàng xuống đài không được, sợ thật muốn vài ngày không để ý tới hắn, cho nên, thần sắc đàng hoàng nói, “Sáng sớm hôm nay, nên khi đó chúng ta còn chưa ngủ…” Không chú ý biểu tình Lê Uyển xấu hổ buồn bực, tiếp tục nói, “Bất quá, ta từ chối rồi, nói thân mình nàng không thoải mái, sợ muốn dưỡng một ít thời gian, trong lòng Hoàng Hậu rõ ràng, sẽ không trách tội nàng, trong khoảng thời gian này cứ ở trong phủ nghỉ ngơi.”
Kỳ thật không chỉ là Hoàng Hậu, những người hạ thiệp, Lưu thị cũng tới, Toàn An không được phân phó đem người an trí ở tây thứ gian, hôm qua Lưu thị liền tới, bất quá Lê Uyển đi trong cung nàng không gặp được người, dựa vào tính tình Lê Uyển trước kia Lưu thị tin tưởng chuyện này khẳng định nàng làm, nhưng sau thành thân tính tình Lê Uyển thay đổi, trầm ổn, nàng cùng Lê Trung Khanh thương lượng một phen, thật sự không được liền nói nàng sai sử, bất quá nàng là một phụ nhân, tuy có cáo mệnh trong người, chức quan Lê Trung Khanh ở trong kinh không tính cao, cùng lắm thì từ quan về quê, hiện tại trong tay Lưu thị tồn chút tiền bạc, trong lòng lo lắng thiếu rất nhiều, Lê Thành Lê Uy có Lê Uyển giúp đỡ, tiền đồ không cần phải nói.
Ai ngờ, Toàn An đem nàng đưa tới tây thứ gian, Lưu thị đợi một hồi Tử Lan tới nói là Lê Uyển sinh bệnh không nên gặp khách, còn mời đi về trước.
Hôm nay Lê Trung Khanh còn chưa có đi nha môn, ở trong phủ chờ Lưu thị, Lưu thị trở về, Lê Trung Khanh hỏi, “Uyển Nhi nói như thế nào?”
Lưu thị ngồi xuống uống một ngụm trà, lắc đầu, “Không gặp Uyển Nhi, Tử Lan nói nàng bị bệnh, lão gia nhìn ra cái gì sao?” Sắc mặt Lê Trung Khanh lỏng hơn phân nửa, tối hôm qua hồi phủ Lê Uyển liền sinh bệnh, người sáng suốt vừa nghe liền biết trong đó có miêu nị, Lê Uyển giả bệnh định là ở trong cung bị Vĩnh Bình Hầu phủ ủy khuất, hàm nghĩa sau lưng không cần nói cũng biết, cười nói, “Ta cũng nên đi nha môn, việc này không quan hệ cùng Uyển Nhi, nếu ai nói bậy nàng liền phản lại.”
Lưu thị đi theo thư khẩu khí, ngay sau đó liếc mắt nhìn Lê Trung Khanh một cái, “Ta còn không rõ ràng sao? Nếu ai dám hắt nước bẩn trên người Uyển Nhi, xem ta không thu thập nàng.”
Không cần phải Lưu thị ra mặt, Hoàng Thượng đã xuống ý chỉ, về một án bọn cướp đại tiểu thư Vĩnh Bình Hầu phủ bị bắt sau xử quyết, Hình Bộ trực tiếp thụ lý án này, khen Tần phu nhân Bắc Duyên Hầu phủ trầm ổn rộng lượng tài đức vẹn toàn ban thưởng không ít đồ vật, theo sau, Hoàng Hậu cũng nối gót ban thưởng tới, người trong kinh nghe tiếng gió liền biết tình huống như thế nào, về Bắc Duyên Hầu phủ không có lại truyền ra một chút tiếng gió khác.
Nhưng mà, Lê Uyển không có giả bệnh, thân mình nàng thật sự không thoải mái, sầu muộn mà chọc chọc trong chén đồ ăn, “Hoàng Hậu có thể cảm thấy ta không đem người để vào mắt hay không?” Trời biết, nàng thật sự nghĩ đi ra một chút, đi trong cung cũng không tồi.
“Sẽ không, Hoàng Hậu chưởng quản hậu cung nhiều năm, loanh quanh lòng vòng trong đó rất rõ ràng…”
“Chính là người ngoài đều cho rằng ta giả bệnh?” Lê Uyển thật sự để ý chuyện này, rõ ràng là Tần Mục Ẩn chiếm tiện nghi lớn, mà nàng chịu tiếng oan.
Tần Mục Ẩn thấy môi nàng khẽ nhúc nhích, phỏng chừng đang thầm mắng bậy hắn, bật cười nói, “Không phải ta ở nhà bồi nàng sao?”
Lê Uyển càng buồn bực, giương mắt, đánh giá thần sắc Tần Mục Ẩn, vừa rồi còn nói không nói chuyện cùng hắn, đảo mắt liền quên, bĩu môi nói, “Ta còn đang tức giận!”
Tần Mục Ẩn gắp cho nàng một khối gà mật ong, “Ta nhớ rồi, ăn chút cái này, đầu bếp mới làm cho, ăn no rồi lại tức giận!” Tần Mục Ẩn thu hồi tay, mặt mày một mảnh ôn nhu.
Mật ong gà là đem gà lau muối, lúc sau quét mật ong lên hấp, hương vị ngọt lại có nhàn nhạt vị mặn, Lê Uyển ăn một ngụm, thích vô cùng, ăn đến một nửa, nhớ tới lời bên ngoài đồn đãi, “Vĩnh Bình Hầu phủ bắt được người sao?”
Người sau lưng là Hạ Thanh Thanh, Hạ Thanh Thanh nếu trong tay Vĩnh Bình Hầu phủ, kết cục so nàng tối hôm qua còn thảm hơn nhiều, cùng thích người làm sự kiện kia tuy rằng đau, trong lòng lại là nguyện ý.
Tần Mục Ẩn ý vị thâm trường cười cười, “Trước mắt Vĩnh Bình hầu bắt không được người, chuyện Hạ Thanh Thanh giấu một đoạn thời gian lại nói.”
Lê Uyển chú ý tới khẩu khí hắn khi nói đến Hạ Thanh Thanh đều thay đổi, trước kia trong miệng hắn vẫn luôn là biểu muội, sẽ không nói thẳng tên nàng, cũng không biết hắn ý thức được không.
Qua mấy ngày, Đức phi ở trong cung té xỉu, lúc ấy nàng đang cùng Hoàng Thượng chơi cờ, tới một nửa đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sắc mặt Nhân Hòa Đế căng thẳng, hắn té xỉu một lần, Lưu Chiêu nghi té xỉu một lần, hiện tại Đức phi lại té xỉu.
Tuyên thái y tiến cung, Nhân Hòa Đế vẫn luôn canh giữ ở trước mặt Đức phi, “Đức phi thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, Đức phi nương nương là ưu tư thương tâm quá độ mới có thể đột nhiên té xỉu, vi thần châm cứu hai châm cho nương nương liền không có việc gì.”
“Vậy còn không nhanh làm?” Nhân Hòa Đế cả giận nói, gần đây mọi việc không thuận, hắn phiền lòng không thôi…
Hai ngày sau, Tần Mục Ẩn liền thu được tin Đức phi nương nương té xỉu, hắn hơi hơi nhướng mày, Đức phi không ngã Vĩnh Bình Hầu phủ liền luôn ở, Nhân Hòa Đế tuy rằng thích mới, chính là đối với phi tử trong cung nhiều ít niệm tình cũ, Nhân Hòa Đế trọng tình nghĩa, nếu không phải thật phạm vào kiêng kị hắn, Đức phi nương nương muốn cái vị trí kia thật không biện pháp.
Toàn An đứng ở bên cạnh Tần Mục Ẩn, thật cẩn thận nói, “Hầu gia, ngài nói Hoàng Thượng thật sự sẽ đáp ứng Đức phi nương nương việc hôn nhân Tĩnh Khang Vương sao?”
Đức phi té xỉu sau tỉnh lại cảm xúc trầm thấp, lôi kéo Nhân Hòa Đế nói là thời gian nàng không nhiều, duy độc không bỏ được người nói chuyện thân mật bên Hoàng Thượng, thêm nữa chính là việc hôn nhân Tĩnh Khang Vương, Nhân Hòa Đế động dung, lập tức nhận lời chờ hiếu kỳ Thái Hậu một qua liền làm mai cho Tĩnh Khang Vương, Đức phi nương nương lại sầu bi, trước nói chuyện trong cung, tự nhiên việc hôn nhân Tĩnh Khang Vương hướng đến Vĩnh Bình Hầu phủ.
Nhân Hòa Đế không có lập tức đồng ý, đường đường là Vương gia, cưới một nữ tử thanh danh hư rồi, người trong kinh thành tuy rằng không dám đàm luận, chính là sự tình phát sinh chính là đã xảy ra.
Tần Mục Ẩn đang choc him chóc ăn ở nhà gỗ, lông mao chim chóc đã dài, hiện tại bắt đầu tập bay, bất quá, phần lớn là bay lên rồi rớt xuống, hắn chậm rì rì mở miệng, “Lúc ấy Hoàng Thượng không đáp ứng liền sẽ không đáp ứng, bất quá xem trên mặt Đức phi, Kiều đại tiểu thư là muốn vào cửa Tĩnh Khang Vương phủ.” Nghĩ tới chuyện thú vị, Tần Mục Ẩn nhướng mày, vào cửa Tĩnh Khang Vương phủ mới đầy náo nhiệt, “Ngày mai ta cũng nên đi làm rồi.”
Hiện tại Lê Uyển có thể xuống giường, bất quá vẫn có chút không thoải mái, Tần Mục Ẩn bôi thuốc cho nàng, nội thương đã khỏi ngoại thương còn cần dưỡng thêm chút, nghĩ đến mặt nàng liền đỏ thấu, càng ở chung cùng Tần Mục Ẩn, nàng cảm thấy da mặt Tần Mục Ẩn càng dày, nói lời bát nháo mặt không đỏ tim không đập, nàng kiên trì không cần Tần Mục Ẩn bôi thuốc cho mình, quá mức mắc cỡ.
Ngày này, Tử Lan đi cửa hàng lấy họa về tới, Lê Uyển đem bức họa Tần Mục Ẩn họa chim chóc đang ăn treo ở nội thất, đồng hồ cát bên trên, mỗi lần xem canh giờ vừa nhấc đầu liền thấy, một bức khác treo ở gian ngoài, Tần Mục Ẩn trở về trễ, Hoàng Thượng lôi kéo hắn nói chuyện, vào phòng liền thấy được bức họa trên đồng hồ cát, Lê Uyển không ở, “Phu nhân đâu?”
Tử Lan ở gian ngoài, trả lời, “Phu nhân ở trong sân đang cho chim nhỏ ăn!”
Tần Mục Ẩn ngẫm lại chỗ bị phá da chưa thật tốt, nàng đi liền chịu khổ, thay đổi quần áo, đi đến trong viện, Lê Uyển ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một khối điểm tâm, điểm tâm ở nàng trong tay xoa bóp hai cái lập tức vỡ nhỏ, sau đó, nàng đem mảnh vỡ điểm tâm ném vào nhà gỗ, biểu tình vui vẻ.
Tần Mục Ẩn đi qua, ở đứng yên phía sau nàng, hỏi, “Thân mình tốt rồi?”
Hôm nay nàng không cho hắn bôi thuốc, có tốt chưa hắn không rõ ràng lắm, Lê Uyển xoay người, sắc mặt đỏ bừng liếc hắn một cái, lại chuyển đi không nói lời nào, tay Tần Mục Ẩn để ở trên lưng ghế, suy nghĩ cẩn thận cái gì, tiến đến nàng bên tai, “Buổi tối ta bôi thuốc cho nàng.”
Lỗ tai Lê Uyển đều đỏ, vừa mới bắt đầu bôi thuốc hắn còn thành thật, sau luôn là cố ý lưu lại bên trong, làm cho nàng nửa vời khó chịu vô cùng, trên người nàng ô tím còn chưa có tiêu tán, theo như lời hắn nói, nội thương tốt rồi, ngoại thương còn cần dưỡng thôi.
Tần Mục Ẩn không đùa nàng, lại chọc nàng liền bực, nói lên việc hôn nhân Tĩnh Khang Vương, hiếu kỳ Thái Hậu Tĩnh Khang Vương muốn giữ đạo hiếu một năm, bất quá bởi vì là hoàng gia, nửa năm không ai dám nói cái gì, Hoàng Thượng không có định Vương phi Tĩnh Khang Vương, mà định ra hai cái danh ngạch trắc phi.
“Qua không lâu Tĩnh Khang Vương phủ liền có chuyện vui, nàng chuẩn bị lễ đi, đến lúc đó chúng ta đi qua ngồi chút.”
Lê Uyển kinh ngạc, cho rằng Kiều đại tiểu thư vẫn là gả vào vương phủ, Kiều Phỉ Phỉ tùy hứng, chuyện trên mặt giấu không được, nàng không nghĩ, “Hầu gia, nếu không tặng lễ qua thì tốt rồi, thân mình thiếp thân còn chưa có tốt, sợ muốn dưỡng một đoạn thời gian thật dài.”
Thanh danh Kiều Phỉ Phỉ bên ngoài đều là giả vờ, phỏng chừng là được Kiều lão phu nhân chỉ điểm, Kiều Phỉ Phỉ thấy nàng, dù cho nàng trong sạch, Kiều Phỉ Phỉ cũng sẽ không tin nàng, hà tất đến bị ghét? “Hầu gia, Tử Tình thế nào?”
“Đã chết.” Trên mặt Tần Mục Ẩn không buồn không vui, Tử Tình là sống không được, đặc biệt sau hắn tìm Hạ Thanh Thanh, năng lực Hạ Thanh Thanh không nhỏ, đại lao Hình Bộ nàng đều có thể mua được người, hắn đáp ứng Tử Tình cứu cha mẹ nàng ra, còn lại hắn không quản, huống hồ, Tử Tình đáng chết.
Trong lòng Lê Uyển cứng lại, nàng trọng sinh trở về hận không thể giết Tử Tình, chính là nghĩ cấp cho Tử Tình một con đường sống, chỉ cần nàng an phận thủ thường, chuyện tình Lưu Tấn Nguyên, Tử Tình cũng là cái người đáng thương, bất quá chết liền đã chết, tai hoạ ngầm bên người nàng không có, vừa lúc.
Tần Mục Ẩn kéo nàng, động tác mềm nhẹ, Lê Uyển đang muốn trừng liền nghe hắn nói, “Ngày ấy Tĩnh Khang Vương phủ khẳng định náo nhiệt, nàng không đi đáng tiếc.”
Hoàng Thượng không có đáp ứng Đức phi đồng ý Kiều Phỉ Phỉ gả cho Tĩnh Khang Vương làm chính thê, chính là, Kiều Phỉ Phỉ làm trắc phi Tĩnh Khang Vương hắn không phản đối, rốt cuộc, Kiều lão hầu gia thân là các lão, Đức phi hầu hạ hắn nhiều năm không thể rét lạnh tâm bọn họ, chính là thanh danh Kiều Phỉ Phỉ hỏng rồi, trong lòng Nhân Hòa Đế do dự, Tần Mục Ẩn liền giúp hắn một phen, đồng dạng đem danh thanh Hạ Thanh Thanh không tốt đẩy ra, hai người đều vào Tĩnh Khang Vương phủ, lúc sau hươu chết về tay ai liền không phải hắn định đoạt được.
Trong lòng Kiều Phỉ Phỉ cùng Hạ Thanh Thanh đều có ngạo khí, tính tình hoàn toàn bất đồng, đương nhiên, Hạ Thanh Thanh có an toàn mà tiến vào cửa Tĩnh Khang Vương phủ hay không, nàng làm hỏng thanh danh Kiều Phỉ Phỉ không phải muốn tiến vào phủ Tĩnh Khang Vương sao? Hắn giúp nàng một phen.
Lê Uyển thấy hắn cười cao thâm khó đoán, tức khắc minh bạch trong đó có trá, lôi kéo Tần Mục Ẩn, hiếu kỳ nói, “Hầu gia, có phải ngài làm cái gì hay không?”
Khóe môi Tần Mục Ẩn câu lên, “Muốn biết?”
Lê Uyển cảm thấy loại thời điểm này tốt nhất không cần chọc Tần Mục Ẩn, hắn cũng đã chặn ngang ôm nàng lên, thân mình Lê Uyển đột nhiên bay lên theo bản năng ôm cổ Tần Mục Ẩn, phản ứng lại, giãy giụa muốn xuống đất.
“Đừng nháo, về phòng bôi thuốc, bôi thuốc xong sẽ nói cho nàng.”
Lê Uyển giãy giụa đến lợi hại hơn, tay Tần Mục Ẩn sờ đến phía dưới nàng, “Mông tốt rồi?”
Nhớ tới ai tát một cái, Lê Uyển bất động.
Danh Sách Chương: