Mục lục
Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: trucxinh0505

Tần Mục Ẩn bất động thanh sắc, rũ lông mi, thấy vậy Lê Uyển chôn đầu ở cổ hắn, toàn thân hắn cứng đờ, tay hắn đáp ở ngực nàng, nàng đã nằm yên, đôi tay cầm sách, mắt Tần Mục Ẩn giật giật, Lê Uyển giương mắt, lại kêu một tiếng hầu gia.

Mặt nàng lại đỏ.

Lê Uyển để sách xuống một bên, đôi tay ôm cánh tay Tần Mục Ẩn, dán mặt sát mặt, khi ở Lê phủ, nàng cũng làm nũng Lê Trung Khanh giống như vậy, có lẽ ông chỉ có mình nàng là nữ nhi, Lê Trung Khanh đối với nàng cực tốt, cái gì cũng đều theo nàng, mặc dù số ít không theo ý nàng cũng bị nàng năn nỉ ỉ ôi làm nũng mà đồng ý.

“Hầu gia, thiếp thân ngượng ngùng là bởi vì, bởi vì nhị thúc mẫu hỏi thiếp thân khi nào có thể hoài hài tử được!” Nói xong, chôn mặt ở trong khuỷu tay hắn, loại chuyện này nàng cũng không thể tính được.

Hờn dỗi nơi ngực Tần Mục Ẩn nháy mắt tiêu tán, hơn nữa, phảng phất như có người lấy lông chim nhẹ nhàng gãi ngực hắn, chậm rãi gợn sóng nổi lên, không tự chủ, khóe miệng nhấc lên nụ cười, “Vậy nàng trả lời thế nào?”

Lê Uyển phiền muộn nói, “Thiếp thân nói không vội, mới vừa thành thân, làm sao có hài tử nhanh như vậy chứ!”

Lê Uyển muốn hỏi nạp thông phòng di nương cho hắn nhưng nói không nên lời, nàng biết sớm hay muộn gì nàng cùng Tần Mục Ẩn cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng hiện tại, nàng không nghĩ nói.

Thật lâu sau, mới nghe được đỉnh đầu truyền đến một tiếng quạnh quẽ, “Cũng đúng”

Lê Uyển nói không nên tư vị trong lòng, mặt đỏ ửng cũng dần tan, lời Tần Mục Ẩn nói là không nghĩ muốn hài tử, nàng nghe được, còn may, mặt chôn ở khuỷu tay hắn, hắn nhìn không ra. Lê Uyển không khỏi nghĩ đến đời trước, hắn nói, thà cả đời không có hài tử, cũng sẽ không muốn bị người thiết kế.

Trong lúc nàng thất thần, hắn đã đứng dậy, thổi tắt ngọn nến, Lê Uyển nghĩ nói không cần đọc sách sao? Kế tiếp, thân mình bị hắn kéo qua ngã vào cái ôm ấm áp, mơ mơ màng màng nàng nghĩ, kỳ thật, Tần Mục Ẩn cũng muốn một hài tử đi.

Bao trùm là cỗ ngọt ngào lưu luyến.

Hôm sau, Lê Uyển ngủ dậy thật trễ, tối hôm qua, hai người lăn lộn đến khuya, đến khi Lê Uyển không có ý thức, lúc này giật giật thân mình, thực là mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ được vậy, Tần Mục Ẩn xoay người đi ra ngoài, trước khi đi nhìn nàng một cái, Lê Uyển vội vàng vùi mình vào trong chăn.

“Hôm nay, hứa với Thừa Vương đi vùng ngoại ô, ban đêm ta không trở lại!”

Lê Uyển gật đầu, đang muốn xuống giường, lại nghe hắn nói, “Nàng ngủ thêm chút đi, ta đi Tĩnh An Viện nói cùng lão phu nhân một tiếng!” Nói xong, mới vén rèm lên đi ra ngoài.

Lê Uyển biết ý tứ hắn là, sáng nay hắn dùng bữa ở Tĩnh An Viện, nàng nằm trở về, nhắm hai mắt, cho rằng sẽ không ngủ được, không nghĩ tới thực mau liền ngủ rồi.

Khi tỉnh lại, mặt trời đã phơi ba sào, Lê Uyển kêu một tiếng Tử Lan.

Tử Lan nghe tiếng đi vào, tâm tình thực hảo, “Phu nhân, thái dương lên, ấm áp dễ chịu, đầu xuân, trời càng ấm lên!” Nói xong, đem cửa sổ hờ khép toàn bộ mở ra, Lê Uyển mới thấy rõ tình hình trong viện, sáng chóe, thoải mái hợp lòng người.

Buổi chiều, quản gia thượng thư phủ tới, nói là mời lão phu nhân, Tần Mục Ẩn cùng nàng đi qua một chuyến, phản ứng đầu tiên của Lê Uyển chính là đi Tĩnh An Viện hỏi ý tứ lão phu nhân, ai biết, Toàn Phó nhắc nhở nàng, “Phu nhân, nhị lão phu nhân nói mời chính là ngài, lão phu nhân cùng hầu gia, nếu ngài cảm thấy lão phu nhân sẽ đi có thể hỏi ý tứ lão phu nhân một chút, nếu cảm thấy lão phu nhân hứng thú không cao ngài có thể tự mình làm chủ!”

Tần Mục Ẩn dặn dò hắn cố gắng chỉ điểm phu nhân, Toàn Phó thấy đây là một cái cơ hội, mới chủ động nói lên việc này.

Bước chân Lê Uyển khựng lại, tưởng tượng, sợ là lão phu nhân không nghĩ đi tham dự chuyện nhị phòng, Tần Mục Ẩn lại đi vùng ngoại ô, Lê Uyển nghĩ nghĩ, sợ là chỉ có nàng đi thôi, nếu nàng không đi, Nguyên thị cũng không thoải mái.

Lê Uyển đi đến cửa phủ thượng thư, khi xuống xe ngựa, nghe được động tĩnh phía sau, xe ngựa phủ Thừa Vương cũng tới, Lê Uyển đứng ở một bên chờ, thực mau, liền có nha hoàn nhảy xuống từ phía sau xe ngựa, thả một cái ghế nhỏ trên mặt đất, khom người nói câu, sau đó vén rèm lên, Tần Tử Vận từ bên trong đi ra.

Tần Tử Vận năm nay hai mươi bốn, mặc y phục màu xanh nhạt áo ngoài thắt eo, váy dài thêu hoa nhài màu trắng gạo, tóc đen nhánh búi thành một cái vân búi tóc phức tạp, trên cắm kim tram khắc hoa mai tinh xảo, thân mình thướt tha, cử chỉ ưu nhã.

Cười nhìn nàng gật nhẹ đầu, Lê Uyển đi lên trước, cúi người hành lễ, thân mình bị nàng bám trụ, “Đều là người một nhà, không có người ngoài, hà tất khách khí như thế?”

Thanh âm ấm áp dễ nghe, đáy lòng Lê Uyển nổi lên chút gợn sóng, gật gật đầu, tay kéo nhẹ tay nàng, “Nhị thúc mẫu cũng đưa tin cho ngài sao?”

Tần Tử Vận hơi gật đầu, chuyện thượng thư phủ nàng cũng không có hứng thú một chút, bất quá bị bất đắc dĩ thôi, có quản gia chờ ở cửa, khom người thi lễ, cười khanh khách nói, “Thừa Vương phi cùng hầu phu nhân cát tường, lão phu nhân ở Uẩn đình viện!”

Quản gia đi trước dẫn đường, Lê Uyển quy củ đi, mắt nhìn thẳng, khi đi được một đoạn, Tần Tử Vận ghé mắt hỏi nàng, “Đại bá mẫu khỏe không?”

“Hai ngày này thân mình Lão phu nhân không thoải mái, nhị thúc mẫu cũng có mời lão phu nhân, ta nghĩ thân thể lão phu nhân không tốt, hầu gia lại đi vùng ngoại ô, liền tự tiện làm chủ tự mình tới, còn hy vọng nhị thúc mẫu thấy ta sẽ không bực bội mới là!”

Lê Uyển nghiêng đầu, Tần Tử Vận rất là xinh đẹp, gương mặt trái xoan, hai má hơi có hai lúm đồng tiền, lông mày thon dài, đôi mi cong vút, đôi mắt đen hút mơ màng, thanh âm nhẹ nhàng như điệu nhạc.

“Mẫu thân sẽ không giận, dù muốn giận cũng không hợp lẽ, thân mình đại bá mẫu không thoải mái còn tới đây, trên đường xảy ra chuyện gì đường đệ sẽ trách cứ bà!” Tần Tử Vận nói không nhanh không chậm, Nguyên thị gọi mọi người tới đơn giản là vì chuyện ngoại thất kia.


Tần Tử Vận vốn không muốn để ý tới, lại không chịu nổi Nguyên thị ba ngày hai ngày hướng Thừa Vương phủ chạy, nàng cũng phiền.

Khi đi vào Uẩn đình viện, phía trước đứng vị phụ nhân, một người xuyên quần áo màu tím nhạt, tư thái ung dung hoa quý, một người một thân màu hồng nhạt, dáng người yểu điệu, nhẹ nhàng như bích ngọc, Lê Uyển nhoẻn miệng cười, hai người này là đại tỷ cùng Tam muội của Tần Tử Vận cùng một mẹ đẻ ra, Tần Hạt Phượng cùng Tần Hạt Hoàng.

Đời trước, nàng cùng Tần Mục Ẩn thành thân hai người không có trở về, trong yến hội Lê Uyển ít đụng mặt họ cũng rất là ít, Tần Hạt Phượng vênh mặt hất hàm sai khiến, dáng vẻ thanh cao, Tần Hạt Hoàng dịu dàng hòa nhã, vô tranh với đời.

Chính là, mỗi người mỗi vẻ.

Hai người xoay người, Tần Hạt Phượng cười, kêu một tiếng tiểu muội, thái độ khiêm tốn có lễ, mà Tần Hạt Hoàng biểu tình cứng đờ, không tình nguyện nói thầm hai câu, rồi mới há mồm hô một tiếng.

Lê Uyển biết nhân dịp ăn tết, lúc ấy, Nguyên thị muốn đem Tần Hạt Hoàng tiến gả Thừa Vương phủ, Tần Tử Vận không đáp ứng, cho dù khi đó không được Thừa Vương sủng, Tần Tử Vận trốn ở hầu phủ, xuất giá từ hầu phủ vào Thừa Vương phủ.

Mà Tần Hạt Hoàng, Nguyên thị không có bạc đãi nàng, tìm cho nàng một gia đình gia thế rất tốt, chính là, Lê Uyển không nhớ rõ lắm, Tần Hạt Hoàng đối với Tần Tử Vận bất mãn, hiện tại nhìn họ, có lẽ chỉ cảm thấy Tần Hạt Hoàng xem Tần Tử Vận không thoải mái, chính là, Lê Uyển biết, vì sao Tần Hạt Hoàng đối với Tần Tử Vận dần dần sinh ra thù hận.

Nhà chồng Tần Hạt Hoàng họ Trần, nhị phòng Vấn Định hầu phủ, lão hầu gia Vấn Định hầu phủ còn sống, không có phân gia, đại phòng nhị phòng không hòa hảo lắm, chưởng gia là thế tử phu nhân đại phòng, ngày thường hay cùng bà bà không đối phó Tần Hạt Hoàng nhị phòng, hai người tranh đấu gay gắt rất nhiều năm, chung quy, lão hầu gia hướng về đại phòng.

Tướng công Tần Hạt Hoàng không có tước vị, chức quan không cao không thấp, sau khoa cử thất bại, lão hầu gia tùy ý tìm sai sự ở trong kinh phân cho hắn, Tần Hạt Hoàng khắp nơi chốn đều bị quản chế bởi đại phòng, bà bà, dần dà đem oán phẫn này đến trên người Tần Tử Vận, nếu lúc ấy gả cho Thừa Vương là nàng, nàng sẽ không chịu khổ như vậy.

Đời trước, lòng thù hận Tần Hạt Hoàng có thể nói là đạt tới trình độ điên cuồng, Lê Uyển tự nhiên ngọt ngào kêu một tiếng, đại đường tỷ, Nhị Đường tỷ, hai người lớn tuổi hơn nàng, nàng theo cách Tần Mục Ẩn gọi như vậy đều không sai.

Lỗ mũi Tần Hạt Phượng hướng lên trời ứng thanh, Tần Hạt Hoàng thấp giọng trả lời, “Đường đệ muội cũng tới à!”

Hai loại thái độ, một kiểu kiêu căng khinh thường, một kiểu ôn hòa khiêm tốn nho nhã lễ độ, người khác nhìn sẽ cảm thấy tính tình Tần Hạt Hoàng dễ ở chung hơn, chỉ có trải qua qua một đời Lê Uyển mới rõ, Tần Hạt Phượng như vậy không phải là khinh thường nàng, nàng ta thân là đích trưởng nữ, theo thói quen cao cao tại thượng xem người, mà Tần Hạt Hoàng, nhớ tới đời trước nàng ta làm ra chuyện đối với Tần Tử Vận mà Lê Uyển sởn tóc gáy, vẫn còn sợ hãi, tay không khỏi nắm chặt cánh tay Tần Tử Vận.

Tần Tử Vận tưởng Tần Hạt Phượng làm nàng sợ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, hỏi Tần Hạt Phượng, “Sao không vào nhà?”

Tần Hạt Phượng lắc đầu, các nàng cũng mới vừa đến, nghe được trong phòng nháo ra động tĩnh, Nguyên thị cùng Tần Hoài đang cãi nhau, trưởng bối cãi nhau, các nàng là vãn bối đi vào không thích hợp, lại đứng một hồi, Tần Hoài đi ra từ nhà chính.

Lê Uyển không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hoài, mày rậm mắt to, ngũ quan rõ ràng, dáng người xem như anh tuấn, lúc này Tần Hoài tay che lại đầu, quần áo nhăn nhúm, sắc mặt xanh mét, khi đi ngang qua chỗ bọn họ đứng thì hơi nghiêng đầu nhíu mày nói, “Các ngươi vào nhà khuyên nhủ mẫu thân các ngươi, giờ thân đã là tổ mẫu rồi, đừng làm ra những chuyện mất mặt như vậy!” Nói xong, cũng không quay đầu lại đi.

Tần Hạt Phượng hướng tới theo bóng Tần Hoài đi khẽ hừ một tiếng, mà bên kia, Nguyên thị đi ra, so với Tần Hoài, cũng không tốt hơn bao nhiêu, búi tóc nghiêng lệch, lỏng lẻo cột ở đỉnh đầu, quần áo rõ ràng nếp uốn, có lẽ là do khóc nhiều, trang dung bị nhòe, trên mặt lưu lại hai hàng ám sắc, Tần Hạt Phượng tiến lên đỡ tay Nguyên thị đi vào trong, phân phó bọn nha hoàn đem nước cho Nguyên thị thu thập một phen.

Dây thanh Nguyên thị nghẹn ngào, nhiều năm bà đào rỗng tâm tư nâng đỡ toàn bộ gia đình, lúc trước, thậm chí vì Tần Hoài thiếu chút hại một cái mệnh, mà Tần Hoài lại đối với bà như vậy? Quay đầu nhìn Lê Uyển, hỏi, “Lão phu nhân không có tới?”

Lê Uyển lắc đầu, đem lời nói cùng Tần Tử Vận nói lại lý do khoái thác một phen, vẻ mặt Nguyên thị thê lương buồn bã, tựa như lẩm bẩm, “Không tới cũng hảo, chuyện năm đó ta xin lỗi nàng, hôm nay cũng là báo ứng ta!”

Tần Hạt Phượng nhíu mày, “Cái gì báo ứng với không báo ứng? Là phụ thân không đúng, thật thích nữ nhân kia mang về phủ là được, bình thê, mẫu thân nếu là đồng ý, ở trong kinh này biết bao nhiêu người nhà chê cười ngài chứ, bị một cái ngoại thất khi dễ đến trên đầu, để ngày khác, ta kêu tướng công, hai muội phu mang theo người tới cửa, trực tiếp gõ đầu một phen, biết quy củ rồi đem người tiếp hồi phủ, trở về phủ, muốn đối phó nàng ta thế nào còn không phải do chính ngài sao?” Chính thê đối phó một tiểu thiếp, thủ đoạn có rất nhiều, hiện tại không cần cùng nàng ta phân cao thấp.

Lê Uyển một chút cũng không kinh ngạc cách nói này của Tần Hạt Phượng, nàng gả vào phủ quản lý gia, đem hậu trạch quản lý đến kín mít, không có người không phục, chính là, Lê Uyển nhìn mắt Nguyên thị, tính tình Nguyên thị nhẫn nhục chịu đựng nhiều, muốn so cùng Tần Hoài, sợ là khó mà được.

Quả thực, nghe xong Nguyên thị thở dài, xoa xoa nước mắt, “Ta sao không biết ý ngươi nói chứ, chính là phụ thân ngươi quyết tâm muốn đem người nghênh vào phủ làm bình thê, còn nói xem ngày thì sẽ vào đầu tháng sau, ngươi nói, ta làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy vì cái gì, trong phủ nạp cho hắn thông phòng di nương còn chưa đủ, còn muốn đi bên ngoài trêu chọc cô nương gia thế trong sạch, ngươi nói một chút…”

Tần Hạt Phượng vừa giúp Nguyên thị thuận khí, vừa liếc Tần Tử Vận một cái, trong ba tỷ muội thì Tần Tử Vận được gả nơi tốt nhất, chức quan Thừa Vương cũng cao, Tần Tử Vận ra vẻ không thấy được ánh mắt Tần Hạt Phượng, nha hoàn bưng chậu nước vào nhà, nàng giúp Nguyên thị giặt khăn đưa qua.

Tần Hạt Phượng không tính toán buông tha nàng, “Nhị muội, ngươi nói, nếu để Thừa Vương dọa dọa phụ thân một chút thì người có bỏ tâm tư đó hay không!”

Sắc mặt Tần Tử Vận bình tĩnh như thường, bình tĩnh nói, “Chuyện quan trường ta nào chen lời được, Hoàng Thượng không thích người hậu trạch hỏi đến chính sự triều đình, Vương gia về nhà cũng không bao giờ nói đến những chuyện đó.

“Nhị tỷ, nếu ngươi có biện pháp giúp mẫu thân, ngươi nhất định phải nói, phụ thân làm chuyện như vậy, không phải là vứt thể diện của chúng ta sao?” Tần Hạt Hoàng đứng bên cạnh bỗng toát ra những lời này, Lê Uyển không dấu vết nhìn Tần Hạt Hoàng, lời nàng nói thanh âm không cao không thấp, thật giống như là vì thanh danh mấy người các nàng mà suy xét, Lê Uyển rõ ràng, nàng ta nghĩ muốn tạo hiềm khích giữa Tần Tử Vận cùng Thừa Vương.

Tần Tử Vận nhàn nhạt liếc mắt Tần Hạt Hoàng, khóe miệng gợi lên cười, chuyện không liên quan, “Muội phu còn tốt đi?”

Lê Uyển chú ý tới sắc mặt trắng bệch Tần Hạt Hoàng, môi hơi nhấp nhấp, run rẩy đến một chữ cũng nói không nên lời.

“Được rồi, đừng nói nữa, ta đã suy nghĩ cẩn thận, nếu phụ thân các ngươi khăng khăng như thế, ta liền như ý hắn, cùng lắm thì đi Vân Ẩn Tự ăn chay niệm phật vượt qua cả đời còn lại!” Hai mắt Nguyên thị đẫm lệ, nói.

Mọi người đều ngẩn ra, ý tứ Nguyên thị nếu là cùng Tần Hoài hòa li, không nói thanh danh thế nào, con đường làm quan Tần Hoài liền xong rồi, sủng thiếp diệt thê, thanh danh tẫn hủy, nhìn đôi mắt kiên quyết của Nguyên thị, Lê Uyển minh bạch ý tứ bà, nếu Tần Hoài thật sự có thể vì một ngoại thất làm ra chuyện như vậy, sợ là hắn không thể không để ý.

Tần Hạt Phượng cùng Tần Hạt Hoàng khuyên Nguyên thị, ánh mắt Tần Tử Vận quạnh quẽ, không buồn không vui, nói, “Biện pháp mẫu thân không tồi, nếu ngài thật cùng phụ thân hòa li cũng không cần đi Vân Ẩn Tự, tòa nhà của hồi môn của ta hàng năm không có người, nếu ngài đi, ngày lễ ngày tết chúng ta không cần trở về bên này, đi bên chỗ ngài!”


Tần Hạt Hoàng trừng mắt nhìn nàng, tức muốn hộc máu nói, “Nhị tỷ, ngươi sao có thể nói như vậy, mẫu thân thật cùng phụ thân hòa li, tiểu đệ làm sao bây giờ, về sau làm mai, ai nguyện ý gả cho người mà cha mẹ hòa li chứ?” Tần Hạt Hoàng tình cảnh ở Vấn Định hầu phủ không tốt lắm, bọn họ gia thế cao, thân là nhị phòng vẫn luôn bị đại phòng chèn ép, bà bà còn hy vọng nàng thường xuyên trở về, càng dễ chèn ép nhị phòng.

Nguyên thị ngơ ngác nhìn Tần Tử Vận, lời nàng nhiệt tình, chính là, ánh mắt Tần Tử Vận không chút gợn sóng, làm bà không tài nào hiểu rõ nhị nhi nữ của mình.

Ngược lại khi bà nhìn Lê Uyển, Lê Uyển nhếch miệng trấn an bà, “Nhị thúc mẫu đừng nghĩ quá nhiều, nhị thúc không phải xách không rõ cách làm người!” Thượng thư phủ có thể sừng sững không ngã trước đả kích Thừa Vương, Tần Hoài không phải không có bản lĩnh, kẽ hở cầu sinh, cuộc sống hắn cũng khá sinh động.

Ngươi một lời ta một ngữ an ủi Nguyên thị, bà vẫn chưa phục hồi bi thương, lại hoặc là cầm tay các nàng nói mấy năm nay thực không dễ dàng, Tần Hạt Phượng cùng Tần Hạt Hoàng bên cạnh khuyên, cơ hội Lê Uyển cùng Tần Tử Vận nói chuyện không nhiều lắm.

Chân trời dần dần ám sắc hoàng hôn phía tây, Nguyên thị ngồi trước bàn cơm, vẫn vẻ mặt sầu thảm đạm, Lê Uyển đánh giá canh giờ, ăn cơm xong nên trở về, cả một ngày, nàng có cảm giác vô lực mỏi mệt, thời điểm các nàng đi sắc trời đã khuya, Tần Hoài cũng không có trở về, Nguyên thị tựa như xem không có người này vậy, đến tột cùng là không thèm để ý hay là làm bộ không thèm để ý, chỉ có trong lòng Nguyên thị rõ ràng.

Khi lên xe ngựa, Tần Tử Vận lôi kéo tay nàng nói hai người nữa qua Thừa Vương phủ ngồi ngồi một chút, lên xe thân mình Lê Uyển hơi khựng lại, nghiêng đầu, đáp thanh âm giòn giòn nói được.

Sau đó, nghe được thanh âm chua chua của Tần Hạt Hoàng bên cạnh, “Nhị tỷ, ngươi cần phải vậy, chúng ta mới là người Tần gia, tức phụ đường đệ không phải họ Tần đâu!” Mi sắc Lê Uyển vừa động, vén rèm lên ngồi vào xe ngựa.

Trở lại hầu phủ, Lê Uyển nhớ tới Tần Mục Ẩn nói đêm nay không trở lại, nàng quay đầu đi Tĩnh An Viện.

Giang mụ mụ đang hầu lão phu nhân rửa mặt, Lê Uyển vén mành lên đi vào, lão phu nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, búi tóc thả ra rũ trên vai, đứng ở cửa nàng hỏi qua, lão phu nhân nói có thể vào nhà nàng mới tiến vào.

Lão phu nhân nhẹ để tay xuống, Giang mụ mụ đem cây trâm bỏ vào hộp trang điểm, lùi một bên, để lão phu nhân cùng Lê Uyển tiện nói chuyện.

“Mới trở về từ bên kia?” Lão phu nhân đứng dậy, ngồi vào trên giường, chỉ chỉ phía ghế trước cửa sổ, Lê Uyển đi qua thuận thế ngồi xuống, trả lời, “Vâng. Nhị thúc cùng nhị thúc mẫu có chút động thủ với nhau, thời điểm về cũng không thấy bóng người nhị thúc, sợ là hắn quyết tâm muốn nghênh thú nàng kia vào phủ!”

Bình thê, mệt Tần Hoài nghĩ được, hoàn toàn không để bụng thanh danh Thượng thư phủ cùng với mấy việc hôn nhân nhi nữ.

“Hồ nháo, người bao lớn còn như vậy, với tính tình nhị thúc mẫu ngươi, sợ là thế nào cũng sẽ không đồng ý đi!” Lão phu nhân thở dài, mọi nhà đều có chuyện khó, Hạ phủ cũng như vậy.

Lê Uyển gật đầu, “Nhị thúc mẫu nói nếu nhị thúc kiên trì, ngài liền cùng nhị thúc hòa li, sau đó đi Vân Ẩn Tự xuất gia!” Nàng lặp lại lời Nguyên thị nói nhiều lần lúc chiều, trong lòng nàng cũng có chút hồ nghi, chẳng lẽ Nguyên thị thật sự làm tốt tinh thần chuẩn bị hòa li rồi?

Lão phu nhân kéo tay nàng, nhẹ nhàng cười, “Tâm tư nhị thúc mẫu ngươi khá nặng, hài tử Hạt Vận kia cũng có mặt đi, khẳng định đứa nhỏ đó không tin!”

Lê Uyển nghĩ nghĩ, giống như thật đúng là như thế.

“Nhị thúc mẫu ngươi chỉ muốn nhị thúc ngươi khó xử, chờ xem, có nháo đến thế nào, người khổ chính là Hạt Hoàng!”

Lê Uyển liền suy nghĩ cẩn thận một chút, Tần Hạt Hoàng lúc ấy nhìn gả khá tốt, tính tình Trần Lạc không tệ, chính là người một nhà không có phân gia, hậu trạch không ít chuyện dơ bẩn, thanh danh Tần gia huỷ hoại, bà bà Tần Hạt Hoàng khả năng chỉ là nhíu nhíu mi, sợ là đại phòng cách vài bữa lại kiếm chuyện một hồi, dần dà, bà bà Tần Hạt Hoàng không có nhẫn nại, cũng sẽ quy tội sai lên Tần Hạt Hoàng.

Lão phu nhân thấy nàng suy nghĩ cẩn thận, vừa lòng gật gật đầu, Lê Trung Khanh không có thiếp thất, lại chỉ có một nữ nhi Lê Uyển, không có tranh đấu gay gắt sẽ không có lý giải khủng bố trong đó, một người tốt tâm tư dần tệ ra không khỏi đều do hoàn cảnh bức bách sao.

Chờ đến lão phu nhân ngủ rồi, Lê Uyển mới trở về viện mình, nội thất trống rỗng quạnh quẽ, Lê Uyển phân phó để đèn sáng, dựa vào vị trí Tần Mục Ẩn thường nằm, chậm rãi buông sách trong tay xuống, những chuyện thú vị xưa không dậy nổi hứng thú Lê Uyển, đứng dậy, đổi bộ sách Tần Mục Ẩn từng giảng qua, ý tứ chuyện xưa trong đó nàng đều minh bạch, phỏng chừng là quá minh bạch, thiếu cảm giác mới mẻ, Lê Uyển xoay người, tư thế nằm làm nàng không thoải mái.

Tử Lan gác đêm ở bên ngoài, thời điểm phu nhân ngủ một mình đều không an ổn, Tử Lan cũng không dám đi vào ngủ cùng, mà là đứng ở bên ngoài mành, chờ Lê Uyển phân phó.

Qua một hồi không nghe Lê Uyển phân phó nàng tắt đèn, nàng buồn ngủ.

Tử Lan vào nhà, muốn hỏi Lê Uyển đem cái bàn nhỏ vào hay không, thấy nàng vào liền đem sách để trên ghế, trong phòng lập lòe ánh sáng đèn, Tần Mục Ẩn chưa nói khi nào trở về, Lê Uyển lo lắng sáng sớm hắn trở về nói, “Tử Lan, sớm mai kêu ta rời giường sớm một chút!”

“Vâng!” Tử Lan đi ra ngoài, ngồi ở trước bàn, phu nhân ngủ muốn lưu đèn mới có thể ngủ an ổn, cũng không biết còn có gọi nàng gì nữa hay không.

Trong bóng tối, Lê Uyển trằn trọc, không sao ngủ an ổn, trong phòng có đốt địa long, một hồi cảm thấy nóng, trong chốc lát lại cảm thấy lạnh, thực sự không được, nàng xoay người nhìn sắc ảm đạm ngoài cửa sổ, Lê Uyển sờ soạ/ng đi đến trước bàn, ngồi xuống ghế, thời điểm Tần Mục Ẩn không ở, rất nhiều đồ vật thiếu nhiều, nàng xem tổng kết một chút theo thói quen.

Nghe được động tĩnh trong phòng Tử Lan định vào phòng, ngay sau đó dừng lại, có việc phu nhân sẽ kêu nàng, phu nhân không kêu, thuyết minh không cần nàng vào nhà.

Ngồi trong chốc lát, Lê Uyển lại xoay người lên giường, không khỏi nghĩ đến Tần Mục Ẩn, địa vị Trọng bá tước hầu phủ ở Bắc Duyên Hầu phủ không tính thấp, hơn nữa thỉnh thoảng Hoàng Thượng mời hắn vào cung, người nịnh bợ hắn không ít, chính là, hắn vì cái gì còn muốn giúp Thừa Vương tranh đoạt địa vị Thái Tử chứ?

Nàng không khỏi nghĩ đến Thừa Vương mời Tần Mục Ẩn đi kinh giao có phải có việc thương lượng hay không, Thừa Vương ở vùng ngoại ô có rất nhiều tòa nhà, đời trước, toàn bộ những tòa nhà đó đều sung vào quốc khố, Hoàng Thượng đem Thừa Vương cầm tù ở Cẩm phi cung điện, không cho phép bất luận kẻ nào thăm, hài tử Thừa Vương mới hơn hai tuổi, Tần Tử Vận mang theo hắn sinh hoạt ở Thừa Vương phủ, Lê Uyển đi ngang qua Thừa Vương phủ nhìn thấy đầy trọng binh canh gác, trong lòng rất là áy náy, xuyên qua cửa lớn mở, hài tử tìm con kiến trên mặt đất, lại không thấy bóng dáng Tần Tử Vận đâu.


Nghĩ đến xa, khóe mắt Lê Uyển có lệ, ngay sau đó cố nén tanh ngọt trong miệng, trong lòng mơ hồ một sự kiện, rốt cuộc Lưu Tấn Nguyên làm thế nào kết quan hệ với thượng Vĩnh Bình hầu, nghĩ nghĩ, thế nhưng thật sự ngủ rồi.

Tại tòa nhà ở kinh giao, Tần Mục Ẩn đứng nhìn ngoài cửa sổ, cái gì cũng không thấy rõ lắm, hắn liền đứng như vậy, trong tay nắm một cái ly sứ Thanh Hoa, bên trong đang bốc nhiệt khí, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó, ngồi xuống ghế bên cửa sổ, rót tiếp một ly trà cho mình, liền uống lên mấy chén, đầu óc càng thêm thanh tỉnh, vừa rồi lăn qua lộn lại ngủ không được, tổng cảm thấy thiếu cái gì, nghỉ là do đổi chỗ ngủ, chăn đệm giường đều là mới, trong phòng không có đốt địa long, hắn ngủ không thoải mái.

Dĩ vãng hắn cũng thỉnh thoảng cùng Thừa Vương ra ngoài, dường như cũng không có loại này tình hình, nghĩ tới cái gì, ánh mắt hắn đen tối như mực, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, gác chén trà xuống, thay quần áo, tắt đèn, nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích.

Ngủ hồi lâu, Lê Uyển trong ổ chăn giật giật, duỗi duỗi cổ, cảm thấy dấy lên một trận đau nhức, bỗng nhiên đụng trung cánh tay nam nhân, Lê Uyển quay đầu, Tần Mục Ẩn đang nhắm hai mắt, hô hấp đều đều phả vào mặt, Lê Uyển hồ nghi, xoay người lại, bị hắn đè lại, thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp trong chốc lát!”

Lê Uyển nhìn mắt sắc trời, nàng nói Tử Lan gọi mình sớm một chút nghĩ muốn chờ Tần Mục Ẩn trở về, không dự đoán được hắn trở về sớm như vậy, tối hôm qua ngủ không được, gối gối đầu của hắn, nghe hương vị quen thuộc mới đi vào giấc ngủ, hơn nữa, nàng ngủ ở bên ngoài, Tần Mục Ẩn trở về khi nào, bị đưa vào nhà cũng không có một chút cảm giác.

Lê Uyển giật giật cổ, đau nhức không thôi, nghĩ xuống giường lấy nước ấm đắp cổ một chút, nói Tử Lan ấn ấn cho nàng, chính là, hắn ôm lấy eo nàng, cánh tay như thiết, Lê Uyển giật giật, Tần Mục Ẩn mở bừng mắt, trong mắt đầy mê mang, Lê Uyển tò mò, “Hầu gia, ngài trở về khi nào? Thiếp thân không nghe được một chút động tĩnh!”

Ánh mắt Tần Mục Ẩn khôi phục thanh minh, tối hôm qua hắn ngủ không được, trời còn chưa sáng hắn liền giục mã trở lại, Tử Lan ôm đệm giường đi ra ngoài, nói nàng phân phó muốn kêu nàng sớm một chút, Tần Mục Ẩn cho Tử Lan lui ra, đi vào trong phòng, thấy nàng nằm nghiêng, đôi tay gối sườn mặt, mặt mày yên lặng, không biết vì sao, buồn ngủ hắn cũng tới, nhẹ giọng thay quần áo, lên giường, cánh tay lạnh lẽo gác bên hông nàng, lo lắng đem nàng tỉnh ngủ, liền gác ở bên ngoài, tay kia để trên gối đầu, rồi mơ mơ màng màng liền ngủ.

Nghe Lê Uyển hỏi, sắc mặt Tần Mục Ẩn bất động, “Sáng nay Thừa Vương muốn lâm triều, ta liền theo hắn trở về!”

Mà ở thư phòng Thừa Vương không thấy bóng dáng Tần Mục Ẩn, phân phó người đi phòng nghỉ Tân Mục Ẩn xem sao, chỉ chốc lát sau, cung nhân trở về, Toàn An đi theo phía sau.

Toàn An tiến lên một bước, khom người nói, “Thừa Vương, hầu gia nói trong phủ còn có việc, đi về trước!” Nói, trình lên một phong thơ, “Đây là hầu gia lúc đi lưu lại, nói Thừa Vương nhìn tin liền sẽ rõ!”

Thừa Vương mở tin xem, không có nghĩ nhiều, cho rằng hầu phủ thật sự xảy ra chuyện, tay vừa nhấc, “Nếu chủ tử nhà ngươi đi rồi, ngươi cũng về đi!”

Toàn An vẫn luôn đồng hành cùng Tần Mục Ẩn, khi hầu phủ xảy ra chuyện, hắn không rời khỏi Tần Mục Ẩn.

Toàn An đi rồi, Thừa Vương mới trở lại trong phòng, đóng cửa lại.

Lê Uyển bồi Tần Mục Ẩn nói chuyện, thuận tiện nói lên chuyện Nguyên thị cùng Tần Hoài, Tần Hoài năm nay liền bị hàng chức, sợ là bởi vì nguyên nhân này, đời trước, cũng không nháo động tĩnh lớn như vậy, ít nhất, nàng không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, vội vàng đối phó Trương mụ mụ cùng Lý mụ mụ không dư thừa tâm tư quản chuyện khác.

“Chuyện này một chốc một lát sẽ không yên tĩnh được, nhị thúc cùng nhị thúc mẫu là đang giận lẫy nhau, nhìn xem ai chịu thua trước, nhị thúc khô cứng, nhị thúc mẫu xử sự khéo đưa đẩy, chính là có đôi khi quá mức khéo đưa đẩy ngược lại cố kỵ quá nhiều, người nói những lời đó nàng nghe nghĩ một chút sẽ rõ!” Tần Mục Ẩn nhắm hai mắt, bàn tay đặt trong chăn, Lê Uyển ăn mặc quần áo cũng cảm giác được một trận âm lãnh, còn may, tay hắn không mò vô trong quần áo.

Lê Uyển hiểu rõ, hôm qua, thời điểm Nguyên thị nhìn nhiều chính là thái độ Tần Tử Vận, chính là Tần Tử Vận không hề khuyên bà, nếu Tần Tử Vận khuyên, phỏng chừng liền phải đi tìm ngoại thất, lấy thân phận áp bách nàng ta.

Hai người trầm mặc một trận, Lê Uyển nghe được thanh âm hô hấp hắn đều đều, không biết hôm qua làm cái gì, mỏi mệt thành như vậy, nàng mở to mắt, tinh tế đánh giá hắn.

Rất nhanh đến giữa trưa, Tần Mục Ẩn mới mở mắt ra, người trong lòng ngực gối trên vai hắn, cùng vô số lần ngủ đều giống nhau, hắn nhẹ nhàng cầm một dúm tóc, quét cái mũi nàng, sau đó, thấy cái mũi nàng giật giật, đôi mắt run run, theo sau lại không có động tĩnh, Tần Mục Ẩn lại cầm tóc nghịch tiếp, lông mi nàng chớp hai cái, sau đó mở bừng mắt.

“Dậy đi!” Trưa rồi, vừa rồi nhị thúc mẫu phái người tới mời bọn họ đi qua dùng bữa, hắn thấy nàng ngủ thực là ngon.

Cổ Lê Uyển còn đau, hơn nữa, ngủ lâu rồi, đầu óc hôn trầm lợi hại, Tần Mục Ẩn thấy tay nàng ấn cổ, chậm rãi sờ lên, “Cổ không thoải mái?”

Lê Uyển gật đầu.

Trước hầu hạ Tần Mục Ẩn, chờ hắn đi ra ngoài, mới kêu Tử Lan đến trong phòng hầu hạ mình, Lê Uyển thấy nàng bưng nước vào, “Làm sao vậy?”

Tử Lan đầy mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói, “Hầu gia nói cổ ngài không thoải mái, nô tỳ trước lấy nước ấm đắp cho ngài một chút, sau đó lại mát xa cho ngài!” Nhìn thấy quan hệ hai người tốt như vậy, tự đáy lòng Tử Lan cảm thấy cao hứng cho Lê Uyển.

Tần Mục Ẩn trở về khi đó còn rất sớm, nàng định vào nhà gọi phu nhân rời giường, bị hầu gia cự tuyệt, nói không có chuyện gì không cần quấy rầy phu nhân.

Sáng sớm, hầu gia vào nhà cũng không có trở ra, trong phủ Nhị lão gia truyền tin tới, nàng vào nhà thông bẩm, cách bình phong, cúi đầu, không dám hướng nhìn bên trong, sợ nhìn thấy đồ vật gì đó không nên xem.

Hai người cùng ăn sáng, ngồi ở trước bàn, Lê Uyển mới cảm giác đã đói bụng, chậm rì rì ăn cơm, Tần Mục Ẩn nói đi một chuyến thượng thư phủ, Lê Uyển ở trong phủ cũng không có việc gì, thương nghị, “Hầu gia, không bằng chúng ta cùng đi, thuận tiện đi cửa hàng hỏi một chút có tú nương thích hợp hay không?”

Phòng dành cho tú nương đã chuẩn bị, lão phu nhân gọi hai vị tú nương trước làm y phục cho phủ tới, Lê Uyển nhẩm trong lòng, năm nay đại thọ lão phu nhân bốn mươi, nên náo nhiệt một phen, cho nên, tìm thêm hai tú nương nữa, tháng sau nàng chuẩn bị bồi lão phu nhân đi Vân Ẩn Tự ở một đoạn thời gian, Vân Ẩn Tự cao tăng đắc đạo nhiều, chính là, có phổ độ đại sư Toàn Không lợi hại, đời trước, lão phu nhân đi Vân Ẩn Tự ngẫu nhiên gặp được phổ độ đại sư, phổ độ đại sư tặng nàng hai bức họa, tất cả đều là hoa văn kinh văn, Giang mụ mụ nói muốn thêu một tòa bình phong, thêu một kiện quần áo cho lão phu nhân, chính là, ngày thường việc vặt vãnh nhiều, thêu đã nhiều năm mới thêu được một kiện quần áo.

Kim chỉ nàng không tồi, chính là thiếu kiên nhẫn, muốn mời hai tú nương về, giúp nàng lo liệu may vá, xem như lễ sinh nhật lão phu nhân.

Trong trí nhớ nàng, lão phu nhân đi Vân Ẩn Tự là vì cứu một tiểu hài tử gặp được phổ độ đại sư, phổ độ đại sư nhiều năm vân du tứ hải, số lần trở về chùa cực nhỏ, thấy lão phu nhân, nói là duyên phận, liền tặng hai phúc hoa văn kinh văn.

Cụ thể chi tiết nàng không rõ, lúc ấy, lão phu nhân mới từ trong chùa trở về, Giang mụ mụ cùng Lý mụ mụ muốn tìm lão phu nhân làm chủ cho bọn họ, lão phu nhân được hoa văn cao hứng không thôi, liền gọi nàng đi Tĩnh An Viện dặn dò hai câu, đơn giản chính là nói Trương mụ mụ Lý mụ mụ là lão nhân trong phủ, chuyện trong nhà cần hảo hảo thương lượng. Khi lão phu nhân không ở một tháng, Giang mụ mụ Lý mụ mụ ngầm chơi xấu nàng, những người khác trong phủ cũng làm khó dễ nàng, nàng thích ăn đồ ăn gì đều không có, muốn uống trà cũng không có, nên tâm trạng nàng không tốt, nói ra hai câu khó nghe.

Lúc ấy sắc mặt lão phu nhân không tốt lắm, e ngại có mặt hạ nhân ở tiện phát tác, sau đó, nàng nổi giận đùng đùng đi rồi, hôm sau, Trương mụ mụ Lý mụ mụ thu liễm chút, nàng lại là càng thêm khó chịu, cảm thấy lão phu nhân không có thể diện một chủ tử, giảng đạo lý cùng hạ nhân, mà không thích trực tiếp bán bọn họ đi, lưu trong phủ làm gì.

Tần Mục Ẩn thấy nàng thất thần, cúi đầu suy nghĩ một phen, trước kia trong phủ không có tú nương, quần áo hắn mặc, từng đường kim mũi chỉ là lão phu nhân cùng Giang mụ mụ thêu, quần áo nha hoàn nô tài mua từ tú trang, một năm một người tám bộ, “Không bằng tìm thêm vài tú nương, trong phủ hơn trăm người, cần tú nương may vá nhiều, việc này không vội, mỗi năm tú trang hầu phủ định quần áo một năm, tú nương có thể chậm rãi tìm!”

Tú nương bên ngoài không rõ gia thế, những người làm tốt kim chỉ ở thôn trang co thể triệu hồi trong phủ trước.

Lê Uyển gật đầu.


Xe ngựa mới vừa quẹo vào một cái phố bên ngoài thượng thư phủ, rất xa thấy Tần Hoài trái phải dắt theo hài tử, bên cạnh đi theo một phu nhân, đứng ở cổng lớn, đối diện, Nguyên thị mang theo mấy cái bà tử, trong tay bà tử cầm gậy gộc ngăn cản bước đi Tần Hoài.

Lê Uyển kinh ngạc, Tần Hoài trực tiếp đem người mang về nhà không thành?

Mắt Tần Mục Ẩn mang theo khinh thường, phân phó Toàn An, “Về đi, chờ bọn họ cảm thấy ném mất mặt đủ rồi lại nói!”

Lê Uyển kỳ quái phản ứng Tần Mục Ẩn, hắn đối với Tần Hoài vẫn luôn khinh thường, thật sự khinh thường, vì nguyên nhân gì thì nàng thật không biết.

“Hầu gia, bọn họ có thực động thủ không?”

Những người bên cạnh đều thích xem náo nhiệt, Lê Uyển cảm thấy Nguyên thị cũng thực hồ đồ, ở cửa làm ra chuyện như vậy, Tần Hoài dựa vào thất xuất chi điều có thể hưu bà, tội gì để cho người mượn cớ này.

Sau một lúc lâu, mới nghe ngữ khí Tần Mục Ẩn âm hàn nói, “Việc này hôm nay, Ngự Sử Đài cao hứng, công nhị thúc thượng thư đi đầu!”

Lê Uyển rõ ràng, đời trước, năm nay Tần Hoài mất chức thượng thư, bất quá, là ở cuối năm chứ không phải hiện tại.

“Hầu gia, người nói nhị thúc thật sự mặc kệ thanh danh đại đường tỷ, Nhị Đường tỷ, Thừa Vương phi sao?” Nhà mẹ đẻ nháo ra loại sự tình này, thật là làm khó cho con cái, đặc biệt là Thừa Vương phi, cùng Tĩnh Khang Vương phi, An Vương phi, xảy ra việc này, gia yến mỗi tháng liền sẽ bị mọi người khơi ra bàn chuyện phiếm.

Tần Mục Ẩn buông mành, con ngươi mị mị, hàn quang kinh người, “Hắn vĩnh viễn chỉ vì bản thân hắn thôi!”

Thấy khóe miệng hắn trào phúng, Lê Uyển nghĩ thầm, chẳng lẽ Tần Hoài không thích Nguyên thị hay chuyện con cái Nguyên thị sinh? Nàng tưởng tượng, ngày hôm qua nhìn thấy Tần Hoài, hắn bị Nguyên thị đánh đổ máu trán, tay xoa vết thương trên trán, không cảm thấy hắn lộ ra biểu tình chán ghét.

Tần Mục Ẩn không muốn cùng nàng nhiều lời, Tần Hoài đi đến hôm nay, bị người có tâm thiết kế, bất quá, cũng muốn hắn ngoan ngoãn nhập bộ mới được.

Tần Mục Ẩn phân phó xe ngừng ở một chỗ bên ngoài cửa hàng trang sức, Lê Uyển cho rằng hắn đi chọn trang sức cho lão phu nhân, cùng đi theo xuống xe ngựa, Tần Mục Ẩn đi giang cách bên nói, “Nàng chọn hai loại trang sức mình thích, qua mấy ngày trong cung có yến hội!”

Lê Uyển đỏ mặt lên, trang sức của nàng đều nói Tử Lan cất hết, đều là hoa văn phức tạp, hình thức phiền phức nàng không cảm thấy đẹp, ngược lại thích hình thức đơn giản.

Chưởng quầy lăn lộn trong kinh nhiều năm, xe ngựa Bắc Duyên Hầu phủ liền nhận ra, đã khom người chờ ở cạnh cửa, một tiểu nhị khác tiến lên, dẫn Tần Mục Ẩn đi trên lầu cách gian.

Chưởng quầy rũ đầu, trực tiếp đem Lê Uyển mang đi trên lầu, trang sức rất nhiều, có cây trâm, vòng ngọc, hoa tai, khuyên tai, phân phó người canh giữ ở cửa, có thể vào lầu hai đều là quan to hiển quý, lo lắng bị người va chạm.

Ngọc đẹp trước mắt, Lê Uyển hoa mắt, tầm mắt dừng ở một chiếc vòng ngọc, hoa mai thật nhỏ khắc dọc theo vòng ngọc, giống như nạm một tầng hoa mai, màu sắc sáng trong, chưởng quầy khôn khéo, lập tức cầm vòng tay lên, Lê Uyển cầm ở trong tay, ôn nhuận thoải mái, nhìn hoa văn, giống như cành khô hoa mai, loanh quanh lòng vòng.

Vẻ mặt chưởng quầy đầy ý cười, “Nhãn lực phu nhân thực tốt, đây là mới từ phía nam đem trở về, dám cam đoan, toàn bộ kinh thành không tìm ra chiếc thứ hai!”

Lúc này, một giọng nữ bên ngoài vang lên, “Cái gì thứ tốt, trong kinh tìm không ra cái thứ hai, không bằng chưởng quầy cho ta nhìn một cái?”

Lê Uyển xoay người, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, một bộ phấn y phết đất, trên thêu hoa con bướm màu rỉ sắc cùng màu đen ngọc quấn với nhau, chung quanh vòng ba thắt dây xích vàng, một vòng dây xích trên trán rơi xuống thành con bướm, theo bước đi của nàng lắc lư, dung nhan tuyệt sắc, đi theo phía sau một tiểu cô nương mười tuổi, so với cô nương trước vẻ mặt ảm đạm hơn.

Lê Uyển lưu ý khi nữ tử nói chuyện, vòng tay trên cổ tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười, “Kiều đại tiểu thư cũng tới đi dạo?”

Vòng tay trên cổ tay Kiều Phỉ Phỉ là nàng đưa cho kiều song song, không nghĩ tới bị nàng ta cầm đi, Lê Uyển nhìn Kiều Song Song phía sau Kiều Phỉ Phỉ gật đầu, thấy sắc mặt tiểu cô nương trắng bệch, phỏng chừng là lo lắng nàng hiểu lầm việc đem vòng tay chuyển giao cho người khác.

Tính tình Chu Thấm yếu đuối, không nịnh bợ đại phòng, là một kẻ thích ứng trong mọi tình cảnh, sẽ không để Kiều Song Song đem đồ vật đưa cho người khác, vòng tay sợ là Kiều Phỉ Phỉ dùng thủ đoạn đoạt được.

Tư thái Kiều Song Song ưu nhã, đôi mắt xinh đẹp, con ngươi đen lung linh, phảng phất giống như tiên tử lạc đường, chính là, biểu tình trên mặt đạm mạc, đi lên trước, nhìn chằm chằm vòng ngọc trong tay nàng, “Từng nghe tổ mẫu nói trẻ thích đeo kim, già đeo ngọc, hầu phu nhân tuổi còn trẻ cũng thích loại này sao?”

Không đợi Lê Uyển ra tiếng, nàng nói tiếp, “Tổ mẫu yêu nhất trang sức hoa văn loại này, có thể điêu khắc hoa mai trên đó mà không thấy dấu vết điêu khắc, thật là thượng phẩm, xuất thân hầu phu nhân tuy không tồi, cái vòng tay này chào giá sợ trên dưới một hai trăm, hầu phủ lại là lão phu nhân đương gia…”

Nói xong, nhàn nhạt thoáng nhìn chưởng quầy, “Chưởng quầy là muốn để hầu phu nhân về nhà bị trách phạt phải không?”

Chưởng quầy vội vàng lắc đầu, nghĩ hầu gia đang ở cách gian, hầu phu nhân không làm chủ chi bạc sao?

Lê Uyển nhẹ nhàng cười, Kiều Phỉ Phỉ không coi ai ra gì, ỷ vào tư sắc không tồi, có vài phần tài hoa, hành vi xử sự kiêu ngạo quái dị, lời xa lời gần nói nàng lớn tuổi đeo vào là phí phạm của trời, xuất thân không tốt, nghèo, vì vậy Lê Uyển đem vòng tay mang lên cổ tay, còn cố ý quơ quơ, “Mua cái này, mắt có duyên là tốt nhất, không giống hòa hợp hay không!”

Kiều Phỉ Phỉ đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói Lê Uyển, nàng đã xoay người chọn một kiện kim sức, treo trên cổ Kiều Song Song, hai mắt Kiều Phỉ Phỉ nghiêng qua, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.

Lê Uyển không nhanh không chậm nói, “Có người vừa thấy mặt cảm thấy nàng nghịch ngợm đáng yêu, nghĩ dễ nói chuyện, có người, thanh âm lại ngọt, nghe vào lỗ tai cũng cảm giác như là con muỗi vậy!” Vỗ vỗ cổ Kiều Song Song, “Đại tỷ ngươi nói tiểu hài tử đeo kim, ta cảm thấy cái này đẹp, quả thực hợp với ngươi!”

Chưa từng có người dám khiến Kiều Phỉ Phỉ nan kham, kiều Kiều Song Song theo bản năng muốn đem vòng kim trên cổ gỡ xuống, Lê Uyển đè lại tay nàng, không nhanh không chậm lại phun ra một câu, “Ngươi tuổi còn nhỏ, mang đẹp, đại tỷ tỷ ngươi thích ngọc!”

Một câu, ám phúng Kiều Phỉ Phỉ tuổi lớn.

Chưởng quầy khom lưng, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, trước mặt ba vị hắn đều không thể trêu vào, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Cách vách, Tần Mục Ẩn đang uống trà, nhìn chén trà, đây mới là tính tình của Lê Uyển, sao dễ bị người khi dễ chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK