Ngẫm lại cũng rất có thể, dù sao đến bây giờ hệ thống còn chưa giải thích được cho nàng biết lý do vì sao hoàng đế lại tự dưng bất lực mà.
Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là do nội dung của bộ tiểu thuyết gần đây nhất đã làm hoàng đế sinh nghi ——
Dù sao những người vừa có chức vị cao trong triều lại vừa bỏ mặc vợ ở quê nhà thì đúng là không có bao nhiêu.
Chỉ cần hoàng đế cho người tra xét một chút là sẽ phát hiện ra ông ta ngay.
Đúng lúc này, hệ thống lại nói tiếp:【 Sài phu nhân cũng có góp một phần công lao trong việc này đó bà. 】
Yến Xu lập tức hỏi:【 Là sao á? 】
Hệ thống bảo:【 Thì sau khi hai người kia khai ra Sài Vi Trung, người của Đô Sát Viện và bộ Hình lập tức đi vào phủ họ Sài để điều tra, ngay lúc này thì Sài phu nhân Nhiếp thị lại chủ động trình lên một quyển sổ sách của Sài Vi Trung, bên trong ghi rõ về những vụ làm ăn của ông ta, thứ này đủ để chứng minh những việc như Sài Vi Trung đã từng tặng cho Hồ Nhất Xuân mấy ngàn lượng bạc, giúp hắn ta “phát triển” ở kinh thành, về phần Hồ Nhất Xuân thì sau mỗi phi vụ lừa bán bé trai xong, hắn ta còn chia chác tiền tài với ông ta nữa mà. 】
Yến Xu nghe xong, hai mắt lập tức sáng rực lên:【 Làm tốt lắm, Sài phu nhân! 】
Hệ thống nói:【 Chủ yếu là vì bà ấy đọc xong tiểu thuyết của bà nên mới tỉnh ngộ á. 】
Yến Xu hí hửng:【 Tỉnh ngộ được là tốt rồi, bà ấy có hành vi diệt tình thân vì nghĩa lớn như thế thì hẳn là sẽ được triều đình ưu ái, không đến mức bị tên cặn bã kia liên lụy. 】
—— Nàng thật lòng hy vọng bà ấy có thể vực dậy từ cú sốc này.
Tuy ban đầu vận mệnh khá bất công, khiến bà ấy hoang phí mất hơn hai mươi năm thanh xuân vì gã đàn ông cặn bã kia, nhưng bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa muộn.
Hy vọng bà ấy xốc lại được tinh thần, nói không chừng còn có thể giống như trong tiểu thuyết, tự tay gây dựng nên một cơ ngơi lớn, sau đó sống một cuộc sống chỉ thuộc về bản thân mình.
~~
Sau khi Sài Vi Trung bị bắt, tốc độ giải quyết vụ án cũng nhanh hơn nhiều.
Không quá hai ngày, Đô Sát Viện và bộ Hình đã hợp tác giải quyết được kha khá vấn đề, cũng điều tra ra được những thương nhân giàu có và quan viên nào có qua lại với Hồ Nhất Xuân – kẻ chủ mưu trong việc buôn bán các bé trai.
Điều đáng nói nhất là họ đã giải cứu được mấy chục đứa bé bị bắt cóc, những tên khốn dám làm hại đến bọn trẻ cũng đều bị sa lưới.
Sau khi vụ án được khép lại, Hồ Nhất Xuân phải chịu hình phạt xẻo da róc thịt, còn đồng phạm Sài Vi Trung thì phải bị xử chém.
Thương tình Nhiếp thị luôn sống xa chồng, hoàn toàn không biết về hành vi tội ác của ông ta, hơn nữa sau khi phát hiện manh mối còn chủ động đứng ra tố giác, cho nên quân vương đã cho phép bà ấy không phải chịu tội chung với Sài Vi Trung.
Về phần những người có liên quan đến vụ án này, tất cả đều phải chịu hình phạt đúng với tội danh, kết quả này thật đúng là hả lòng hả dạ.
Thế là trong thời gian ngắn, bá tánh từ đầu đường cho tới cuối ngõ đều đua nhau chửi bới hành vi tàn ác của đám cặn bã họ Hồ – Sài kia, nhưng cũng từ đây lại xuất hiện một tin đồn mới ——
Nghe bảo người đầu tiên bắt được Hồ Nhất Xuân là một cô gái tuổi hãy còn xuân.
Tuy lần này không có tin sốt dẻo được bật mí trước từ tiểu thuyết của Tiêu Dao Công Tử, nhưng đề tài này vẫn gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
—— Một thực khách đến Lầu Cát Phúc đêm hôm đó kể lại rằng, khi phát hiện hành vi trộm cắp của Hồ Nhất Xuân, một cô gái mặc áo lụa với dáng người thướt tha – tuy che mặt nhưng nhất định cũng xinh đẹp như tiên – đã dũng cảm gọi người hầu trong nhà xông lên bắt kẻ này lại, chỉ từ cử chỉ không chút nao núng đó đã đủ thấy nàng ấy là một người sáng suốt và gan dạ rồi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, những người nghe được tin đồn đều vô cùng tò mò, bọn họ không biết cô gái giỏi giang này rốt cuộc là người phương nào.
~~
Giờ Ngọ ngày kế, trong Ngự Thư Phòng.
Sau khi hoàn thiện xong thánh chỉ, học sĩ viện Hàn Lâm Trâu Mặc Trung nhân lúc trong phòng không có ai đã len lén nói với quân vương: “Bẩm bệ hạ, gần đây trong dân gian đang lan truyền lời đồn về người đầu tiên phát hiện ra Hồ Nhất Xuân, bọn họ nói đó là một cô gái còn trẻ tuổi!”
“Đồn rằng, cô gái này thông minh nhanh nhạy, vừa gan dạ lại vừa sáng suốt hơn người, chỉ mới đi ngang qua Hồ Nhất Xuân là đã nhìn thấu được hắn ta muốn làm chuyện xấu, thật đúng là một cô gái tài hoa.”
Vũ Văn Lan ‘ồ’ một tiếng: “Cô gái trẻ tuổi?”
Đang nói đến Yến Xu sao?
Trâu Mặc Trung lập tức gật đầu: “Đúng thế, các bá tánh đều tôn sùng cô gái này là nữ trung hào kiệt, hiện giờ từ già tới trẻ đều rất tò mò về thân phận của nàng ấy… Thần cho rằng, nếu bây giờ Tiêu Dao Công Tử chịu viết một quyển sách về người này thì nhất định sẽ tạo thêm một cơn sốt mới cho mà xem.”
Khụ khụ, chủ yếu là ông ấy cũng rất tò mò không biết cô gái tài hoa này là người phương nào.
Tiêu Dao Công Tử luôn tính chuẩn như thần, nói không chừng sẽ có manh mối gì thì sao.
Cho nên ngài mau bảo công tử viết ra đi, để còn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người nữa chứ!
Vũ Văn Lan: “???”
Đêm đó hắn cũng có mặt mà, vì sao lời đồn lại tự động bỏ qua sự tồn tại của hắn thế?
Hơn nữa đám người này ăn no rửng mỡ hay gì mà lại đi tò mò về ái phi của hắn?
Thế là chỉ hắn đáp lại một câu cho có lệ: “Đã lâu rồi Trẫm không liên lạc gì với người nọ, có gì Trẫm sẽ cho người đi hỏi thăm thử.”
Trâu học sĩ cũng nhận ra quân vương không có hứng thú mấy với chuyện này, cho nên ông ấy chỉ đành bẩm vâng rồi lui ra khỏi phòng.
Vũ Văn Lan ngồi một mình trong chốc lát, thấy mình không tập trung xử lý tấu chương được thì cũng đứng dậy đi tới điện Cam Lộ.
~~
Khi đến nơi, hắn thấy Yến Xu còn đang bận viết tiểu thuyết, nàng hơi nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chăm chú tới mức không phát hiện hắn đã tới.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng thông báo, nàng mới vội buông bút đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng, hắn ngồi xuống giường ấm và hỏi: “Hôm nay nàng viết về chuyện gì thế?”
Yến Xu nhoẻn miệng cười, đắc ý đáp: “Hôm nay thần thiếp viết về một cô gái tài hoa ạ.”
Hửm?
Vũ Văn Lan nhướng mày: “Tài hoa như thế nào?”
—— Chẳng lẽ nàng ấy đã biết được lời đồn đãi bên ngoài cho nên muốn viết truyện về mình?
Yến Xu hắng giọng đáp: “Cô gái này vừa có nhan sắc vừa có trí tuệ, tài văn chương hay mà võ nghệ cũng giỏi, điều đáng nói là nàng ấy còn mang trong mình tấm lòng chính nghĩa, chưa bao giờ sợ hãi bọn nịnh thần gian ác, luôn dũng cảm đấu tranh với những thế lực xấu xa trên đời.”
Vũ Văn Lan: “…”
Vừa có nhan sắc vừa có trí tuệ?
Tài văn chương hay mà võ nghệ cũng giỏi?
Mang trong mình tấm lòng chính nghĩa, chưa bao giờ sợ hãi bọn nịnh thần gian ác?
Nghe được nhiều lời khen có cánh như thế, hắn dám khẳng định, nhất định là nàng ấy đang viết về bản thân mình.
Danh Sách Chương: