Cái gì, lại còn méo mồm lác mắt???
Vũ Văn Lan nhướng mày, chẳng lẽ nàng ấy còn tận mắt nhìn thấy?
Hắn thử mường tượng bộ dáng đó của Thừa Ân Công…
Vũ Văn Lan rùng mình, mở miệng nói với đám Nhẫn Đông: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Nhẫn Đông và Liên Tâm đang lo lắng không yên, vừa nghe hắn nói vậy, cả hai mừng như mở cờ trong bụng, vội bẩm vâng rồi rời khỏi điện.
Cuối cùng trong điện cũng yên tĩnh lại, Vũ Văn Lan đang muốn mở miệng thì lại nghe Yến Xu la to: “Chết rồi, đồ ăn cháy khét mất!” Nàng ấy vừa nói vừa chạy vội về phía lò than.
Lửa trong lò than cháy đượm, Yến Xu nhanh tay trở mặt cho đồ ăn, thấy món nào chín thì tiện tay gắp cho vào miệng, vừa ăn vừa xuýt xoa: “Đậu hủ là phải ăn nóng mới ngon nè! Phù phù, nóng quá!”
Khoai tây lát cũng đã được nướng đến vàng giòn, nàng nếm thử một lát, phát hiện hương vị khá giống với khoai lát ăn liền.
Món đỉnh nhất chính là màn thầu cắt lát, vừa thơm vừa giòn, ăn siêu ngon.
Sau một hồi ăn ăn ăn, nàng bất chợt nhớ tới người nào đó, vừa giương mắt lên đã thấy hoàng đế đang nhìn nàng chằm chằm.
Yến Xu: “…”
Ánh mắt đó là có ý gì đây?
Hắn thèm hả?
Nàng khụ khụ hai tiếng: “Bệ hạ không nếm thử thật sao, ăn ngon lắm đấy ạ.”
Chậc, ăn hay không ăn thì cũng nói một tiếng đi chứ! Không ăn là nàng ăn hết à nha.
Ai biết nàng vừa mới lải nhải xong, hắn đã mở miệng đáp: “Ăn chứ.” Nói xong còn dứt khoát nhấc đũa gắp một miếng đậu hủ cho vào miệng.
Úi, nóng thế!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Vũ Văn Lan.
Có điều đậu hủ nướng ngoài giòn trong mềm, gia vị cay mặn kết hợp cùng mùi đậu thơm phức của đậu hủ, quả nhiên là không tồi.
Ăn đậu hủ xong, hắn lại thấy Yến Xu đang nhai khoai tây lát, từng tiếng ‘rôm rốp’ giòn tan truyền ra từ giữa môi và răng của nàng.
Hắn quyết định cũng ăn thử, ừm, lại là một hương vị ngoài dự đoán khác, cách nướng này làm khoai tây dậy mùi cháy, quả nhiên rất thú vị.
Chờ ăn xong khoai tây, hắn lại hỏi: “Còn món gì nữa không?” Trong giọng nói tràn ngập cảm giác chờ mong.
Yến Xu gắp một lát màn thầu cho hắn: “Bệ hạ nếm thử cái này đi ạ.”
Vũ Văn Lan nghi ngờ nhận lấy, thứ này cũng ăn ngon à?
Có điều thấy nàng ăn vui vẻ như thế, hắn cũng miễn cưỡng nếm thử một chút, sau đó hai mắt lập tức sáng rực lên.
Sau khi được nướng qua, gia vị trên vỏ màn thầu kết hợp với dầu mỡ hóa thành một lớp vỏ giòn, trong ruột thì vẫn mềm mại, cắn một miếng, hương lúa mì thơm ngào ngạt lập tức bung tỏa khắp khoang miệng.
Ăn xong màn thầu, Yến Xu lại bẻ cho hắn một khúc khoai lang, mùi khoai thơm ngọt nồng nàn, cắn một miếng mà vị ngọt như lan tới tận đáy lòng.
Hai người cứ thế cùng nhau ăn, chỉ mất khoảng tầm nửa tiếng là đã tiêu diệt sạch đống nguyên liệu nấu ăn được mang đến.
Vũ Văn Lan còn có chút chưa đã thèm: “Hết rồi sao?”
Yến Xu gật đầu: “Vâng, ăn sạch rồi ạ.”
Ăn khuya mà, không cần ăn quá no, chỉ cần đỡ thèm là được.
Nói đến đây, nàng mới sực nhớ tới chuyện chính, thế là quay sang hỏi hắn: “Chẳng phải trong ba ngày này bệ hạ không thể tới hậu cung à? Sao tối nay ngài lại đến đây vậy ạ?”
Vũ Văn Lan: “…”
Ban nãy bị đống đồ ăn dụ dỗ, bây giờ hắn mới nhớ tới chuyện chính, vì thế thuận thế nói: “Trẫm chợt nhớ ra sợi dây đeo này không phải của mình.” Dứt lời, hắn lấy sợi dây đeo màu tím mà ban sáng nàng vừa đưa cho hắn ra.
Yến Xu chỉ biết cười trừ: “À thế ạ? Vậy chắc là thần thiếp nhớ lầm…” Sau đó vươn tay nhận lấy sợi dây đeo màu tím đó.
Nàng tấm tắc trong lòng:【 Gì mà tới tận lúc này mới phát hiện không phải của ngươi, hổng lẽ là cố ý tới ăn ké bữa khuya? 】
Vũ Văn Lan: “…”
Tưởng hắn suốt ngày chỉ biết ăn giống nàng ấy chắc?
Hắn hỏi, trong giọng nói có ý sâu xa: “Nàng nhớ lầm thật à? Hay là vì có việc muốn đi tìm Trẫm?”
Yến Xu lập tức trưng ra gương mặt vô tội: “Thần thiếp sao dám lừa ngài ạ? Đương nhiên là do thần thiếp nhớ lầm rồi, hơn nữa thần thiếp đâu có chuyện gì cần tìm ngài chứ.”
Trong lòng lại tắc lưỡi:【 Nói gì kỳ cục, nếu không phải ta báo tin cho ngươi thì không biết bây giờ ngươi ra sao đâu, đã không biết cảm ơn thì chớ mà còn dám nghi ngờ ta, xì, cái đồ không có lương tâm! 】
Vũ Văn Lan: “???”
Còn dám nói hắn không có lương tâm cơ đấy?
Nhưng mà nghĩ lại thì, tạm không nói vì sao nàng lại biết được chuyện này, nhưng hôm nay nàng sốt ruột chạy tới Ngự Thư Phòng đúng thật là vì lo lắng cho hắn.
Hơn nữa từ trước tới nay, tuy nàng ấy biết mình có bệnh kín nhưng vẫn không hề nói với người khác, thậm chí cũng chưa bao giờ lợi dụng chuyện này để làm cái gì, ngược lại còn nhắc nhở hắn phải cẩn thận người khác tận hai lần.
Cho nên, ít nhất nàng ấy không phải là mối nguy hiểm.
Nghĩ tới việc này, Vũ Văn Lan cũng dịu giọng lại: “Trẫm chỉ tò mò thôi, bởi vì trước giờ nàng chưa bao giờ đi tìm Trẫm.” Nói xong, hắn lại thuận miệng hỏi thêm: “Hôm nay sau khi trở về nàng đã làm những gì thế?”
Yến Xu nói: “Vẫn như bình thường thôi ạ, thần thiếp ngồi trong điện viết tiểu thuyết.”
Vũ Văn Lan nhướng mày hỏi: “Nàng lại có tác phẩm mới à?”
Yến Xu kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên là có, mấy ngày nay thần thiếp lại viết thêm năm sáu quyển luôn.”
Ai biết hắn nghe xong lại lộ ra vẻ hứng thú: “Có thể cho Trẫm xem không?”
Yến Xu: “…”
Nàng rất muốn nói không được.
Cái người này ấy hả, chẳng những có tật xấu thích vạch lá tìm sâu mà còn bị k1ch thích khi đọc truyện 18+ nữa chứ.
Người nào đó nghe thế vội ho khan hai tiếng: “Hiện tại Trẫm đã tiếp thu được thể loại truyện như 《 Tướng Quân Nhiệt Huyết Và Quả Phụ Xinh Đẹp 》 này rồi…”
Yến Xu: “…”
Thật ra nàng vẫn không quá muốn cho hắn xem, nhưng niệm tình hắn là hoàng đế, nàng đành miễn cưỡng đồng ý: “Đành vậy, nhưng mong bệ hạ nói được thì làm được, nếu đọc mà thấy không hợp ý thì cũng đừng trách tội thần thiếp đấy nhé.”
Vũ Văn Lan gật đầu đồng ý.
Yến Xu thấy thế lập tức bưng mấy xấp bản thảo ra.
Vũ Văn Lan cầm lấy chồng bản thảo dày nhất lên nhìn lướt qua, thấy tên của nó là 《 Vợ Yêu Xinh Đẹp Rất Đa Tình 》.
“…”
Quả nhiên vẫn là phong cách này.
Danh Sách Chương: