Ước chừng nửa canh giờ sau, cẩm y vệ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức đã trở về bẩm báo với quân vương.
“Khởi bẩm bệ hạ, thì ra là do thân phận ‘người từ bên ngoài đến’ cho nên Lý công tử mới bị bắt nạt ở thư viện, đối phương cảm thấy cậu ấy thông thái nhạy bén cho nên sinh lòng ghen ghét, cố ý chọc ghẹo và xé sách của cậu ấy, Lý công tử giận quá nên đánh lại hai đấm, hiện đang bị sơn trưởng của thư viện ép về nhà sám hối tội lỗi.”
Cái gì?
Vũ Văn Lan suýt nữa đã cho rằng mình nghe lầm: “Cậu ấy bị người ta ức hiếp? Sau đó còn bị cưỡng chế về nhà sám hối?”
Cẩm y vệ bẩm vâng: “Kẻ đầu têu là cháu ngoại của Vũ Dương Hầu – Tưởng Minh Tri, bởi vì lúc Lý công tử nhập học không cố tình lộ ra thân phận cho nên thư viện tưởng rằng cậu ấy là bình dân, bởi vậy mới có cách xử lý như thế.”
Vũ Văn Lan thiếu điều muốn giận quá hóa cười: “Nếu là bình dân thì có thể bị bắt nạt ư? Rõ ràng là nơi để đọc sách và học hỏi lý lẽ mà bây giờ nó lại trở thành vũ đài của các thế lực như thế, còn ra thể thống gì.”
Chẳng trách ban nãy Yến Xu lại giận như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định: “Bảo Đô Sát Viện phái một người đi nhìn thư viện kia xem rốt cục là chuyện như thế nào.”
Cẩm y vệ bẩm vâng.
~~
Về phần Chu thị, chờ sau khi về đến nhà, bà ấy lập tức thuật lại lời con gái nói cho chồng mình và con trai nghe.
“Xu Nhi nói việc này không phải lỗi của Thiên Thụy, con bé nói chúng ta không cần phải sợ, nó sẽ thay Thiên Thụy tìm một thư viện khác.”
Trung Nghĩa Bá Lý Hoài Chí lại nói: “Con bé ở trong cung thì làm sao mà tìm thư viện thay cho Thiên Thụy? Hơn nữa lúc trước tiên sinh ở Thanh Châu đã phải tốn rất nhiều công sức mới giúp được Thiên Thụy vào đó học, bây giờ chúng ta dứt áo ra đi như vậy thì chẳng phải là uổng phí tâm huyết của ông ấy sao?”
Chu thị đắn đo: “Thế phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải để Thiên Thụy chịu nhục nhận lỗi với bọn họ à?”
Lý Hoài Chí nghĩ nghĩ, cuối cùng nói với con trai mình: “Đi thôi, hôm nay cha đi cùng con đến đó một chuyến xem có thể thuyết phục được bọn họ không.”
Lý Thiên Thụy ‘vâng’ một tiếng, theo cha mình cùng nhau ra cửa.
Lý Hoài Chí là một người rất có nguyên tắc, mặc dù đã tự mình tới thư viện nhưng ông ấy vẫn không phơi bày thân phận bá tước của mình, cũng vì thế nên phải sau một canh giờ chờ ở ngoài cửa, ông ấy mới gặp được lão sơn trưởng Tất Cảnh Hoài – người vốn không hề muốn tới gặp ông ấy.
Lý Hoài Chí muốn dĩ hòa vi quý, cho nên hành lễ trước với đối phương: “Con trai ta tính tình ngay thẳng, tuy hơi bốc đồng nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá mức, cho nên trong việc này hẳn là có gì đó hiểu lầm, mong sơn trưởng điều tra rõ trắng đen phải trái để con ta có thể về thư viện đọc sách tiếp.”
Nào biết lão sơn trưởng nhìn như nho nhã kia lại cười nói: “Các hạ là người mới đến kinh thành, niệm tình tư chất của con trai các hạ không tồi, các hạ hãy nghe lão phu khuyên một câu, đi nhận lỗi với các vị bạn học đi, nếu bọn họ chịu thông cảm thì con trai của các hạ có thể trở về đọc sách, còn nếu không thì, chỉ sợ thư viện này không chứa nổi cậu ta.”
Lý Thiên Thụy giận run, nhịn không được nói: “Cha, không đọc sách thì không đọc sách, chúng ta về nhà đi.”
Thấy chưa, cha tới cũng có ích gì đâu? Lão sơn trưởng này vẫn thiên vị đám người kia như cũ, hoàn toàn không chịu nói đạo lý!
“Xin Lý công tử dừng bước.”
Giọng nói vừa dứt, bọn họ chợt thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang đi từ bên ngoài tới.
Thấy hai cha con Lý gia kinh ngạc nhìn mình, người đàn ông chủ động giải thích: “Xin Lý công yên tâm, tại hạ được con gái của ngài nhờ vả đến đây để tìm hiểu về chuyện của công tử.”
Dù sao Lý Hoài Chí cũng chỉ vừa đến kinh thành, còn chưa quen biết với nhiều quan viên trong triều, cho nên lúc này chỉ đành gật đầu nói: “Vất vả các hạ.”
Đối phương gật đầu, sau đó quay sang nói với sơn trưởng Tất Cảnh Hoài: “Ban nãy ta có hỏi qua các học sinh khác trong thư viện, theo lời của bọn họ nói, rõ ràng là đối phương không tôn trọng Lý công tử trước, hết xé sách lại chèo kéo, Lý công tử đánh trả cũng là chuyện có thể hiểu được. Ngươi là người đứng đầu một thư viện, theo lý nên biết phân biệt đúng sai, trấn an người bị hại, khiển trách kẻ vi phạm mới đúng. Nếu không làm được những chuyện này thì làm sao mà dạy học, làm sao giáo dục bậc hậu bối cho được?”
Ông ấy vừa nói như vậy, lão sơn trưởng Tất Cảnh Hoài lập tức lén lút đánh giá ông ấy một phen.
Tuy là khí chất không tầm thường, nhưng người này thật sự rất lạ mặt, hẳn là không phải người trong quan trường đâu.
Nghĩ thế, Tất Cảnh Hoài bèn cười nói: “Các hạ hẳn cũng là người từ nơi khác tới đúng không, kinh thành là chốn quyền quý tụ tập, không giống với những nơi khác đâu, trong thư viện này của ta, tùy tiện lấy một người ra cũng có khả năng là con cháu của vương hầu đấy.”
Đối phương hoàn toàn không thể hiểu được: “Nhưng dù là thế thì cũng có liên quan gì đến chuyện này đâu? Hoàng tử phạm pháp thì cũng xử tội như bình dân, chẳng lẽ chỉ vì kẻ phạm tội có xuất thân cao quý là có thể đổi trắng thay đen ư?”
Tất Cảnh Hoài lại cười nói: “Không phải ta đổi trắng thay đen, người xưa có câu một bàn tay vỗ không kêu, trong thư viện nhiều người như thế, nếu không phải Lý Thiên Thụy có sai trước thì đối phương cần gì phải bắt nạt cậu ta?”
Lời này của ông ta làm cả ba người đều tức điên lên.
Thiếu niên mười lăm tuổi Lý Thiên Thụy lại hừ lạnh lần thứ hai: “Đúng là ta sai, sai ở chỗ luôn cho rằng thư viện Tùng Hạc này là một nơi cao quý tốt đẹp! Đáng lý ra ta không nên đến nơi này học mới đúng.”
Nói xong, cậu ấy nhìn về phía Lý Hoài Chí, nói: “Cha, chúng ta về thôi.”
Đến lúc này, Lý Hoài Chí cũng không còn ôm chút hy vọng nào nữa.
Ông ấy thở dài một hơi, nặng nề nói với người tới: “Xem ra làm phiền các hạ tới một chuyến công cốc rồi, một khi đã như vậy, ta sẽ tìm một nơi khác cho con trai mình đọc sách, thư viện này… là nhà chúng ta không xứng.”
Nói xong lập tức muốn xoay người rời đi.
Đối phương thấy thế vội hô: “Bá gia, xin ngài chờ đã.”
Bá gia?
Tất Cảnh Hoài nghe thấy thế thì khựng lại.
Xưng hô này… Là đang gọi lão già đến từ nông thôn kia sao?
Lại thấy người đàn ông lạ mặt kia lắc đầu, thở dài đầy ngao ngán: “Nếu không phải chính mắt thấy thì bản nhân cũng không dám tin việc này, dưới chân thiên tử, đường đường là thư viện Tùng Hạc mà lại xảy ra chuyện đổi trắng thay đen như thế! Ta sẽ lập tức tấu lên triều đình, xem ra phải tra xét kỹ càng thư viện này mới được.”
Lý Hoài Chí gật đầu, cùng đối phương bước ra khỏi cửa lớn của thư viện.
Tất Cảnh Hoài đờ người ra.
Tấu lên triều đình?
Rốt cuộc bọn họ là ai thế?
Chẳng lẽ không phải như ông ta nghĩ sao?
~~
Lúc hai cha con Lý gia rời khỏi thư viện Tùng Hạc và về tới nhà cũng là lúc quân vương nghe xong bẩm báo của Hữu phó Đô ngự sử Tả Tuấn Lương.
Hắn nhíu mày hỏi: “Cái tên Tất Cảnh Hoài này làm sao mà lên ngồi chức sơn trưởng của thư viện Tùng Hạc được thế?”
Tả Tuấn Lương nói: “Hai mươi năm trước người này gia nhập thư viện Tùng Hạc, một đường từ ‘thư bạn’ lên tới ‘học trưởng’, vừa lúc sơn trưởng khi đó cũng đã già, vốn ông ấy còn định truyền chức sơn trưởng cho ‘đường trưởng’ lúc đó là Từ Đạo Quang, nhưng Nghi Chế Tư của bộ Lễ thời đó đột nhiên nhúng tay giúp người này bước lên vị trí sơn trưởng đấy ạ.”
Bộ Lễ nhúng tay vào chuyện này?
Ha hả, xem ra dư nghiệt của Thượng thư bộ Lễ tiền nhiệm còn chưa trừ sạch sẽ nhỉ?
Vũ Văn Lan ra lệnh: “Điều tra Nghi Chế Tư của bộ Lễ thời đó, nếu có người nào làm trái pháp luật hoặc không làm tròn trách nhiệm thì báo lên, không được buông tha bất kỳ ai.”
Tả Tuấn Lương vội bẩm vâng.
Danh Sách Chương: