"Con đã cố gắng rồi, chúng con hiện tại đang cùng nhau làm việc nên không sao tránh va chạm được."
Đọc nhanh ở VietWriter
"Vậy con suy nghĩ về gợi ý ra nước ngoài đến đâu rồi?" - Bà nội vẫn chưa bỏ ý định.
"Chắc con sẽ không ra nước ngoài đâu."
Bà nội nhìn Mỹ An càng nhìn lại càng không kiềm được nước mắt:
"Bà thật sự không muốn nhìn thấy con đau khổ, bà quá ích kỷ rồi."
Đọc nhanh ở VietWriter
Mỹ An vội bước qua ôm lấy bà, rũ mắt nói:
“Con xỉn lỗi, là con không tốt mới đúng."
“Con vẫn là đứa nhỏ mà ta yêu thương nhất nhưng ta không thể để sau này hai đứa sẽ hối hận." - Bà nội vuốt ve tóc cô.
Mỹ An cắn răng không cho nước mắt trào ra, cô biết dù bà thương cô thì bà vẫn quyết tâm không cho cô và anh ở bên nhau.
“Bà cho con thêm ít thời gian, cô xử lý xong một số việc sẽ tự động rời khỏi anh ấy."
“Đừng để lại như trước kia, càng lún càng sâu, đến lúc muốn bước ra mới phát hiện cả người đã chìm trong vũng lầy rồi.
Thanh Bách lên gõ cửa phòng bà nội muốn nói rằng chuyện Thanh Tùng đã tạm thời ổn thỏa rồi, anh với Mỹ An xin phép đi trước. Mỹ An ngay lập tức điều chỉnh trạng thái, tỏ ra thật bình thường không để anh phát giác.
Lúc hai người bước ra cổng, Thanh Tùng vẫn nhìn theo Mỹ An đầy lưu luyến. Tình yêu của cậu có đôi khi lầm đường lạc lối nhưng chung quy thì cũng là yêu.
“Cô với bà nội nói chuyện gì vậy?" -
Thanh Bách vẫn tinh ý nhận ra trong mắt của cô có chút đượm buồn.
Mỹ An lắc đầu, mắt vẫn nhìn ra khung cảnh bên đường đáp:
“Mấy chuyện vớ vấn ấy mà. Thanh Tùng đồng ý kết hôn cùng Vân Anh chưa?"
“Đồng ý rồi, nhưng mặt mày cứ như bị ép hôn vậy. Cô không hận cô ta nữa sao?"
“Không." - Mỹ An cười nhạt - “Tôi lại thấy mừng cho cô ta vì cuối cùng cũng được ở bên người mình yêu."
"Coi như tôi nhờ cô, cùng tôi đi xem xét một buổi thôi cũng được." -Anh lại hạ giọng, lâu rồi cả hai không đi đâu ngoài, chỉ có quanh quẩn ở công ty.
Mỹ An thờ dài, miễn cưỡng đồng ý, coi như đi chuyện công việc vậy.
"Mọi sự kiện lớn nhỏ của Lưu gia trước nay đều có một đội ngũ sắp xếp
chu toàn, chúng ta chỉ việc đến nghe họ trình bày và giám sát tiến độ thôi." -Thanh Bách giải thích sơ qua tình hình trên xe.
Mỹ An gật đầu tỏ ý đã biết.
Thanh Bách thấy cô kiệm lời cũng chỉ đành cho qua, ít nhất Mỹ An cũng đã chịu đi cùng anh. Hai người dừng ở một hội trường rất lớn, có cả khu vực ngoài trời, rất nhiều người đang tất bật trang trí, căn chỉnh bàn ghế.