“Điểm thứ hai đó là em không tính được anh sẽ giúp ông ta và mẹ em trốn thoát. Anh đã chuẩn bị sẵn tàu cho họ vượt biên rồi, nếu Đông Quân vẫn quyết báo cảnh sát thì họ cũng trốn đi kịp” - Thanh Bách nói xong thì tự giác ngồi cách xa cô, anh biết cô sẽ không muốn nhìn thấy mình.
Mỹ An cười khổ, lắc đầu cay đắng:
“Cuối cùng em lại thua trong tay anh”
“Mỹ An, buông bỏ thù hận đi, đừng đẩy mình vào nguy hiểm nữa.”
VietWriter.vn
“Vậy anh có thể buông bỏ tình cảm của chúng ta không?”
Thanh Bách lặng im.
“Vậy anh có thể buông bỏ trọng trách của Lưu gia mà tố giác cha mình không?”
Thanh Bách tiếp tục im lặng.
“Anh không làm được nhưng lại muốn em làm sao?”
“Thật ra anh chỉ cần em gật đầu một cái, anh sẽ bỏ hết nhưng em không cần anh. Mỹ An, anh chỉ có em là gia đình thôi, em không cần anh, anh chỉ là một kẻ bơ bơ giữa thế gian này. Lưu gia trở thành thứ duy nhất anh có thể bám víu vào”
Lần này tới lượt Mỹ An lặng thinh.
Đông Quân biết được Thanh Bách đã đến chỗ Lưu Văn Trường cứu Mỹ An liền dứt khoát quyết định đem bằng chứng giao cho cảnh sát. Nhưng anh ta cũng lo lắng cho an nguy của Mỹ An nên không cho cảnh sát hành động vội vàng, đợi khi xác định Mỹ An không sao thì mới đi bắt Lưu Văn Trường sau.
“Đông Quân, tại sao cậu lại báo cảnh sát rồi, lỡ Mỹ An xảy ra chuyện thì sao?” - Mỹ Tâm không đồng tính với anh.
“Mỹ An đã có Thanh Bách bảo vệ rồi” - Dù không muốn thừa nhận lắm nhưng chuyện này là thật.
“Ai có thể đảm bảo chứ, Mỹ An còn chưa trở về, làm sao có thể chắc chắn là không sao?
“Mỹ An liều cả mạng vì những bằng chứng này, tôi không thể phụ lòng cô ấy” - Đông Quân nghiến răng nói.
“Hết người này đến người khác, từ Tấn Khang đến Mỹ An, ai cũng đòi trả thù, trả thù đến không màng gì cả. Có ai từng nghĩ cho cảm nhận của tôi chưa, tôi đã đánh mất đủ thứ quý giá rồi” - Tâm trạng Mỹ An có chút suy sụp.
Đông Quân cũng không biết nên an ủi như nào, việc anh làm đã không thể thay đổi rồi, giờ chỉ có thể trông mong Thanh Bách đủ bản lĩnh bảo vệ Mỹ An.
Mỹ An với Thanh Bách ở bên này vẫn duy trì tình trạng không được tự nhiên, Mỹ An không nói, Thanh Bách cũng không lên tiếng. Bọn họ thỉnh thoảng lại chạm mắt nhau nhưng sau đó đều lắc đầu nhìn qua chỗ khác.
Hai người rõ ràng là yêu nhau tới chết đi sống lại, việc gì phải khổ sổ như thế. Nếu là trước đây có lẽ bọn họ đã lao vào nhau vuốt ve mặn nồng, nhưng hiện tại trong lòng ai cũng có một vết nứt, hơn nữa còn là đối phương gây ra.