Rắc rối nhanh chóng được giải quyết, Lâm Diệp cũng nhàn hạ hơn một chút.
Sở cảnh sát cũng chẳng cần đến cô nữa nên vài hôm tới Lâm Diệp không có việc làm, chỉ cần buổi sáng đến báo danh với đội trưởng Lục.
Xong việc Lâm Diệp sẽ đến bệnh viện, hôm nào đi dạy sẽ bảo trợ lý sắp xếp đổi ca.
Sự việc của Đàm Thanh cứ thế lắng xuống, cô ấy bị tử hình, Hồ Chính Thường là đồng phạm cũng chẳng tốt hơn, anh ta cảm thấy bản thân luôn gắn liền với Đàm Thanh nên chấp nhận mức án chung thân của tòa án.
Lâm Diệp đang ngủ thì có tiếng gõ cửa phòng, cô ngáp ngắn ngáp dài "dạ!" một tiếng.
Mẹ Lâm bên ngoài cao giọng bất mãn: "Hôm nay con không đi làm sao? Giờ nào rồi còn ngủ?"
Hôm nay, Lâm Diệp đúng là không đi làm, buổi chiều cô đến trường đại học dạy mấy tiết tâm lý, giao đề cho các bạn sinh viên ôn thi, đơn giản như thế là hết một ngày.
"Không vội đâu ạ, con muốn ngủ một chút!" Lâm Diệp kéo chăn, trùm kín đầu.
Nghe thấy Lâm Diệp không bận, mẹ Lâm nhẹ giọng nói vào trong phòng: "Con không bận gì vậy thì sửa soạn một chút, cùng mẹ tham dự một buổi giao lưu đi!"
"Con không đi đâu!"
"Cái gì mà không đi! Mẹ chuẩn bị rồi, chỉ chờ mỗi con thôi!" Mẹ Lâm lại đập đập cửa mấy cái.
Lâm Diệp ngồi bật dậy trên giường: "Sao mẹ không gọi Lâm Hạo ấy!"
"Con cũng biết sáng sớm Lâm Hạo đã đi làm rồi còn gì! Bây giờ còn sớm, con đi với mẹ, buổi chiều lại đi làm! Được không?"
"Được được được! Con đi với mẹ!"
Miễn cưỡng xuống giường, xỏ dép đi trong nhà, Lâm Diệp đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc váy trắng, đi vào nhà tắm.
Mẹ Lâm xuống phòng khách, hí hửng chỉnh chu váy áo tóc tai, ngắm nghía chính mình ở trong gương một lúc, khi thấy mình đã gọn gàng xinh đẹp bà hài lòng cười.
Hôm nay bà đã hẹn một cô bạn đi ăn cơm, đương nhiên sẽ không đơn giản chỉ là gặp mặt bạn bè, quan trọng hơn là đem Lâm Diệp đi xem mắt.
Cháu trai của cô bạn kia nghe nói là vừa về nước sau khi đi du học mấy năm, đã đến độ tuổi kết hôn mà vẫn chưa tìm được đối tượng.
Vừa hay, Lâm Diệp nhà mình cũng chưa có đối tượng, mẹ Lâm lại được một buổi kết giao bạn bè giúp con gái.
Nhìn ảnh mà cô bạn gửi tối qua, mẹ Lâm thấy không tệ, nhan sắc vừa hợp với Lâm Diệp nhà bà, học thức cũng uyên thâm, so trí lực lại so học xứng vừa hay cân xứng với bằng giáo sư của Lâm Diệp.
Chỉ là, Lâm Diệp có vẻ hơi vượt trội một chút, không biết đối phương có cảm nghĩ gì.
Có cho là cô tài giỏi quá ên áp đảo cậu ta hay không, Lâm Diệp cũng chẳng còn phải trẻ nhỏ mười mấy hai mươi, tuổi này mà tìm chồng thì có hơi khó, lại thêm cái thói của Lâm Diệp, mẹ Lâm có chút lo.
Khi Lâm Diệp xuống nhà mẹ Lâm nhìn con gái đánh giá một lượt, bà hài lòng khi Lâm Diệp tỏa ra sức sống tuổi trẻ.
Đàn ông mà, nhan sắc trên hết, Lâm Diệp không già đến độ có nếp nhăn, nhìn vào vẫn là cô gái đôi mươi.
Bà nhanh chóng đi đến chỗ con gái, nắm lấy tay Lâm Diệp xoay một vòng: "Đẹp, đẹp! Con gái của mẹ đúng là đẹp!"
Lâm Diệp cầm túi xách, điện thoại, chìa khóa xe, nhìn mẹ Lâm: "Mẹ hài lòng chứ?"
"Đương nhiên là hài lòng! Hài lòng...!Haha..." mẹ Lâm gật đầu cười haha vừa ý.
Lâm Diệp lắc đầu ngao ngán, mẹ cô chính là sớm đã muốn đuổi cổ đứa con gái này ra khỏi nhà nên chỉ cần Lâm Diệp sơ hở liền sẽ đem cô đi xem mắt, gán ghép gặp mặt, ăn cơm.
"Đi thôi mẹ!"
"Á...!Đi, đi, phải đi thôi!"
***
Chiếc xe Ferrari màu đỏ của Lâm Diệp lướt nhẹ trên đường, hai hàng cây cũng dần bị bỏ lại phía sau, những tòa nhà nhanh chóng lướt đi.
Mẹ Lâm nói hẹn bạn ở trung tâm thương mại, Lâm Diệp gật đầu đồng ý đưa bà đến trung tâm thương mại.
Khi mẹ Lâm hớn hở chờ đón kết quả của buổi gặp mặt bất ngờ, Lâm Diệp cũng chẳng nở vạch trần mẹ, im lặng làm tài xế, tùy theo sắp xếp mà người phụ nữ quyền lực đưa ra.
Xe dừng ở bãi đỗ dưới tầng trung tâm thương mại, hai người vào thang máy đi lên, bên trong thang máy còn có một người đàn ông, anh ta mặc quần thun thể thao màu đen, bên trên là áo hoodie màu đỏ in một chữ TOXIC lớn ở ngực áo, đeo khẩu trang, trùm kín đầu.
Mẹ Lâm luyên thuyên với Lâm Diệp mấy câu kiểu như, "hãy khiêm tốn", sau đó lại răng đe bằng câu "đừng đem cái bằng đại học ấu trĩ đó của con ra đe dọa người ta".
Lâm Diệp vâng vâng dạ dạ cho có, mẹ Lâm vẫn chưa biết bà đã tiết lộ cơ mật, vẫn cho rằng mình là người giữ mồm giữ miệng, trong khi Lâm Diệp vừa nghe vừa cười thầm.
Ra khỏi thang máy, Lâm Diệp rẽ phải còn người đàn ông kia thì rẽ trái.
Cô có ngoái đầu nhìn, thấy anh ta đút hai tay vào túi quần, giày thể thao dưới chân dính chút bùn đất, không nghi ngờ nhiều cô thẳng hưởng theo mẹ.
Mẹ Lâm hẹn bạn ở một quán cà phê Pháp, mà Lâm Diệp rất ghét cà phê, thứ cô yêu thích là đồ ngọt nên trà sữa lúc nào cũng là chân ái.
"Lâm Túc! Ở đây!" Giọng người phụ nữ gọi tên mẹ Lâm.
Lâm Diệp vừa bước vào cửa, nhìn thấy ở cách đó không xa, người đang vẫy tay với mẹ Lâm là bạn học hồi tiểu học của mẹ.
Đúng là...!Mối quan hệ bạn bè này cũng quá thân thiết đi.
Theo sau mẹ đến chỗ để chào hỏi, mẹ Lâm gặp bạn vài ba câu liền nhắm vào Lâm Diệp.
"Tiểu Oanh, đây là Lâm Diệp, là con gái mình!"
"Dì Trương, chào dì!" Lâm Diệp cúi đầu, lịch sự nhã nhặn, cả người xứng đáng là hình mẫu cô gái lý tưởng, hiểu chuyện.
"Ô! Thật xinh đẹp, ngồi đi!" Trương Oanh cứ như nhìn trúng Lâm Diệp rồi, múa tay múa chân mời hai mẹ con ngồi.
Lại loay hoay giới thiệu cháu trai mình: "Đây là Trương Kiệt, là cháu trai của dì.
Hai đứa nói chuyện đi nha!"
Sau đó hai người phụ nữ lập tức kiếm cớ muốn đi mua sắm, nhanh chóng rời đi để không gian riêng lại cho đôi trẻ.
Mẹ cô… có phải đang cảm thấy cuộc hẹn này quá ngắn ngủi? Còn đang cố gắng kéo dài thời gian cho Lâm Diệp và Trương Kiệt?
Phục vụ bước lại hỏi Lâm Diệp muốn uống gì, Lâm Diệp gọi một tách trà sữa nóng, lại gọi luôn đồ ăn sáng.
Nếu mẹ Lâm không giục thì có khi Lâm Diệp đã có thể bỏ bừa cái gì đó vào bụng, huống hồ lúc này là ở trung tâm thương mại, nếu còn không cho cô ăn, chẳng khác nào định ức hiếp dạ dày Lâm Diệp.
Chuyện quan trọng nhất đời người là kiếm thật nhiều tiền, sau đó tiêu tiền.
Mà thực thường đi trước đạo, phải để Lâm Diệp ăn rồi sau hẳn tính tiếp.
Gọi một phần bánh ngọt, lại gọi một phần mì ramen, Lâm Diệp hài lòng gật đầu, trả thực đơn lại cho phục vụ: "Được rồi! Cảm ơn!"
Trương Kiệt nhìn Lâm Diệp, đánh giá rất lâu mới dám lên tiếng: "Cô không ngại sao?"
Lâm Diệp nhìn anh ta: "Ngại? Tại sao?"
"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, cô lại không muốn giữ chút hình tượng nào, đang cố ý thu hút tôi sao, muốn tôi ấn tượng với cô?" Trương Kiệt dò hỏi, trông mặt mà bắt hình dong thì người đàn ông đang mỉa mai khinh thường cô.
Lâm Diệp cười: "Vậy anh cứ xem như đây là lần đầu cũng là lần cuối gặp nhau giữa chúng ta, thế không phải rất đơn giản sao?"
"Cô không muốn gặp lại tôi lần nữa sao?" Trương Kiệt nghi hoặc.
Lâm Diệp suy nghĩ một chút, cô đưa mắt nhìn người đàn ông có vẻ nhỏ hơn cô vài tuổi ở trước mắt, trong đầu liền nhảy số: "Có bạn gái rồi vẫn muốn đi xem mắt, anh nói xem tôi có muốn gặp lại anh lần nữa không?"
Câu hỏi của đối phương dự định sẽ khiến Lâm Diệp xấu hổ, vậy mà lại bị cô nói lại một câu không biết giấu mặt vào đâu.
Trương Kiệt khó tin: "Sao cô biết?"
"Vậy thì đúng rồi!" Lâm Diệp cười.
Phục vụ mang ra cho Lâm Diệp cốc trà sữa nóng, Lâm Diệp cảm ơn, chờ khi phục vụ đi rồi cô mới cho Trương Kiệt câu trả lời.
"Sao vậy? Cãi nhau với người yêu, cho nên tôi là đối tượng chữa lành vết thương cho anh sao?" Lâm Diệp buông nhẹ một câu.
Đối phương cứng miệng, nhìn cô với sự khác lạ cùng nghi ngờ, từ nảy đến giờ Lâm Diệp hoàn toàn không nhìn anh ta chằm chằm như cách anh ta nhìn cô, nhưng Trương Kiệt lại không thể nhìn ra được cô muốn gì, vậy mà Lâm Diệp cứ như đi guốc trong bụng anh ta.
"Có phải anh nói với cô anh, anh muốn tìm vợ không? Còn bảo với cô anh, tìm cô gái nào cũng được! Câu hỏi của cô anh chính là Tại sao không lấy vợ tây, sau đó anh trả lời rằng anh chỉ thích lấy vợ trong nước! Và đối tượng phải là người quen của cô anh, căn bản là để người nhà yên tâm!"
"Cô...!Sao cô lại..."
"Sao? Tôi nói đúng quá chứ gì! Anh Trương, rung động có thể là bản năng, nhưng chung thủy là bản lĩnh." Lâm Diệp nhẹ nhàng nói.
Hai người cứ thế rơi vào im lặng, phục vụ đem cho Lâm Diệp mì ramen, bên trong có thịt, trứng, một ít hành và tiêu.
Cô lại đem hành bỏ vào khăn giấy, gấp gọn lại vứt vào sọt rác dưới chân bàn, cúi đầu ăn sáng, bỏ mặc người đàn ông ngồi trước mắt.
Trương Kiệt bị hất hủi cảm thấy đột nhiên mình biến thành một con lừa, người trước mặt cứ thế mà xem anh ta như không khí, một chút cũng không tồn tại, khóe môi Trương Kiệt giật giật.
Lâm Diệp biết người đàn ông này có bạn gái là bởi vì cô nhìn thấy ở cổ tay áo, hai cúc măng-sét liên tục được anh ta chạm vào, giống như làm việc xấu cảm thấy tội lỗi.
Điều đó nói lên? Hai cúc măng-sét kia là được một người quan trọng tặng, câu đầu tiên liền nói Lâm Diệp cố tình thu hút anh ta, muốn gây chú ý.
Đây chính là cố ý muốn gây sự, để toại nguyện Lâm Diệp không thể không vạch trần.
Dù sao thì, Trương Kiệt vẫn nghĩ đến bạn gái mình, luôn thấy tội lỗi khi đi xem mắt với cô.
Mà Lâm Diệp cũng không thích anh ta, cô học tâm lý học, anh ta lại là con người dễ đoán, hai người yêu nhau lại chẳng thú vị chút nào.
"Cô Lâm! Hỏi cô một câu!" Trương Kiệt nói khi Lâm Diệp ăn xong, đang rút khăn giấy trong túi xách ra lau miệng.
Lâm Diệp gật đầu: "Anh cứ nói đi!"
"Cô có bạn trai rồi à?" Trương Kiệt nghi ngờ.
Lâm Diệp ngẩng lên: "Thì sao?"
"Cô không muốn đi xem mắt thì cứ nói, sao lại giở nhiều trò vậy!"
"Tôi giở trò?"
"Cô cố tình bới móc tôi, vì cô có bạn trai rồi, cũng như tôi có bạn gái rồi?"
Lâm Diệp cười khẩy, rút trong túi xách ra hai tờ tiền lớn, đặt xuống bàn rồi kiên quyết đứng lên, nhìn thẳng vào Trương Kiệt: "Tôi không giống anh, chúng ta không giống nhau! Cảm ơn, hôm nay tôi mời!"
Nói xong liền đẩy ghế rời đi, Lâm Diệp định gọi điện thoại hỏi thăm mẹ cô ở đâu để tiện đón.
Vừa bước ra cửa quán cà phê, Lâm Diệp nhận được điện thoại của Lục Hàn Thuyên.
Bên kia giọng người đàn ông thở nặng từng hơi: "Lâm Diệp! Hướng hai giờ có một người đàn ông đi từ thang máy đi xuống chỗ cô, quần tây đen áo sơ mi trắng mang cặp da, giúp tôi bám theo, đừng để lộ!"
"A! Được!" Lâm Diệp tắt điện thoại, lập tức xoay người đi đến chỗ thang máy.
Dáng vẻ gấp gáp của cô bị Trương Kiệt nhìn thấy, Lâm Diệp vừa đi, anh ta liền đuổi theo.
Lục Hàn Thuyên đứng ở tầng mười, nhìn xuống liền nhìn thấy Lâm Diệp, từ độ cao của anh không thể đuổi theo đối tượng, nên chỉ có thể gọi cho cô, cũng may Lâm Diệp nhận máy rất nhanh, tác phong nhanh nhẹn.
"Cả đội chi viện cho Lâm Diệp! Tầng năm trung tâm thương mại!" Lục Hàn Thuyên chạm tay vào tai nghe, kết nối với toàn đội.
Lâm Diệp xác định đúng mục tiêu vừa rời khỏi thang máy trong đám người ồn ào liền đi theo sau, bước chân của đối tượng rất nhanh, Lâm Diệp phải chạy vội mới đuổi kịp.
Cặp da trên tay màu đen có vẻ lớn, người đàn ông lại ôm không buông, ánh mắt láo liên nhìn quanh trung tâm, bên trong chắc chắn chứa thứ gì đó không để người khác lấy được, e là đang có ý định rời đi.
Lục Hàn Thuyên bảo cô bám theo liền không nói gì nữa, lúc nảy anh hình như đuổi theo đối tượng nên thở rất gấp, Lục Hàn Thuyên ở đây, đội hình sự sẽ ở đây, nếu có vụ án thì cũng chẳng có thời gian chơi đuổi bắt.
Cái cặp da!
Lâm Diệp gọi điện cho Lục Hàn Thuyên, một hồi chuông anh liền nhận máy.
Không có thời gian để nói quá nhiều, Lâm Diệp vào thẳng vấn đề: "Cửa thoát hiểm tầng 3, bãi đỗ xe khu C.
Đối tượng sẽ biến mất khỏi tầm kiểm soát trong năm phút."
"Được! Cẩn thận, hắn có bom!"
Lâm Diệp gật đầu: "Được! Cẩn thận!"
Lâm Diệp thấy đối tượng chuẩn bị lên thang máy để đổi hướng di chuyển lên tầng, cô lại xoay người chạy đến thang máy đi xuống tầng.
Bây giờ hắn sẽ không rời trung tâm thương mại, bởi vì rất dễ bị bắt, nhưng mang theo một quả bom rất dễ xảy ra chuyện.
Nhớ đến mẹ vẫn còn ở trong trung tâm còn địa chỉ cụ thể chưa biết đang ở đâu, Lâm Diệp gọi điện thoại, ba hồi chuông kết thúc, lại gọi thêm một cuộc.
Cuối cùng mẹ Lâm cũng nghe máy, còn cười rất tươi: "Haha...!Tiểu Diệp, tình hình thế nào?"
"Mẹ! Mẹ đang ở đâu vậy?" Lâm Diệp sốt sắng.
Mẹ Lâm nhìn biển hiệu trên tường, lại nhìn Trương Oanh: "Bọn mẹ đang ở khu thánh đường xem làm lễ!"
"Mẹ ở khu thánh đường làm gì chứ?"
"Trung tâm thương mại quá ồn ào lại đông người, mẹ với dì Oanh con mới tìm chỗ nào thú vị hơn thôi!"
Lâm Diệp thở ra một hơi: "Thế mẹ ở đó đi, chút con xong việc sẽ đến đón mẹ!"
Mẹ cô đúng là nhanh, từ trung tâm thương mại đến khu thánh đường cũng hơn nữa tiếng, chưa gì mà đã đến được đó xem người ta làm lễ.
Rốt cuộc là mẹ cô nhanh, hay vốn dĩ Lâm Diệp bị xếp thành một bình hoa di động.
Cô lắc đầu, xuống tầng 4 liền nhìn thấy Lục Hàn Thuyên chạy lại từ phía xa.
Anh cũng phát hiện ra Lâm Diệp đang đi hướng cửa thoát hiểm, liền đuổi theo sau.
Lâm Diệp thể lực không tốt lắm nên chạy rất tệ, mà thân thể nam cảnh sát phía sau lại dày đặc cơ bắp, năm bảy bước liền đuổi kịp.
"Chạy thế này à?" Lục Hàn Thuyên vẫn có thời gian trêu chọc cô.
Lâm Diệp lườm nguýt, chạy xuống từng bậc thang bộ: "Tiết kiệm sức đi!"
"Cô biết hắn ở đâu sao?" Lục Hàn Thuyên không ngại hỏi.
Lâm Diệp cũng chẳng ngại trả lời: "Lát nữa hắn sẽ bỏ chạy, cặp da cứ để cho mọi người giải quyết, anh đuổi theo đến bãi đỗ, chúng ta sẽ bắt được người!"
"Được!" Lục Hàn Thuyên nghe cô.
Hai người chạy rầm rập xuống cửa thoát hiểm tầng ba, lập tức một người đàn ông nhào ra từ cửa thoát hiểm bên trong trung tâm.
Đội cảnh sát đã chờ sẵn ở cầu thang bộ, tên kia nhận thấy mình bị bao vây liền quăng cặp da trên tay xuống lại xoay người lao vào trung tâm không một cái quay đầu.
Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp vừa chạy đến, ngay lúc đó nhìn thấy cảnh này.
Không có một giây chần chừ, anh liền quát lên: "Quả bom!"
Đám Dục Minh liền nhanh chóng chạy đến chỗ cái cặp da, mở ra.
Còn Lâm Diệp thì theo Lục Hàn Thuyên.
Đến thang máy, cô nhìn anh: "Đuổi theo đi, tôi xuống bãi đỗ!"
Nói xong Lâm Diệp chạy vào thang máy, Lục Hàn Thuyên không thể nắm cô lại, đành để mặc Lâm Diệp vào thang máy ở sau lưng, còn anh đuổi theo đối tượng ở phía trước.
Bãi đỗ xe của trung tâm khá rộng, ước chừng đối tượng sẽ xuống khu C, nơi đó có một cửa ra thông với con hẻm nhỏ.
Khi Lâm Diệp bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang tựa lưng vào tường, không hiểu có duyên số gì mà lại gặp thế này.
"Lâm Diệp!" Người đàn ông gọi tên cô.
"Chờ tôi à?" Lâm Diệp cười nói.
Người đàn ông nhún vai: "Vừa kịp lúc!"
"Kịp lúc gì chứ, chúng tôi đã có được quả bom còn gì?" Lâm Diệp khoanh hai tay trước ngực, cô không buồn cùng đối phương tán gẫu.
"Nhận ra sao?" Người đàn ông gỡ mũ của chiếc áo hoodie, lại gỡ bỏ khẩu trang đeo trên mặt.
"Phải nhận ra chứ, chỉ mới gặp một lần trong thang máy liền đã nhớ tên tôi, tôi phải đáp trả thành ý kia chứ!"
Đối phương bật cười thành tiếng, giọng nam trầm khàn như người có bệnh ho đã lâu.
"Ô! Hình như không phải một lần!" Lâm Diệp sửa câu nói khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Dưới hầm xe sử dụng đèn âm tường, kéo thành một hàng đèn sáng, cho nên không thể giấu vào đâu gương mặt quen thuộc.
Sau khi điều tra vụ án Đàm Thanh giết người không liên quan đến anh ta, có lẽ anh ta đã ghi hận.
"Cô đã giết cô ấy!" Người đàn ông giận dữ.
Lâm Diệp gật đầu: "Đúng là có phần của tôi, nhưng đó là điều hiển nhiên của một tội phạm!"
"Hiển nhiên? Cô làm sao đền mạng cho Đàm Thanh?"
Đỗ Lôi là trợ lý cũ của Đàm Thanh, cũng chính là cậu trai trẻ tình nhân mà Đàm Thanh bao nuôi cùng thời gian với Hồ Chính Thường.
Chỉ là… Đàm Thanh yêu Hồ Chính Thường, còn Đỗ Lôi yêu Đàm Thang, kết quả hai người hạnh phúc một kẻ tổn thương.
"Thế cậu không có lỗi sao?" Lâm Diệp khiêu khích.
Đối phương trừng mắt nhìn cô, quát lên đầy giận dữ: "Tôi không có lỗi!"
"Cậu có biết tại sao Đàm Thanh lựa chọn Hồ Chính Thường cũng không chọn cậu không?" Lâm Diệp khiến người đàn ông nghi hoặc.
Cô lại bình thản trả lời: "Bởi vì Đàm Thanh yêu anh ta, mà cậu chỉ là công cụ tình dục!"
"Cô nói dối!" Người đàn ông kích động quát lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Diệp.
Đối với Đỗ Lôi, Đàm Thanh tựa như một người chị gái, được bao bọc, được yêu thương, nhưng người chị gái này ở trên giường có lẽ khiến cậu ta đấm say hơn.
Mà Lâm Diệp là nguyên nhân kết thúc những chuỗi ngày tháng hạnh phúc của Đỗ Lôi vì cô đã vạch trần tội lỗi của Đàm Thanh.
"Tôi có nói dối hay không, cậu phải là người rõ nhất! Bốn năm, trong bốn năm qua nếu cậu chiếm được trái tim cô ấy, Đàm Thanh sẽ qua lại với Hồ Chính Thường? Cô ấy sẽ giết người?"
"Lâm Diệp, con khốn.
Tôi phải giết cô, để cô cùng Đàm Thanh xuống suối vàng!"
Người đàn ông không nghe thêm gì nữa trực tiếp lao đến, hai tay đưa ra phía trước động tác muốn túm lấy Lâm Diệp, muốn một cái liền bóp chết cô.
Lâm Diệp lùi về sau theo phản xạ, cô tránh né được thân thể đang chạy đến bằng tốc độ rất nhanh, nhưng khi người đó móc từ túi quần ra một con dao bấm, lời trước không nói lời sau không rõ liền liên tục lao về phía cô, Lâm Diệp chỉ còn biết gào thét.
"Lục Hàn Thuyên, cứu tôi! Cứu tôi với! Lục Hàn Thuyên!"
"Chết đi! Lâm Diệp!" Đỗ Lôi đuổi theo phía sau.
Lâm Diệp chạy trối chết, có chết cũng phải chết trong dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Bị đâm chết thế này, cô không cam tâm.
"Lục Hàn Thuyên, tôi mà chết sẽ bám lấy anh! Để anh ăn không ngon ngủ không yên!"
"Con khốn, mày phải chết!"
"Lục Hàn Thuyên, cứu mạng!".
Danh Sách Chương: