• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quá trình sau đó, Lâm Diệp không tham gia chỉ đứng bên ngoài nghe, bên cạnh cô là Lục Hàn Thuyên.

Dục Minh hỏi những chuyện liên quan, Phương Hồng thành thật nói lý do vì sao giết Phùng Ti Ti.

Bởi vì bị bắt nạt, bởi vì ngày hôm đó mẹ Phương Hồng nhập viện, Phùng Ti Ti đã không cho cô ấy về chăm sóc mẹ, dù Phương Hồng có van xin thế nào đi nữa Phùng Ti Ti vẫn kiên quyết giữ lại, đó cũng là lần cuối cùng Phương Hồng gặp lại mẹ mình.

Bố Phương Hồng mất từ sớm, bỏ lại mẹ con cô và một cậu em trai, không may khi cậu bé lên sáu tuổi bị đuối nước mà chết.

Từ ngày đó, mẹ con Phương Hồng đèo nhau lên thành phố B, vừa là cho cô ăn học, vừa là để mẹ Phương Hồng tìm được công việc ổn định.

Rời xa nơi đau thương đã chôn vùi tuổi thơ vốn dĩ nên ấm êm của một cô gái trẻ, để cô được sống như những cô gái khác.

Dù thiếu thốn tình cảm, Phương Hồng vẫn cho rằng mình hạnh phúc.

Cô bé ở trường hay ở nhà đều có tính cách hướng nội, thẹn thùng và cảm thấy tủi thân về gia cảnh của chính mình.

Phùng Ti Ti vì xuất thân của Phương Hồng đã kì thị, xa lánh rồi ức hiếp cô ấy.

Sau đó Phương Hồng biết được Phùng Ti Ti cũng chẳng giàu có gì, chỉ được cái khoe mẻ là giỏi.

Nhưng bố Phùng Ti Ti có năng lực, làm công ty cũng không quá đỗi nghèo, vẫn lo đủ cho vợ con.


Không giống mẹ của Phương Hồng, bà làm mấy tháng cũng không đủ trang trải việc học cho con gái.

Cái chết của mẹ, sự lăng nhục của chính mình đã khiến cho Phương Hồng ra ray sát hại Phùng Ti Ti.

Sau khi nhắn tin cho Phùng Ti Ti bảo cô ấy đến hồ bơi, Phương Hồng mua cho cô ấy một chai nước, nói là đồ tạ lỗi.

Lại trùng hợp, Phùng Ti Ti có mang theo trong người thuốc an thần, để làm gì thì chỉ có Phùng Ti Ti biết, Phương Hồng lại học thực vật học, liên quan y khoa cũng biết một chút.

Cơ hội không nhiều nên cô đã bỏ thuốc ngủ vào trong nước uống của Phùng Ti Ti, sau khi cô ấy uống xong Phương Hồng còn giằng co không cho cô ấy đi, chờ đến khi Phùng Ti Ti giận dữ đạp cô ấy một cái.

Phương Hồng té xong liền bật dậy đem Phùng Ti Ti đẩy xuống hồ bơi, cô ấy muốn bơi lên lập tức liền bị Phương Hồng ấn đầu xuống.

Kết quả là Phùng Ti Ti vừa chịu tác dụng của thuốc an thần, vừa bị nhấn nước đến ngạt, mà quá trình cũng không diễn ra quá lâu.

Phản kháng yếu ớt của Phùng Ti Ti cũng không để lại rắc rối cho Phương Hồng.

Làm xong việc, cũng không nghĩ hiện trường có lợi cho mình.

Lúc Phương Hồng định rời đi thì Mã Thương Tranh đến tìm Phùng Ti Ti, cửa hồ bơi để mở nên từ bên ngoài nhìn vào liền có thể nhìn vào mặt hồ bên trong có thi thể nổi lên.

Lúc Mã Thương Tranh chạy đi báo án, Phùng Ti Ti chờ đến khi người đi xa mới dám chạy ra, lén đi đến cửa ở góc camera không quay được thì bắt gặp Vương Gia Giai chạy đến nên đành phải tránh vào, chờ Vương Gia Giai đi qua mới nối theo bước chân cô ấy.


Sau đó phía sau đám đông nghe tin có người chết liền kéo đến, bản tính ham náo nhiệt và hiếu kì của con người đã tạo thành bức tường vô hình bảo vệ cho Phương Hồng.

Nhưng cây kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra, chạy trời cũng không tránh được nắng!
"Em muốn nói chuyện với giáo sư Lâm! Có được không?"
Dục Minh đưa mắt nhìn về hướng khung cửa kính, ánh mắt như nhìn xuyên đó quá, ngụ ý trao đổi ánh mắt với Lâm Diệp.

Lâm Diệp rời khỏi phòng quan sát, đi ra, lại đến mở cửa phòng thẩm vấn.

Lục Hàn Thuyên không ngăn cản, đứng đó nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi Lâm Diệp đi vào.

"Em muốn nói chuyện riêng với cô!" Phương Hồng ánh mắt đỏ hoe, cầu xin.

Lâm Diệp gật đầu: "Được!"
Lời khai cũng lấy rồi, bây giờ người ta có yêu cầu cuối cùng là được nói chuyện riêng với Lâm Diệp cho nên Dục Minh đứng lên, nhường lại ghế cho Lâm Diệp, còn anh thì rời khỏi.

Phương Hồng mỉm cười với Lâm Diệp, không còn khách sáo như trước: "Giáo sư Lâm! Cô thật tài giỏi!"
Lâm Diệp không nói gì.

Phương Hồng ý vị mỉa mai: "Em cho rằng em đã diễn rất tốt! Vậy mà đến cuối cùng...!Lại bị cô bắt được!"

"Phương Hồng, xin lỗi!" Lâm Diệp cảm thấy áy náy.

Dù biết chính mình vừa xin lỗi một hung thủ giết người, nhưng kể từ khi cô bắt được Phương Hồng, cũng ép cô gái phải chính miệng thừa nhận chuyện đã làm, Lâm Diệp cảm thấy không vui vẻ.

Phương Hồng cười: "Xin lỗi gì chứ! Rõ ràng trong chuyện này, cô làm gì có lỗi!"
"Cô biết em giận cô! Nhưng Phương Hồng, dù em có hận Phùng Ti Ti đi nữa, em cũng không nên giết người!"
"Thì sao chứ? Cô ta gián tiếp giết chết mẹ của em! Em không được căm ghét, không được oán hận hay sao?"
"Nhưng đó là mạng người?"
"Mạng của cô ta là mạng người, vậy còn mạng của mẹ em?" Phương Hồng kêu lên, tiếng kêu oan nghiệt như xé lòng, tiếng gào thét của một con người bị một con người khác biến thành quỷ dữ.

Phương Hồng nghẹn ngào: "Mẹ em còn chưa gặp được con gái mình lần cuối...!Mẹ em...!em...!Em còn chưa nói lời cuối với bà ấy! Còn...!Còn chưa báo hiếu...!Rõ ràng là hứa cùng sống bên nhau, rõ ràng là hứa sẽ cùng em đón sinh nhật tuổi 21, vậy mà...!vậy mà..."
Giọng nói của Phương Hồng trở nên nghẹn ngào, với người ngoài có lẽ bắt được hung thủ là điều nên vui mừng, nhưng với Lâm Diệp, hung thủ này chỉ là vì quá yêu thương mẹ của mình.

Đôi khi, đồng cảm chỉ đồng nghĩa với việc chúng ta hiểu cho nỗi lòng của người khác, nhưng không đồng nghĩa với việc chấp nhận hành vi sai trái của họ.

Phương Hồng đứng bật dậy, Lục Hàn Thuyên bên ngoài cảm thấy sự việc đã không đơn giản chỉ là trò chuyện, có gì đó mách bảo anh hãy đi vào trong.

Đôi mắt Phương Hồng đằng đằng sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Diệp: "Nói dối...!Các người đều là kẻ nói dối...!Lâm Diệp, cô nói chỉ là hỗ trợ điều tra, cuối cùng lại bán đứng tôi...!Tôi giết các người, giết chết các người...!Yaaaa...!Chết đi!"
Lâm Diệp kịp phản ứng với vế đầu tiên trong câu nói của Phương Hồng, cô đứng bật dậy muốn bỏ chạy, Phương Hồng vừa gào thét vừa chạy theo.

Phòng thẩm vấn nhỏ nên bốn năm bước liền rất nhanh Phương Hồng đã nắm được góc áo Lâm Diệp, cô ta hóa điên lôi kéo Lâm Diệp trở lại.

Lâm Diệp bị kéo ngã, Phương Hồng liền đè ở trên người Lâm Diệp, liên tục tán vào mặt cô.

Không phải Lâm Diệp không muốn phản kháng, mà là sức mạnh của những kẻ nổi điên thường vượt xa mức bình thường.


Lục Hàn Thuyên chạy vào phòng vừa kịp kéo lấy Phương Hồng trên người Lâm Diệp ra.

Ở ngoài, đám người Dục Minh nghe thấy ồn ào thì liền ba chân bốn cẳng chạy vào, Lục Hàn Thuyên bị thương một tay, một tay suýt thì vụt mất Phương Hồng, để cô ấy càng quấy lao đến muốn đánh Lâm Diệp.

Dục Minh sợ ra mặt vội vàng lấy còng khóa hai tay Phương Hồng lại.

Khúc Hổ đỡ lấy Lục Hàn Thuyên đứng lên, Tư Du chạy đến chỗ Lâm Diệp.

Lâm Diệp bị tán đúng hai bạt tai, lực tiếp xúc đó cô đến giờ vẫn còn nhớ, lòng bàn tay sớm lạnh nhỏ nhắn kia thế mà khiến mặt cô nóng lên, rát một mảng như bị người ta tạt nước sôi.

Má trái Lâm Diệp đỏ tươi in rõ dấu bàn tay, Lục Hàn Thuyên bước nhanh đến chỗ cô.

Ban nảy nhìn thấy cô nằm dưới đất, Lục Hàn Thuyên cũng không biết đau đớn là gì, một mực giữ Phương Hồng để tránh Lâm Diệp bị đánh nặng thêm.

Được Tư Du dìu đứng dậy, lại được Tiểu Bạch lấy ghế cho ngồi xuống, Lâm Diệp vẫn thấy đầu mình hóa đom đóm, mấy vệt sáng trong mắt như những chùm pháo hoa nổ bùm thành nhiều mảng.

"Có đau lắm không? Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện!" Lục Hàn Thuyên ân cần, anh thở dốc hối hả sự khẩn trương đó cô chưa từng nhìn thấy từ chỗ anh.

Người đàn ông này không phải đối xử với ai cũng như thế mà chỉ khi đối xử với cô, anh bỏ mặc ánh nhìn của mọi người, chuyên tâm dùng hết tấm lòng mình quan tâm cô.

Anh cuống cuồng nhìn Tiểu Bạch: "Lấy đá đi!"
Xong lại quay sang Tư Du: "Tư Du, nhanh lấy thuốc bôi!"
"A...!dạ!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK