• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngoài cửa sổ đèn neon như thắp sáng cả huyện nhỏ Đông Xã lên bằng những chùm ánh sáng đủ màu sắc, biển hiệu phô trương nhuộm đèn vàng rực rỡ.

Ai nói Đông Xã không phát triển, một huyện nhỏ này nhưng từ kinh tế cho đến xã hội còn kỷ luật hơn cả thành phố B.

Lâm Diệp quấn chăn bước xuống giường, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi bầu trời bao phủ bởi mây đen, sao điểm lên thành những đóm lấp lánh kì diệu, không khí bên ngoài dường như có chút lạnh.

Cơ thể thoáng run lên, Lâm Diệp đi đến tủ quần áo, đưa tay trong chăn mở cửa tủ.

Nhìn phòng thay quần áo của khách sạn, Lâm Diệp không dám tin.

Quần áo đã được xếp gọn ngay ngắn, phân chia rõ đâu là váy của cô, đâu là áo sơ mi của Lục Hàn Thuyên.

Đi vào phòng thay đồ lấy một bộ để thay, Lâm Diệp lại vào nhà vệ sinh.

Lúc đánh người định đi vào nhà vệ sinh thì cửa phòng bật mở.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau rõ lâu.

Lâm Diệp thấy hai má anh có chút đỏ nhưng mà từ khi nhìn thấy cô quấn chăn mới đỏ.

Còn Lục Hàn Thuyên thấy cô gái vẫn chưa thay quần áo, anh có chút lúng túng không nói nên lời.

"Anh đi đâu vậy?" Lâm Diệp lên tiếng trước, phá tan bầu không khí trầm mặc.

Lục Hàn Thuyên đi đến trước mặt cô, anh gãi đầu: "Dục Minh và Tư Du trở về từ sở cảnh sát Đông Xã báo cáo chút tình hình nên anh sang phòng họ!"
"Ồ!" Lâm Diệp không có biểu cảm gì với vấn đề anh cởi đồ trên người cô ra.

Lục Hàn Thuyên đưa tay sờ vào trán cô gái, nhiệt độ truyền sang tay anh âm ấm không quá nóng, chỉ có điều muốn hạ sốt hoàn toàn thì phải dùng thêm thuốc.

"Anh gọi gì đó cho em lót dạ, cả ngày rồi cũng chưa ăn gì!" Lục Hàn Thuyên định xoay đi.

Cánh tay Lâm Diệp vươn ra nắm anh lại, cô đã từng nói với chính mình việc không muốn cùng anh tiến xa hơn nữa, nhưng lúc này, khi anh đối với cô có quá nhiều sự quan tâm, Lâm Diệp nhận ra bản thân đã không còn đường lui nữa.


Không rõ là vì điều gì, cô muốn Lục Hàn Thuyên yêu cô nhiều hơn, sự tham lam nói với Lâm Diệp, bao nhiêu đó của anh vẫn chưa đủ đối với cô.

"Gọi điện thoại đi! Ở cùng em một chút!"
Lục Hàn Thuyên xoay người lại, anh thấy Lâm Diệp đỏ hoe đôi mắt, không biết có phải tại mình hay không, nhưng cô gái nhỏ đột nhiên nhạy cảm khác thường.

"Diệp Diệp! Anh không cố ý, anh...!anh chỉ muốn hạ sốt cho em, cho nên...!cho nên mới thất lễ một chút! Anh thề là anh không có làm gì em cả!" Lục Hàn Thuyên rối rít muốn giải trừ hiểu lầm bởi đôi mắt Lâm Diệp ngày một đỏ lên, khóe mắt cũng rịn ra một lớp nước mắt.

Anh không rõ chuyện gì khiến cô như vậy, còn đang nghĩ là do mình đã tự ý cởi quần áo của cô.

Lâm Diệp thấy mình đột nhiên biến thành một đứa con gái yếu ớt bởi vì được chăm bẵm, cô thấy mình xa lạ khác thường.

Đây đâu còn là cô nữa, đây cũng không phải là Lâm Diệp mạnh mẽ nữa.

Không biết có phải cơn sốt đã đốt hết nguyên tắc trong não cô không, Lâm Diệp ở trước mặt anh dáng vẻ xinh đẹp không còn, cô gái hiểu chuyện lạnh lùng thường thấy cũng biến mất.

Lục Hàn Thuyên tiến đến ôm lấy cô, trong chiếc chăn bọc kỉ thân thể cô, anh giữ chặt vòng tay ở lưng và sau gáy.

"Anh xin lỗi, Diệp Diệp! Đây là cách đơn giản nhất mà anh có thể nghĩ ra, anh...!anh không cố ý! Lúc còn ở quân đội, anh...!anh cũng chăm sóc đồng đội như vậy.

Cho nên...!không thể tránh khỏi việc thất lễ với em!"
"Ai anh cũng làm vậy sao?" Lâm Diệp không lạnh không nóng, lời nói thản nhiên cứ như hỏi cho có.

Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Không, không! Không như em nghĩ đâu! Ở quân đội rất khắt khe, cho nên chuyện đàn ông chăm sóc phụ nữ là không có."
"Vậy em là người đầu tiên sao?" Lâm Diệp thấy ngực mình thật dễ chịu, trái tim vì câu nói của anh mà trở nên dịu dàng không náo loạn.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Phải! Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc bạn gái, em cũng biết tính cách và nghề nghiệp của anh không phù hợp với bất cứ ai!"
"Nếu phù hợp có phải cũng không đến lượt em không?"
"Không.

Không.


Không!" Lục Hàn Thuyên rối rắm, anh kéo cô gái ra, lại kéo cô ôm vào lòng.

"Anh không biết mình đang chờ điều gì, cho đến khi anh gặp em! Anh biết có người chịu lắng nghe anh, cũng biết cô gái bướng bỉnh Lâm Diệp sẽ không chê bai xuất thân của anh!"
"Nếu anh không có tiền, em thật sự sẽ chê đó!" Lâm Diệp trêu chọc.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được! Em muốn thì cứ chê! Anh sẽ nỗ lực, không mua được nhà, không mua được xe.

Anh vẫn có khả năng để em sắm vài cái túi hiệu, ăn diện xinh đẹp là được!"
"Không có nhà, không có xe, còn muốn nuôi con gái nhà người ta.

Sao anh tham lam vậy!"
"Anh tham lam là vì học từ em đấy thôi! Anh không mua nổi nhà, thì cũng có nhà của em.

Xe anh không có, anh sẽ dùng xe của em!"
"Này!" Lâm Diệp vung tay đấm vào ngực anh một cái.

Anh kéo cô gái trong ngực ra.

Lâm Diệp ngẩng mặt lên, đối chấp với anh: "Anh không sợ người ta nói anh bám váy sao?"
"Anh còn sợ sao? Ăn cơm mềm của em, cũng ngon hơn ăn cơm cứng ngoài kia!"
"Không có liêm sỉ!"
"Có liêm sỉ đã không ở nhà em lâu như vậy, có liêm sỉ mà lừa được em, anh chắc chắn sẽ cần đến nó!"
"Anh nói gì hả?" Lâm Diệp đẩy Lục Hàn Thuyên ra, cô muốn đi thay quần áo.

Lục Hàn Thuyên thấy cô gái tỏ ra giận dỗi, cố tình muốn làm nũng với anh.

"Anh gọi cháo cho em, ăn mấy món kia sẽ không tốt cho tiêu hóa!"
"Anh nói sao thì cứ làm vậy đi! Em đi tắm đã!"
"Thay quần áo thôi, đừng tắm!"
Anh sợ cô gái lại sốt thì không xong, dù gì cô cũng mới vừa hạ sốt không lâu.


"Được! Vậy em thay quần áo! Anh đừng ôm nữa!"
"Em không thích à?" Lục Hàn Thuyên xấu xa dụ dỗ.

Lâm Diệp cảm thấy cổ mình ngứa ngáy, cô muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng người đàn ông giữ chặt lấy cô không có tí kẽ hở.

Anh đưa môi chạm lên thịt non trên cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên, khi răng anh dây vào thịt mềm tay chân Lâm Diệp như muốn nhũn ra.

"Ưm..."
Tiếng rên kiều mị của cô gái khiến anh hài lòng, khi anh buông tha cho cô, cần cổ trắng nõn in lên một đóa hoa mẫu đơn.

Lâm Diệp tựa vào lòng ngực anh thở nặng một hơi, cảm nhận cổ mình có chút đau dần tan ra, cô đỏ lừ hai má nhỏ.

"Diệp Diệp!"
"Anh xấu tính! Em muốn thay quần áo!"
"Có cần anh giúp không?" Lục Hàn Thuyên cười tà mị bên tai cô.

Lâm Diệp lườm anh: "Anh dám không?"
"Khiêu khích anh sao? Đừng quên, là ai cởi đồ của em!"
"Anh..."
Lục Hàn Thuyên bế ngang Lâm Diệp lên tay, đem cô đi vào nhà tắm.

Lúc đặt Lâm Diệp lên ghế thạch anh trong phòng tắm, anh lấy quần áo trên tay cô mắc lên tủ.

Lâm Diệp muốn chạy, người đàn ông liền ba bước chân đã túm được cô.

Chiếc chăn dày này đúng là hại nước hại dân mà, Lâm Diệp ôm theo nó nên căn bản không thể nào chạy nhanh bằng anh được.

Lục Hàn Thuyên lại là người tập luyện thể thao, với một cô gái trói gà không chặt như cô, anh căn bản chỉ cần dùng một tay liền có thể khống chế.

"Em không cần! Lục Hàn Thuyên, em không cần!"
Bị anh kéo lại, Lâm Diệp phản kháng cầu xin.

Người đàn ông cười cười.

"Không cần? Em vẫn chưa khỏi bện, chẳng may có mệnh hệ gì trách nhiệm đều dồn hết lên anh! Anh phải tận tình chăm em, càng chu đáo càng tốt!"
"Không! Em không...!Á...!Anh làm gì vậy?"

Còn chưa để cô kịp phản ứng, Lục Hàn Thuyên đưa tay kéo tấm chăn che người của Lâm Diệp ra.

"Rút chăn ra khỏi người em! Sau đó...!Thay quần áo mới cho em!"
"Anh..."
Lâm Diệp nói không nên lời, rõ ràng là cô gần nắm thóp được anh, cuối cùng lại bị anh đánh úp.

Ban nảy, người đàn ông với việc cởi đồ của cô có lúng túng, có xấu hổ.

Cô tin tưởng đó là lần đầu tiên anh làm chuyện đó, nhưng bây giờ...!anh không cho cô phản kháng chút nào.

Lâm Diệp bối rối xoay người, để lưng trần đối diện với anh.

Lục Hàn Thuyên nhìn cô gái xoay đi, anh ôm đầu cười khổ.

Trên người cô, có cái gì mà anh chưa thấy, Lâm Diệp bây giờ lại nữa che nữa không che, điều này làm cũng vô ích chẳng khác nào không làm thì tốt hơn.

"Em sợ sao?" Lục Hàn Thuyên quỳ một chân bên cạnh Lâm Diệp.

Cô xoay đầu nhìn anh: "Anh không ngượng sao?"
"Anh ngượng cái gì?"
"Anh..."
"Lúc anh khẩn trương nhất đã qua rồi, đáng tiếc em không thấy được! Bây giờ, em ở trước mắt anh thế này, anh còn ngượng sao?"
"Anh...!Anh tránh ra ngoài! Em muốn thay quần áo!"
Từ bé đến giờ, ngoại trừ mẹ thì không có ai nhìn thấy Lâm Diệp không mảnh vải che thân.

Đột nhiên bị Lục Hàn Thuyên nhìn, cô sợ đến da thịt cũng thẹn thùng mà đỏ lên.

Làn da trắng điểm phấn hồng trông rất thu hút, Lâm Diệp lại tỏa ra hương thơm của anh đào nhẹ nhẹ, trong không khí ấm áp của phòng tắm cô lại khiến cho anh sinh ra ý xấu.

"Diệp Diệp!" Anh gọi tên cô, thanh âm thân mật gần gũi như dương cầm tỏa âm trong đêm vắng.

Lâm Diệp cố che đi những chỗ riêng tư, cánh tay cô chặn ngang ngực, không thể ngăn được sự nảy nở tuyệt đẹp của cảnh xuân.

Lục Hàn Thuyên lúc đó cũng thấy, anh không tưởng tượng được Lâm Diệp lại có vóc dáng đáng kiêu ngạo như vậy.

Bình thường cô mặc quần áo cũng không lộ ra quá nhiều, nhưng không mặc gì cả...!Cảm giác, rất khó tả..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK