Ai đó hãy nói cho Lâm Diệp biết rốt cuộc là cô đang quen một anh bạn trai làm cảnh sát hay vốn dĩ là một tên lưu manh giả danh cảnh sát đây?
Không ai có thể ngờ được, sau câu nói vô tình của Lâm Diệp là quá trình sau đó...!
Lục Hàn Thuyên kéo cô vào cửa thoát hiểm, đường cầu thang bộ không có lấy một bóng người.
Đèn trần thang bộ không quá sáng chỉ đủ soi bước chân, hai người hì hục kéo nhau vào một góc dưới cầu thang giữa hai khúc cua lên xuống.
Kết quả?
Trong lòng Lâm Diệp cũng hiểu sẽ có chuyện gì đó, dự định hỏi anh muốn làm gì nhưng khi bị ai đó đè vào tường, động tác nhanh nhẹn đầy tính chiếm giữ đem cằm nhỏ của cô kéo lên.
Ánh mắt chạm nhau mấy giây, cả gương mặt người đàn ông chìm trong bóng tối huyền ảo, như thật như giả cô gái nhỏ nhìn thấy tia háo sắc của Lục Hàn Thuyên.
Không khí ngưng trọng khi anh kề sát mặt đến bàn tay từ lúc nào đã cởi bỏ khẩu trang trên mặt Lâm Diệp, như một tên cướp anh không báo trước đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô, lời đến cổ họng Lâm Diệp cũng đành nuốt lại.
Người đàn ông tích tự dư vị trưởng thành đầy xa lạ nhanh như một cơn gió chiếm đoạt toàn thân cô gái, anh như một con thú dữ đói khát ra sức gặm nhấm môi cô không một chút nương tình.
Lâm Diệp tựa vào bức tường trắng lạnh lẽo, theo đầu lưỡi uyển chuyển mang sự nghiền ngẫm khuấy đảo toàn thân thể cô gái, mấy giấy đã khiến cô mềm nhũn, tay anh đỡ lấy phần sau đầu để Lâm Diệp tựa vào cho thoải mái.
Hành động nhỏ bé nhưng đủ thấy được sự dịu dàng từ anh.
Quá trình thì không cần phải nói, hai người môi không rời nhau, quấn quýt rất lâu.
Hơi thở của anh quá mức nóng bỏng đan xen trong nhịp thở dồn dập của cô lại tạo thành một không gian ngượng ngập.
Lâm Diệp đôi lúc nhịn không được mà rên lên, khẩn cầu ý tứ nhỏ nhoi xin anh tha cho.
May mà cầu thang bộ của trung tâm bố trí camera thưa thớt, hai người lại dồn nhau vào một góc nên không ai phát hiện.
Đúng là làm chuyện xấu thì tâm lý luôn sợ bị người ta phát hiện, dây thần kinh xấu hổ của Lâm Diệp hoạt động mạnh mẽ, vừa chìm đắm trong nụ hôn vừa nâng cao độ để chuẩn bị bỏ chạy nếu chẳng may ai đó xuất hiện.
Khi Lục Hàn Thuyên đưa lưỡi thăm dò như một thợ lặn chăm chỉ và chuyên cần dưới đại dương sâu thẳm, anh tiến càng sâu Lâm Diệp sẽ càng trốn tránh, chú thỏ con ấy vậy mà sợ hãi chui vào hang, khi anh bắt được cô cũng là lúc Lâm Diệp thỏa hiệp.
"Hàn Thuyên!" Lâm Diệp thấy mình không còn sức nữa, nụ hôn này quá dài, quá dây dứt, đầy óc cô cũng loạn cả lên.
Đại não Lâm Diệp tê rần theo đó dây thần kinh nhạy cảm bất giác giật mình, trái tim run lên những cơn run hạnh phúc đầy hoảng loạn, dù vụng trộm kích thích nhưng không đồng nghĩa Lâm Diệp có gan đó.
Lục Hàn Thuyên mút mạnh môi dưới của cô gái xong mới lưu luyến rời đi.
Anh thấy Lâm Diệp thở dốc với hai má hồng hồng không che giấu được sự non nớt, khi ngẩng mặt lên nhìn anh mi mắt Lâm Diệp động nhẹ nhàng, cánh bướm dập dờn quyến rũ trăm lần.
Thấy anh liếm khóe môi, cô không khỏi hai má nhỏ đỏ ửng.
Đối ngược với sự dịu dàng của cô lại là nét nam tính của anh, nét đàn ông quyến rũ đầy hấp dẫn.
Yết hầu nhô ra lên xuống nhịp nhàng, cô thấy khắp người dường như đều bị ép khô, xương hàm của Lục Hàn Thuyên nhìn từ dưới lên, góc cạnh vừa đẹp còn lộ ra cằm nhọn cùng chớp mũi cao.
Khi anh rũ mi mắt, hơi thở nóng phả lên mặt Lâm Diệp, hai người trao nhau bầu không khí dễ chịu đầy mùi hương dịu dàng.
Mùi gỗ mộc của anh khiến cô yên tâm, mùi anh đào của Lâm Diệp ngọt như hương vị trên môi c.
Lâm Diệp nhịn không được lại ôm lấy cổ anh, nhón người kéo đầu anh xuống.
Lục Hàn Thuyên thấy cô khao khát mình, trong lồng ngực cũng sinh ra chút hài lòng nho nhỏ, cả người vì sự chủ động của cô mà ấm áp lạ thường.
Đàn ông không thích phụ nữ quá thành thạo, cũng không thích cô ấy quá trẻ con.
Lục Hàn Thuyên cảm thấy Lâm Diệp rất khéo léo, trong công việc cô thông minh hiểu chuyện, là hình mẫu trưởng thành đúng mực, trong cuộc sống thường nhật cô dung hòa mọi cảm xúc trở nên tích cực, ở cạnh anh cô sẽ dịu dàng đến ngoan cường.
Mặc dù tính cách có chút tham lam, nhưng điều này không xấu, nói lên được tâm tư của cô không mưu mô.
Ban đầu, anh cũng không ngờ được Lâm Diệp lại tham tiền, cho đến hôm qua khi cô tính toán đủ thứ với anh, Lục Hàn Thuyên cảm thấy rất buồn cười.
Vô thức khóe miệng anh cong lên, một nụ cười ranh ma nhưng cưng chiều vô đối với cô gái nhỏ.
Lâm Diệp hôn không giỏi nhưng khả năng học hỏi rất nhanh, khi cả hai quấn vào nhau đầy trêu chọc, cô còn ôm anh chặt hơn, sít sao muốn anh trao cho cô nhiều hơn.
Sau một tiếng, hai người mới luyến tiếc tách nhau ra, Lục Hàn Thuyên hôn nhẹ lên trán cô một cái đầy cưng chiều, sau đó nắm tay cô rời khỏi phạm vi cầu thang bộ.
***
Ra khỏi cửa trung tâm thương mại, quay đầu một cái đã nhìn thấy cô gái trẻ quen mắt đang cãi nhau với một người đàn ông.
Lục Hàn Thuyên bất giác nhìn theo hướng ánh mắt Lâm Diệp, cách họ không xa là một người đàn ông tây trang chỉnh tề, còn cô gái cũng được xem là người giàu có.
Hai ba câu cô gái đã muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, mà chung quy cuộc cãi nhau là do cô gái quay xe đã làm hỏng gương chiếu hậu của người đàn ông, chưa kể một phần cửa xe cũng bị bóp méo.
Đưa tay kéo cằm Lâm Diệp để cô xoay lại nhìn mình, Lục Hàn Thuyên nghiêm mặt: "Người quen sao?"
Lâm Diệp cười, gật đầu.
Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Đàn ông hay phụ nữ?"
Ý của anh là người quen của Lâm Diệp là cô gái kia hay là người đàn ông kia.
Đối diện với ánh mắt có phần ghen tuông của Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp cười: "Anh ghen hả?"
"Tôi…" Không muốn thừa nhận, nhưng khi cô gái khiêu khích hất tay anh, cảm giác chua chát trong lòng cứ thế mà trào dâng: "Tôi đương nhiên phải ghen rồi!"
"Haha!" Lâm Diệp bật cười thành tiếng, ngang nhiên ôm lấy cánh tay anh, thái độ vừa càng rở vừa tùy hứng: "Ai em cũng quen thì phải làm sao đây?"
Lục Hàn Thuyên đen mặt.
Lâm Diệp xoa dịu anh bằng nụ cười tươi sáng, mặt trời ở trên cao cũng không thể so sánh với cô gái.
Ngậm ngùi nhịn xuống cơn cơn ghen tuông, Lục Hàn Thuyên đánh mắt sang hai người đang cãi nhau chí chóe: "Tại sao tôi không biết em có một thế lực quan hệ vô cùng vô tận vậy?"
Haha… Nói sao nhỉ?
Lâm Diệp thật sự quan hệ rất rộng.
Lúc trước là đại tá Lý Thuần Nguyên, hôm qua là viện trưởng Triệu Nhất Hoàng.
Bây giờ, còn là hai con người xa lạ như lửa với nước bên kia.
Người đàn ông chỉ muốn cô gái nói lý, nhưng Thịnh Tiểu Vũ lại không hề nói lý, vừa ngang ngược vừa khó chiều làm người đàn ông trầm tĩnh cũng bộc phát sự khó tính.
Tính cách đó nhìn sao cũng giống Lâm Diệp, chỉ hận không thể khiến người ta xấu mặt, còn bản thân vốn dĩ làm sai lại cố mà cãi cùn.
Lục Hàn Thuyên không nhìn nữa, cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ôm canh tay mình: "Đi thôi! Đưa em đi ăn trưa!"
Nghe đến ăn hai mắt Lâm Diệp sáng lên như đèn pha ô tô, chu chu môi nhỏ nũng nịu: "Em muốn ăn cơm chiên hải sản ở Bách Lý Hải Đường!"
"Được!"
"Còn muốn uống trà sữa!"
"Trà sữa?" Lục Hàn Thuyên hỏi bật.
Lâm Diệp gật gù: "Đúng vậy! Là trà sữa!"
"Vậy mua trà sữa cho em, sau đó đến Bách Lý Hải Đường ăn cơm, có được không?"
Lâm Diệp gật gật đầu.
Cưng chiều vô hạn chính là đây, khi Lâm Diệp lái xe đến quán trà sữa cô muốn uống, rồi đánh đường rẽ về chỗ ăn cơm.
Thật ra tiệm trà sữa và quán cơm Bách Lý Hải Đường là hai địa điểm nằm ở hai hướng khác nhau.
Ăn cơm thôi mà, có cần phải tốn thời gian như vậy không? Câu trả lời là có! Hôm nay, vừa hay là chủ nhật!
***.
Danh Sách Chương: