Trong lòng lại càng lo sợ, Ngô Thế Huân là người như thế nào không phải cậu không biết, anh ta rất ghét “đồ vật” của mình bị người khác động vào…nếu như làm anh ta nổi giận, không biết có đem cậu giày vò thảm thiết hay không, giống như lần đó. Đừng mà …đừng thế mà!
“Thế Huân…tôi với chủ tịch thật không có gì! Anh đừng nghĩ nhiều quá…”
Ngô Thế Huân đến nhìn cũng không nhìn Lộc Hàm.
Anh ta lạnh nhạt như vậy, cũng chẳng buồn nhìn mình lấy một cái!
Lộc Hàm đang thất vọng định cúi đầu, Ngô Thế Huân lại đột nhiên mở miệng nói:
“Còn để tôi nghe thấy em gọi tên người đàn ông khác ngoại trừ tôi xem…Hậu quả không cần tôi nói phải không?”
Làm thế nào đây? Anh ta không nghe giải thích, thật là, cái tên Tử Minh kia cần gì phải khoác áo cho mình chứ, cũng đâu thể trách mình…
“Khụ, khụ…Khụ…!”
Quả nhiên là hứng gió nhiều quá, bị ho rồi…lại cũng là lúc này, bụng Lộc Hàm sôi ùng ục, làm cậu đỏ mặt.
Dè dặt ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện anh ta ghét bỏ liếc nhìn một cái rồi lại tập trung vào đường phía trước. Vừa xuống xe, Lộc Hàm rất tự nhiên mà lại bị Ngô Thế Huân trực tiếp lôi lên tầng hai, ném xuống giường bắt đầu cởi quần áo của cậu. Mặc cho Lộc Hàm miệng vẫn không ngừng muốn giải thích, nhưng mà, Ngô Thế Huân cũng không thèm để ý. Nhìn Lộc Hàm nói một câu im miệng là bắt đầu tiến công.
Cuối cùng, lại là toàn thân vô lực làm Lộc Hàm ngã vùi trên ngực Ngô Thế Huân, cho dù không còn sức, nhưng cơ thể cậu cũng đã dần thích ứng nên cũng không cảm thấy quá đau nữa, hoặc có lẽ là tại Ngô Thế Huân rất nhẹ nhàng đi…Không phải anh ta đang giận sao?…
“Em vẫn chưa ăn cơm sao?” Ngô Thế Huân ngồi trong bồn tắm, ôm lấy thân hình mềm mại của Lộc Hàm hỏi.
“Chưa mà…tôi đã nói là, cả ngày hôm nay rất bận, anh còn trách tôi…” nói nói một lúc lại cảm thấy tủi thân, Lộc Hàm dùi dụi vào ngực Ngô Thế Huân, bởi vì đói nên cũng chẳng còn sức…chí ít cũng đừng để anh ta giận, để còn làm chút đồ ăn đêm cho mình a! Nếu không thì cả đêm cũng không ngủ được.
Ngô Thế Huân con người này…vừa nãy anh ta cũng không đối xử quá ác với mình, có lẽ là anh ta cũng không giận lắm, cứ thành thành thật thật như vậy, anh ta nhất định sẽ không giận nữa!
Nhìn thấy tên nhóc Lộc Hàm tự mình dụi vào người anh, trong lòng Ngô Thế Huân cũng thấy ngứa ngáy. Bế Lộc Hàm từ trong bồn tắm đứng dậy, mặc áo choàng tắm cho cậu rồi đi xuống tầng. Trước hết, phải bắt cậu ấy uống ít thuốc trị ho đã, rồi mới để người giúp việc mang đồ ăn đêm lên. Nhìn Lộc Hàm ăn vội ăn vàng, xem ra cậu ấy thật sự rất đói. Thảm nào lúc nãy ở trên giường bộ dạng như sắp chết đến nơi.
Lộc Hàm cũng không để ý đến sự tồn tại của Ngô Thế Huân, dù sao cũng chẳng kỳ vọng vào chuyện anh ta có cách nhìn như thế nào với mình, dáng ăn xấu thì đã làm sao, càng làm anh ta ghét mình càng có cơ hội đi sớm! Lộc Hàm ăn no rồi ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, một bàn tay đột nhiên lại luồn vào trong áo choàng tắm của cậu.
“Ngô, Ngô Thế Huân…” Lộc Hàm hoảng hốt nhìn Ngô Thế Huân đã áp sát mặt mình, cả người bị đè xuống sô pha không thể động đậy.
“Bây giờ mới là bắt đầu trừng phạt!”
“Đừng, đừng, tôi…ưm…ưm…” Mấy người giúp việc đứng quanh đây đã ai về phòng nấy từ sớm, trong phòng khách, chỉ còn lại người đang bị đè trên sô pha với áo choàng tắm đang được cởi dần ra Lộc Hàm, và người ở phía trên đang nở nụ cười xấu xa Ngô Thế Huân…
——————
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại sắp đến buổi trưa, Lộc Hàm vội vội vàng vàng mặc quần áo, vừa xuống tầng đã nhìn thấy Ngô Thế Huân người hôm qua vừa hùng hùng hục hục, nay đã trông lười biếng nhàn nhã ngồi dựa vào sô pha, tay cầm cốc cafe xem điện thoại.
“Đứng lại!”
Lộc Hàm còn chưa chạy ra khỏi phòng khách đã bị Ngô Thế Huân gọi lại, cước bộ cũng từ từ dừng lại, trên mặt còn có vẻ giận dỗi.
“Tối qua anh đã nghĩ xong chưa? Tôi đã giải thích với anh bao lần rồi, anh vẫn, vẫn…”
“Nếu như tôi không tin em giải thích, em cho rằng…bây giờ em còn có thể xuống giường được sao?”
Cũng đúng mà…
“Tôi!…Gọi tôi làm gì? Hôm nay ở trường tôi còn có việc!”
“Sáng nay đã xin nghỉ cho em rồi! Hôm nay có việc!”
“Việc gì?”
Ngô Thế Huân lại không thèm nhìn Lộc Hàm, cái cảm giác bị người khác bỏ mặc một bên để mặc không quan tâm, Lộc Hàm ghét vô cùng. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo bây giờ cậu có thân phận như thế này…
Nghe theo cái vẫy tay của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm tự giác đi đến ngồi bên cạnh anh. Điểm này làm Ngô Thế Huân rất thích. Tuy rằng, Lộc Hàm nhiều khi rất mạnh mẽ, tính cách còn có phần nóng nảy, nhưng đã được bồi dưỡng nhiều ngày, dần dần cậu cũng học được cách ngoan ngoãn nghe lời. Giống như bây giờ, chỉ cần gọi cậu ấy vào lòng cậu ấy liền đến, kéo cậu ấy lên giường cậu ấy cũng không kêu gào. Nhưng mà, là do anh quá cường thế mới ép buộc được cậu ấy phải tuân theo vậy, nhìn cậu ấy uỷ khuất, không tình nguyện còn có chút phẫn nộ lại càng làm anh thêm yêu thích. Chẳng trách những cậu trai trước đây không có ai giống như Lộc Hàm cả, bị anh giữ lại bên cạnh rất lâu cũng không thấy phiền. Tại vì bọn họ đều quá ôn thuận, chỉ biết thành thật trèo lên giường đàn ông đợi chờ, ăn bọn họ, làm gì có kích thích như việc tự tay hàng phục được con mèo hoang luôn có mưu đồ phản kháng chứ? Hơn nữa, khuôn mặt và thân thể của Lộc Hàm, bọn họ làm sao có thể sánh bằng…
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mặt Lộc Hàm nghi ngờ nhìn Ngô Thế Huân, chỉ sợ anh ta lại đưa cậu đến cái tiệc ngớ ngẩn nào đó! Lần trước đi…đều để lại ấn tượng đen tối cho cậu…
Đêm đó, cả đời chắc sẽ không quên…
“Đến trung tâm thương mại rồi đi bar!”
“Đi bar làm gì?”
“Nói nhiều thế làm gì, môi thiếu hôn à?”
Lời của Ngô Thế Huân vừa dứt, Lộc Hàm đã vội che tay lên miệng, hoảng hốt nhìn Ngô Thế Huân. Trong lòng lại thầm mắng Ngô Thế Huân cái tên thần kinh biến thái này…
“Tôi mà thật sự nuốn hôn, em có thể tránh sao?”
Ngô Thế Huân vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng trong lời nói lại có nhiều hơn một chút bông đùa.
Lúc này Lộc Hàm mới thấy mình thật ngốc, tức đến rên hừ hừ rồi mới từ từ bỏ tay ra khỏi miệng, cũng chính là lúc tay vừa bỏ ra, liền bị Ngô Thế Huân nắm lấy. Nhìn dáng vẻ của anh ta…
“Đừng mà!”
Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn Lộc Hàm, định xem cái tên này bị mình đè xuống sô pha sẽ dùng cách nào mà thoát thân.
“Tôi, tôi có chuyện muốn nói…Anh đi ra!”
“Có chuyện muốn nói…Anh đi ra!”
“Cứ thế này mà nói, nói xong lại tiếp tục.”
“Anh!!!”
“Không nói thì tôi tiếp tục!”
Ngô Thế Huân cúi đầu muốn hôn xuống, còn cách hai cm là chạm đến môi Lộc Hàm, cậu lại đột nhiên nói ra: “Tôi nói…ưm…”
Ngốc vẫn hoàn ngốc mà…em cũng đã mở miệng ra rồi, không thuận theo em thì đúng là có lỗi với em rồi!
————————
“Đến đây làm gì?” Ngô Thế Huân ngồi trên ghế lái của xe thể thao màu đen, một mặt ghét bỏ nhìn xung quanh toàn người là người, Lộc Hàm sao lại muốn đến con phố rách nát này chứ!
Lộc Hàm ngồi ở ghế phụ vẫn đang bực bội, tên Ngô Thế Huân đáng chết kia cưỡng hôn cậu thì thôi đi, hôn xong còn nói cậu ngốc.
“Ghét thì anh đi trước là được rồi! Tôi đến tìm bạn, ai bảo anh cứ đòi đưa tôi đi, chủ tịch ai cũng nhàn rỗi vậy sao…”
“Nếu như em không ngại, tôi ngay bây giờ đều có thể hôn em, chỉ có điều lần này sẽ có rất nhiều khán giả đấy!”
“Hứ!!!”
Lộc Hàm tức giận xuống xe, chạy nhanh đến quán trà sữa đối diện. Còn chưa vào cửa đã nhìn thấy người trong quán thông qua cửa kính, một tên cao to bặm trợn đang nắm lấy cằm Trương Nghệ Hưng, cũng không biết là tại sao, trong quán cũng rất loạn.
Không nghĩ nhiều, Lộc Hàm lập tức xông vào, chạy đến trước mặt người đàn ông kia, kéo tay hắn ta ra rồi kéo Trương Nghệ Hưng đứng sau lưng mình.
“Anh đang làm gì thế?”
“Ồ cô bé xinh đẹp từ đâu đến đây? Mau cút sang một bên cho tao!”
“Ai là con gái? Anh mù à!”
“Không liên can đến mày! Mau cút sang một bên!” Nói xong liền đẩy Lộc Hàm ra, Lộc Hàm mất đà ngã xuống đất. Xoa xoa cánh tay cậu vội vàng đứng dậy, tay bị trầy xước rồi.
“Tiểu Lộc!” Trương Nghệ Hưng nhìn một hồi thấy Lộc Hàm không bị thương nặng, liền đứng dậy nhìn người đàn ông kia nói.
“Anh đừng có động vào cậu ấy! Chuyện đó tôi sẽ giải quyết! Anh đi trước đi!”
“Hừ, mày nhớ kỹ cho tao! Mày cứ đợi đấy!”
Đợi đến khi người kia cùng mấy tên đàn em đi khuất, Lộc Hàm liền bị Trương Nghệ Hưng kéo đến ngồi xuống ghế, rồi cậu vào phòng lấy hộp cứu thương, muốn rửa sạch mấy vết xước cho Lộc Hàm để còn bôi thuốc.
“Nghệ Hưng, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì…chuyện nhỏ thôi…”
“Lại còn chuyện nhỏ! Đều loạn đến tận quán nhà cậu còn kêu chuyện nhỏ sao? Chiều qua cậu vội vàng về sớm như thế là vì chuyện này đi? Cũng không gọi điện cho mình!”
“Mình cũng không muốn cậu phải lo lắng, hôm qua mẹ mình đột nhiên gọi mình về, là vì có mấy cô gái đến mua trà sữa, nói là uống không ngon, mẹ mình mới đôi co vài câu làm bọn họ nổi giận! Sau đó liền gọi mấy tên này đến làm loạn, hình như là bạn trai của bọn họ. Chiều qua đã đến, hôm nay ai mà biết được bọn họ lại đến. Thật đáng ghét!”
“Mình nói mà loại người gì thế? Đúng là vô lý, cậu phải chăm sóc bác gái thật tốt, đừng để bác ấy nghĩ nhiều ảnh hưởng tinh thần.”
“Ừ, ừ!” Nói xong, Trương Nghệ Hưng lại nhìn Lộc Hàm cười lên để lộ núm đồng tiền, rồi lại cúi đầu giúp Lộc Hàm bôi thuốc.
“Điện thoại của mình rơi mất rồi, đợi…a…cậu nhẹ tay một chút, đau quá!”
“Vâng! Tiểu Lộc của tôi…để cậu bị thương vậy, thật xin lỗi…”
Trương Nghệ Hưng làm mặt cười với Lộc Hàm liền bị cậu cốc đầu nói: “Khách sáo cái gì, với cả, không cho phép ngày nào cũng gọi mình Tiểu Lộc Tiểu Lộc, gọi mình như trẻ con không bằng!”
Lộc Hàm nhìn Trương Nghệ Hưng làm nũng…
Đột nhiên lại cảm giác có hơi lạnh từ sau lưng truyền đến, quay đầu lại mới nhớ ra chiếc xe thể thao màu đen đầy thu vẫn đậu ở phía bên kia đường…
“Ừm…Nghệ Hưng à, điện thoại mình rơi mất rồi, lúc nào mua cái mới mình sẽ nhắn tin cho cậu, đừng quên trả lời cho mình nhé! Mình còn có việc, đi trước đây, cậu nhớ chăm sóc cho bác gái cẩn thận!”
“Ừ ừ, mau đi đi! Tay đừng để bị dính nước, ngứa cũng không được gãi!”
“Biết rồi!”
Khoảnh khắc lúc Lộc Hàm bước ra khỏi quán, Trương Nghệ Hưng cũng xoay người bước vào phòng trong, nụ cười trên mặt lúc nãy từ từ biến mất, chỉ còn lại cả khuôn mặt bất lực nhìn mẹ mình đang nằm hôn mê trên giường.
Lộc Hàm à…Trà sữa nhà mình sao có thể uống không ngon đây…