Lộc Hàm nằm trên sô pha rộng lớn, thân thể xích lõa được áo khoác của Ngô Thế Huân phủ lên che đi một nửa, chỉ để lộ đôi chân nhỏ nhắn và bờ vai ra ngoài.
Dáng ngủ yên tĩnh, hơi thở đều đều, làn da trắng nõn in hằn những dấu hôn. Cũng chỉ có Ngô Thế Huân mới được nhìn thấy dáng vẻ này của Lộc Hàm.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Ngô Thế Huân cũng vừa vặn bước ra từ phòng ngủ.
Tay áo của anh xắn lên, trong tay là ga giường vừa mới đổi trong phòng ngủ ném vào sọt rác.
Lộc Hàm bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, lúc đôi mắt chớp chớp mơ màng ngay lập tức nhìn thấy Ngô Thế Huân.
“Ừm?”
“Giường chuẩn bị xong rồi, em lên giường ngủ đi, có đói không?”
Lộc Hàm cảm nhận một chút, bụng cậu quả thực trống rỗng khá khó chịu.
“Vâng, trưa rồi sao…em đã ngủ bao lâu rồi?”
“Một chút thôi!”
“…Đều tại anh…”
“Thế em vào phòng mặc đồ lại đi, chờ một lát nữa sẽ có đồ ăn.”
Trước cửa, vang lên tiếng gõ cửa lần thứ ba, cô thư ký ngượng ngùng xoay người đi về hướng phòng nghỉ, hướng người bên ngoài phòng nói: “Xin lỗi, có lẽ tổng giám đốc Ngô còn đang bận, điện thoại cũng vậy. Hay là ngài lần sau quay lại tìm tổng giám đốc Ngô vậy?”
Sắc mặt Lâm Văn Đỉnh thật khó coi, Lâm Vũ Hàm cắn chặt khớp răng, kéo góc áo Lâm Văn Đỉnh nói: “Bố…Chúng ta, chúng ta về trước đi!”
————————————————
Trên con đường náo nhiệt nhất khu phía Đông ở thành phố S, trong quán trà sữa khá nổi tiếng, việc làm ăn ngày hôm nay vô cùng tốt chính bởi vì người đứng sau quầy bán hàng.
Chiều nay Lộc Hàm bị Trương Nghệ Hưng, kéo đến cửa hàng trà sữa của mẹ Trương giúp đỡ.
Bình thường Trương Nghệ Hưng cũng chẳng yêu cầu Ngô Diệc Phàm phải cho mình cái gì, nhưng lần này lại mở miệng nói cậu cần tiền.
Nguyên nhân là mấy cô hàng xóm quanh nhà muốn tổ chức chuyến du lịch đi Hải Nam hai ngày, Trương Nghệ Hưng rất hiếu thảo đương nhiên cũng muốn mẹ mình, người đã vất vả nửa cuộc đời nuôi nấng cậu, có có hội đi đây đi đó nghỉ ngơi thư giãn, ngắm nhìn thế giới. Vừa vặn là dì cậu cũng đăng ký đi đợt này, mẹ Trương cũng tiện đi cùng trên đường còn có người chăm sóc.
Ngô Diệc Phàm cũng không có vấn đề gì, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trương Nghệ Hưng chủ động yêu cầu. Suy xét đến việc cậu có lẽ sẽ thấy ngượng nghịu, Ngô Diệc Phàm đành nói là tiền này phải trả để bảo vệ tự tôn của Trương Nghệ Hưng.
Mẹ Trương cũng hỏi tiền ở đâu mà nhiều thế, Trương Nghệ Hưng cũng chỉ lấy lý do rất đơn giản nói là công ty phát tiền lương.
Còn hiện tại, trong quán đã không còn chỗ ngồi. Đại đa số khách hàng đều là con gái, người nào người nấy đều là ngồi chơi điện thoại uống trà sữa, nhưng thực chất là đang lén lút ngắm chuẩn thời cơ để chụp trộm hai anh chàng đẹp trái phía sau quầy hàng.
“Nghệ Hưng này…Bây giờ là tình huống gì thế?” Lộc Hàm quay lưng lại với quầy bán, đặt cốc trà sữa đang làm giở một nửa trong tay xuống.
“Chẳng lẽ có người biết được mình là thực tập sinh của GF?”
“Bớt tự luyến đi người ơi!”
Lộc Hàm dẩu mỏ lên nói rồi quay người lại, cướp bát hoa quả trộn Trương Nghệ Hưng đã làm xong, cười tươi tắn đưa cho cô gái đang chờ để lấy.
“Hoan nghênh bạn lần sau lại đến nhé!”
Trương Nghệ Hưng liếc nhìn Lộc Hàm hai cái, thấp giọng nói: “Cậu xem cậu có phải đang ôm chân chó khônggg~”
“…”
Hai người quả thật là dễ gây chú ý với người khác, căn bản là gương mặt đã đẹp lại còn khoác lên mình áo sơ mi màu be cùng với tạp dề màu nâu cafe phối với thắt lưng màu nâu cùng nơ cổ làm điểm nhấn, cả người liền tinh tế thêm biết bao lần.
Hai người cúi đầu nghiêm túc pha chế trà sữa thỉnh thoảng mới nhìn nhau cười không ra tiếng, mấy cô gái cách đó không xa lại âm thầm nâng cao máy ảnh…
“Tôi vốn nghe nói con trai của cô chủ quán này đẹp trai lắm, không ngờ hôm nay đến còn được nhìn thấy tận hai anh đẹp trai.”
“Đúng đúng! Tôi nhìn cái người bên trái dễ thương quá chừng, mắt tròn tròn như là động vật nhỏ ấy!”
“Ừ ừ, tôi lại thích cái người có núm đồng tiền kia hơn, nhìn rất là ấm áp giọng nói còn hay nữa chứ!”
“Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, hai người ấy nhìn qua đây kìa…”
Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sao mà luôn có cảm giác bị nhìn trộm mà ngẩng đầu lên lại chỉ thấy một mảnh vắng lặng. Qua một hồi, có một cô gái xách túi đi vào đứng trước quầy bán hàng, dè dặt nhìn chằm chằm Trương Nghệ Hưng đang pha trà sữa.
Lộc Hàm nhìn vào ánh mắt của cô gái kia cười thầm một tiếng, dùng cùi chỏ chọt chọt vào lưng Trương Nghệ Hưng.
“Này! Cậu làm gì thế…Xin chào, bạn muốn uống gì?”
“Trà sữa khoai môn đi!”
“Tiểu Lộc, món của cậu đấy mau làm đi!” Trương Nghệ Hưng kéo Lộc Hàm qua nói.
“Xin hỏi…”
“Vâng?”
“Anh có phải thực tập sinh không?”
“Tôi…”
“Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!”
“Ừ…Sao bạn lại biết tôi?”
…
Lộc Hàm quay đầu lại ba lần, Trương Nghệ Hưng vẫn còn đang nói chuyện với cô gái xinh đẹp kia, cậu cùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Trương Nghệ Hưng một cái sau đó pha xong trà sữa thì quay lại phòng trong tìm điện thoại.
Đã đứng gần cả ba tiếng đồng hồ, liên tục pha chế trà sữa, cho đến tận khi được nằm lên giường mới thấy thế nào là lưng mỏi chân đau.
Tối qua Ngô Thế Huân rất tiết chế không dày vò cậu nhiều lắm, nếu không hôm nay phải đứng cả nửa ngày thế này thì cả người cũng cứng ngắc rồi.
Trong hộp thư đến có tin nhắn chưa đọc, Lộc Hàm mỉm cười mở ra xem quả không ngạc nhiên là của anh gửi đến.
『Buổi tối muốn ăn gì, anh tối nay rảnh rỗi có thể đưa em đi, nghĩ đi nhé nghĩ xong gọi lại cho anh!』
“Ừm…ăn gì bây giờ nhỉ…”
Cánh cửa lúc này được mở ra, Trương Nghệ Hưng vừa tháo cà vạt vừa bước vào phòng.
“Sao mà cả cậu cũng vào đây thế? Lấy ai trông cửa hàng!”
“Bán hết rồi!”
“Hử?!”
“Dùng hết nguyên liệu rồi, vốn là cũng không còn bao nhiêu. Bình thường đều do mẹ mình đi kiểm đếm nguyên liệu, mình chỉ lo pha và bán trà sữa. Ai mà biết được buôn bán tốt vậy chứ!”
“Nhất định là do giá trị nhan bùng nổ của mình đây rồi…” Lộc Hàm cố làm ra vẻ thâm trầm, tay khẽ giơ lên nắm lấy cằm, gật đầu một cái.
“Này Tiểu Lộc mặt cậu bây giờ dày như vậy đó hả?!” Trương Nghệ Hưng đẩy Lộc Hàm một cái ngã xuống, đè lên chân cậu, cào loạn tóc của Lộc Hàm lên.
“Bỏ mình ra!”
“Không bỏ ra mình cắn cậu đấy!”
“Haha…Hahaha…Đừng cù mình mà…Mình chịu thua…chịu thua…Haha!”
Trương Nghệ Hưng đem bàn tay đang đặt lên eo Lộc Hàm rời đi, ngược lại còn nắm lấy vai cậu vẫn khiến cho cậu không thể nhúc nhích như cũ.
“Xì…Hahaha!”
Cúi đầu nhìn Lộc Hàm vẫn bị mình ép chặt như trước, tóc tai tán loạn, ban nãy còn cười đến ngốc quần áo nhăn nhúm chẳng còn ra hình dạng gì. Trương Nghệ Hưng ở đó cũng cười lớn lên.
“Nghệ Hưng, cậu quậy đủ chưa hả, mau buông tay ra!”
“Xì ~”
Trương Nghệ Hưng lật người lại xuống giường, đưa quần áo của Lộc Hàm lúc mới đến cho cậu, sau đó quay người lại.
“Cậu thay quần áo đi, mình tuyệt đối không nhìn trộm đâu.”
Nói xong, còn như một đứa trẻ mà đưa hai tay lên bịt kín mắt lại.
Lộc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bắt đầu thay quần áo.
Thức ra đối với Trương Nghệ Hưng, cậu cũng không có gì để giấu. Cho dù có là xác định rõ vấn đề tính hướng của mình, thì việc thay quần áo trước mặt Trương Nghệ Hưng cũng là rất bình thường.
Nhưng mà có Ngô Thế Huân thì không được rồi, không phải là bởi vì có người đàn ông của mình nên sợ bị nhìn thấy, mà là sợ những dấu hôn trên người bị nhìn thấy thì đúng hơn.
Nói thế nào cũng vẫn sẽ thấy ngại ngùng xấu hổ.
Nếu như lộ ra nửa thân trên sạch trơn, đối với Trương Nghệ Hưng mà nói có thể làm gì sao, cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.
Còn không phải đều là vấn đề tâm lý sao.
Cũng không phải phụ nữ, mâu thuẫn cái gì.
“Tiểu Lộc cậu lúc đó lẩm bà lẩm bẩm gì thế?”
“Lúc nào?”
“Lúc mình mới vào phòng ấy…Mà sao cậu chậm thế! Đã xong chưa?”
“Được rồi được rồi!” Lộc Hàm khoanh chân ngồi trên giường, đồng phục cũng được gấp gọn gàng đặt ở một bên.
“Lúc đó…mình đang nghĩ tối nay ăn gì.”
“Ồ!”
“Nghệ Hưng cùng đi với mình đi!” Lộc Hàm đột nhiên nắm lấy cánh tay Trương Nghệ Hưng, đôi mắt như phát ra ánh sáng. Bởi vì nhớ đến một nhà hàng có món bít tết rất ngon, mà Ngô Thế Huân đã từng đưa cậu đến.
Muốn đưa Nghệ Hưng cùng đi.
“Ngô Thế Huân thì sao?” Trương Nghệ Hưng nhíu mày nói.
“Anh ấy…anh ấy…đi cùng mà, cũng đâu phải là không biết nhau.”
“Cái này…không được!”
Vốn là nghe thấy giọng điệu lưỡng lự của Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm còn tưởng là cậu đã đồng ý, kết quả là lại ra một câu “không được” giọng điệu còn rất cứng.
“Tại sao?”
“Mình đột nhiên nhớ đến công ty đang quản chuyện ăn uống của mình…Bọn họ nói nếu như mình không gầy đi 2kg nữa thì sẽ rời lại thời gian debut của mình…”
“Ngô Diệc Phàm làm gì thế? Anh ta không phải cấp trên sao? Cái này cũng không bảo vệ được cậu sao?”
Trương Nghệ Hưng xoa đầu Lộc Hàm, biểu thị sự bình tĩnh của mình và cậu không nên kích động.
“Mình không muốn làm hỏng quy định.”
“Nếu như công ty người ta đã có những quy định đó, vậy thì cũng nhất định phải có lý lẽ riêng. Nói thế nào thì GF cũng là công ty giải trí uy tín, nên cũng hơi nghiêm khắc.”
“Hơn nữa…mình thật sự muốn được debut.”
Lộc Hàm biết Trương Nghệ Hưng rất nghiêm túc.
Thật ra con người sống trên thế giới này, có rất nhiều thời điểm là tùy theo tiếng trái tim mình mách bảo, và với sự tùy hứng như thế đều phải trả giá.
Giống như Trương Nghệ Hưng, thời gian học kỳ trước đối với Lộc Hàm vẫn luôn tồn tại ý hổ thẹn.
Bởi vì hai người bọn họ đều lấy việc bước vào giới giải trí làm mục tiêu, hơn nữa còn tập trung vào mảng ca hát và vũ đạo.
Vậy thì sự tùy tâm và trả giá của Trương Nghệ Hưng cũng chính bởi vì Lộc Hàm.
Cậu đã tùy theo tiếng trái tim mình mách bảo lựa chọn Lộc Hàm người bạn này. Con người nếu như thông minh, thì sẽ không chọn một người bạn đi chung con đường với mình, nhưng lúc nào cũng là người ưu tú hơn mình rất nhiều như vậy.
Cái gì hướng cậu ấy học tập, lại cái gì là cố gắng đi theo.
Rất ít người nguyện ý mãi luôn làm người một mực ở sau lưng người khác đảo qua đảo lại, lợi ích chân chính trước mặt có ai còn cố giữ lấy tình bạn làm gì?
Càng trưởng thành, càng trở nên lạnh lùng.
Bởi vì cùng ở chung với Lộc Hàm, người này quá chói mắt, đủ khiến ánh sáng trên người Trương Nghệ Hưng bị che mờ.
Vô luận là các lần casting hay là các loại hoạt động khác, người khác luôn là đem cơ hội thứ nhất giao cho Lộc Hàm, mà Lộc Hàm một hạt giống tốt như vậy một khi bị người nhìn trúng, ánh mắt của người kia rất khó hạ xuống đến trên ngườiTrương Nghệ Hưng.
Buồn cười là, thường thường những thứ mà bạn rất coi trọng, người khác lại căn bản không cần.
Lộc Hàm không thích ồn ào, cho nên cậu ấy không nhận những lời mời kia.
Gánh nặng trong lòng cậu ấy lại là Trương Nghệ Hưng, cậu chỉ nhận những thứ có thể để cho hai người bọn họ có cơ hội cùng nhau tham gia hoạt động mà thôi.
Nhưng những chuyện như vậy quả thật lại quá ít.
Mua một đóa hồng với giá cao, ai còn nguyện lãng phí vung tiền mua hoa điểm vào thêm đâu.
Cũng may còn có Ngô Diệc Phàm, anh đã mang Trương Nghệ Hưng thoát khỏi cái sự đày đọa của cái tên ghép cho hai người gọi là “hiệu ứng Lộc Hưng”.
Trương Nghệ Hưng sắp debut, Lộc Hàm dĩ nhiên là vui vẻ cực kỳ.
So với Trương Nghệ Hưng còn vui hơn.
Thậm chí cảm thấy Ngô Thế Huân không để cho cậu bước vào giới giải trí là một lựa chọn sáng suốt.
Lộc Hàm vừa cùng Trương Nghệ Hưng tán gẫu, vừa gọi điện thoại đặt cho Trương Nghệ Hưng một phần rau cải xà lách bán bên ngoài.
Trương Nghệ Hưng nói đắt.
Lộc Hàm nói cho cậu, nhà hàng kia là do Ngô Thế Huân mở.
“…”
Điện thoại bỗng nhiên “ding” một tiếng, Lộc Hàm mở ra hộp tin nhắn, mơ hồ bất an.
Đây là một dãy số xa lạ.
『Tôi muốn nói chuyện với cậu——Lâm Vũ Hàm』
“Lạ thật…” Cô ta tìm mình làm gì?
“Lạ cái gì?”Trương Nghệ Hưng vẫn là nghe được Lộc Hàm âm thanh nhỏ như tiếng muỗi nói.
“A?…Không có gì.”
————————————————
Trong hành lang trống không chỉ có đèn trên tường sáng rõ, Trương Nghệ Hưng hướng bốn phía nhìn một chút. Trên đất trải tấm thảm màu nâu, đi ở phía trên hoàn toàn không phát ra tiếng động.
Lúc xế chiều nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm, anh để cho mình đi tới nơi này tìm anh.
Cửa phòng đóng chặt khiến cho hành lang càng tỏ ra an tĩnh, cộng thêm Trương Nghệ Hưng trong lòng là nồng nặc nghi ngờ, khi cậu đứng ở nơi mà Ngô Diệc Phàm nói là phòng khách, nhìn con chữ mạ vàng khắc trên bảng gỗ, trên thân thể mỗi một tế bào đều bắt đầu khẩn trương.
Cầm lấy điện thoại ra, lướt đến tin nhắn mà Ngô Diệc Phàm gửi đến, Trương Nghệ Hưng yên lặng nhập mật mã.
“Tạch——”
Cửa phòng mở ra, trong phòng vẫn là an tĩnh.
“Ngô Diệc Phàm?”
Trương Nghệ Hưng dò xét tính kêu một tiếng, lại không có người đáp lại.
Cậu dè dặt đi về phía phòng trong, đập vào mi mắt nhưng là hình tròn trên bàn gỗ để thắp sáng giá cắm nến cùng hai ly rượu chát.
“A!”
Người chợt bị người khác từ phía sau ôm lấy, Trương Nghệ Hưng giật mình hô lên.
Rất nhanh, hơi thở quen thuộc kia lập tức tràn vào khoang mũi, mùi hương này khiến cho người an tâm.
Cảm giác được Ngô Diệc Phàm đem đầu chôn ở nơi hõm vai của mình. Hô hấp phả ra hơi nóng trên cổ cậu, thân thể cũng nhẹ nhàng lay động.
“Căn phòng này thích không?”
Giọng nói trầm thấp của Ngô Diệc Phàm vang lên, anh nắm lấy bả vai của Trương Nghệ Hưng, từ từ đi về phía căn phòng bên trong.
Ngắm nhìn bốn phía, Trương Nghệ Hưng mới phát hiện nơi này và các căn phòng khách sạn khác có chút bất đồng.
Không phải màu trắng giản lược làm chủ đạo, mà là phong cách Châu Âu cổ điển.
Đến cánh cửa đóng mở kia chắc cũng dồn bao tâm sức để làm ra, chạm trổ ngập tràn hoa văn cổ điển.
Bởi vì phong cách bất đồng, trong phòng ánh sáng mờ tối, bầu không khí cũng trở nên mập mờ.
Dùng để làm gì chuyện thích hợp nhất?
Trương Nghệ Hưng biết rõ.
“Thích.” Cúi đầu xuống, mặt hơi đỏ lên.
“Nào đến đây, ngồi xuống.”
Ngô Diệc Phàm đem Trương Nghệ Hưng khẽ ấn đến trên ghế bên cạnh bàn, chính anh cũng không ngồi vào chỗ ngồi đối diện, ngược lại là đứng dựa vào Trương Nghệ Hưng.
Ngô Diệc Phàm cúi người, đưa đến trước mặt Trương Nghệ Hưng ly rượu chát.
“Cho em một bất ngờ.”
“Vâng!” Trương Nghệ Hưng nhìn anh, nhưng lại nhận ra Ngô Diệc Phàm căn bản không có hành động tiếp theo.
“Không phải nói có bất ngờ sao?”
“Để biểu thị thành ý, em không định uống sao?”
“Em sợ…” Uống say.
Lời còn chưa nói hết, Ngô Diệc Phàm đã cắt ngang lời cậu, ngón tay khẽ ấn xuống cánh môi của Trương Nghệ Hưng.
“Không khí lãng mạn thế này, đừng lãng phí mà!”
Làm sao có thế từ chối đây?
Trương Nghệ Hưng rất do dự, tay lại bị Ngô Diệc Phàm đưa lên cầm lấy ly rượu.
Một là trong lòng cũng giống Ngô Diệc Phàm không muốn làm hỏng không khí, hai là muốn nhanh chóng biết được anh đã chuẩn bị bất ngờ gì. Trương Nghệ Hưng như ma xui quỷ khiến uống rượu.
Rượu cũng không có bao nhiêu, ly cao như vậy cũng chỉ rót đại khái được 1/3.
“Đưa tay cho anh!” Ngô Diệc Phàm ghé vào bên tai Trương Nghệ Hưng nói.
Cậu chần chừ một chút, sau đó mới chầm chậm đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay của Ngô Diệc Phàm. Ngước mắt lên nhìn anh, sững sờ.
“Mở ra đi!”
Hoài nghi liếc nhìn Ngô Diệc Phàm một cái, động tác chậm rãi mở ra hộp nhỏ.
Một đôi nhẫn bạc đặt ngay ngắn chính giữa hộp. Nhẫn có một chiếc to hơn, một chiếc cùng kiểu nhưng nhỏ hơn, đều tương tự nhau cùng đính một viên kim cương nhỏ.
Trương Nghệ Hưng nghĩ đến ý nghĩa của đôi nhẫn trong chiếc hộp, nhưng khi thật sự xuất hiện trước mắt cậu hơn nữa còn có người yêu ở cạnh bên, trái tim cậu không ngừng kịch liệt nhảy lên.
Cảm động, hưng phấn.
Trương Nghệ Hưng đã không biết tiếp theo nên làm thế nào, nên nói thế nào rồi, liền ngơ ngác ngẩn người tại đó.
Trơ mắt nhìn Ngô Diệc Phàm sau khi cười thì vỗ một cái vào khuôn mặt cứng đờ của cậu, rồi chiếc nhẫn được cầm lên, nhẹ đeo lên ngón tay.
“Sẽ không còn cần phải đi ngưỡng mộ người khác nữa, anh sẽ khiến cho em so với bất kỳ ai cũng đều hạnh phúc hơn.”
“Cảm ơn…” Trương Nghệ Hưng biết, người khác trong miệng Ngô Diệc Phàm chính là Lộc Hàm và Ngô Thế Huân.
Bởi vì cậu không chỉ có một lần, ở trước mặt Ngô Diệc Phàm nhắc đến hai người kia.
“Từ khi đặt hàng đến lúc có thể đeo được lên tay em, mất nguyên cả tháng trời, điều anh chờ đợi không chỉ là một lời “cảm ơn” đâu.”
“Em…vì sao?”
Đúng, vì sao?
Vì sao bỗng nhiên lại hẹn mình tới một nơi đặc biệt như vậy, rồi lại đột nhiên đeo nhẫn cho mình.
Nhẫn tượng trưng cho điều gì?
Tượng trưng cho lời hứa, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Dụng ý của Ngô Diệc Phàm, là điều đó sao…
“Bởi vì em ngốc.”
Trương Nghệ Hưng sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng xộc lên một nỗi thất vọng.
Ngốc…giống như đùa cợt.
Quả nhiên không phải là cam kết về một tình yêu vĩnh cữu.
Mình cũng không phải là con gái, cũng không thích những câu chuyện lãng mạn về hoàng tử và công chúa, nhưng cũng không có nghĩa rằng mình không muốn người mà mình yêu thật lòng hứa hẹn.
Ngô Diệc Phàm nhìn thấy sự mất mát trong đôi mắt của Trương Nghệ Hưng, mới nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên nói:
“Một đời dài như vậy, bởi vì em ngốc, ngốc đến mức anh sợ không dùng nó chốt chặt em thì em sớm muộn cũng bị người khác cuỗm đi mất.”