• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm nay Ngô Thế Huân thật sự giống như anh đã nói, để Lộc Hàm yên tĩnh suy nghĩ.

Lúc gần đến buổi trưa Ngô Thế Huân có việc ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Lộc Hàm chú ý ăn uống, anh có việc có lẽ buổi trưa sẽ không trở về.

Bữa trưa chỉ có một người ăn thật không có khẩu vị, Lộc Hàm không biết đây là vì những chuyện kia mà phiền não không muốn ăn, hay là vì không có ai kia ở bên cạnh bầu bạn nên không muốn ăn.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Ngô Thế Huân đối xử bình tĩnh với cậu như vậy. Không phải là cưng chiều dỗ dành, cũng không phải là nổi giận trừng phạt. Mà cái phương thức bình tĩnh này, dường như lại càng kiến người suy nghĩ đó không phải là Ngô Thế Huân trước đây. Anh như thế, dẫu sao cũng có chút xa lạ.

Lộc Hàm ăn trưa xong, một mình quay về phòng giải trí ở bên cạnh phòng ngủ giết thời gian. Cậu sợ nếu cứ mãi thế này cái gì cũng không làm, để mình rảnh rỗi sẽ lại bị những suy nghĩ lung tung hành hạ đến phát điên.

Trên màn hình đã xuất hiện dòng chữ đỏ “GAME OVER” đến lần thứ mấy rồi, nhưng đầu óc cậu vẫn đau vô cùng, Lộc Hàm giơ tay lên day day huyệt thái dương rồi quyết định quay lại phòng ngủ, lúc bước vào tầm mắt của Lộc Hàm lại rơi xuống chiếc giường trắng rộng lớn đặt ở giữa phòng.

Chuyện tối qua ngỡ cứ như một giấc mơ, rõ ràng mười mấy tiếng trước thân còn ở sân bay chuẩn bị rời đi, vậy mà lúc này đây vẫn ở nơi quen thuộc này như cũ. Rõ ràng mười mấy tiếng trước còn đau đớn muốn chết, hai người bọn họ tâm tình đều kích động dày vò lẫn nhau, không những là linh hồn mà còn là thể xác. Vậy mà hiện tại lại giống như những ngày yên bình sau cơn mưa, tất cả dấu vết của mưa to sóng lớn đều tiên tan hết thảy, chỉ còn lại chi chít những dấu hôn trên người cùng phía sau không được thoải mái lắm là nhắc nhở cậu những chuyện đã xảy ra tối qua.

Là một trận cuồng phong bạo vũ như thế nào đây…Bên kia giường, cũng chính là bên cửa sổ sát đất, được Ngô Thế Huân sai người đặt một tấm thảm lông thật dày. Màu sắc cũng là màu cafe mà Lộc Hàm yêu thích. Lộc Hàm đi tới, ngồi ở trên thảm, người dựa vào mép giường, đầu hơi ngửa lên. Nghĩ gì vậy? Không biết. Cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Lộc Hàm từ từ mở ra đôi mắt khép hờ, nhìn về phía điện thoại trên tủ đầu giường. Có lẽ một khắc kia trong lòng là có chút mong đợi, dẫu sao có thể nhất là của anh gửi đến. Đưa tay với tới, Lộc Hàm mở ra màn hình khóa. Đập vào mắt, người gửi tin nhắn đến cũng không phải là “Thế Huân” như trong dự liệu, hơn nữa còn là một chuỗi số xa lạ. Mà chuỗi số này lại mơ hồ có chút quen thuộc, khiến cho Lộc Hàm rất bất an.

【Tiểu Lộc, Lâm Vũ Hàm mang thai đứa con của Ngô Thế Huân. Anh ta đã nói với cậu chưa? —— Chung Nhân.】

Chuyện không muốn nhớ tới lại chợt bị nhắc đến, hơn nữa còn là được nói ra bởi cố nhân có thân phận đặc biệt. Lộc Hàm trong lòng lại bắt đầu rơi vào bế tắc, nhưng cũng không nghĩ sẽ giận người gửi tin nhắn này, dẫu sao có lẽ Kim Chung Nhân đều là vì cậu. Sợ cậu ở trước mặt Ngô Thế Huân bị thua thiệt. Lộc Hàm đem tin nhắn này xóa đi, sau đó tắt máy, bỏ qua nó.

Nâng hai chân lên, gương mặt úp xuống hai đầu gối, hai tay luồn vào giữa. Lộc Hàm cả người giống như là như bất động ở nơi đó, lẳng lặng trầm tư. Thật đúng là phiền não, không biết làm sao.

Còn không bằng thật ồn ào cãi nhau một trận, cho dù là sẽ bị ức hiếp cũng còn hơn là đau khổ mệt mỏi như bây giờ, hơn là tự mình hành hạ bản thân nhiều lắm. Tâm tình đè nén, bị tổn thương nhiều hơn so với tâm tình lúc bùng phát rất nhiều.

Làm thế nào đây? Không biết nữa.

Có lẽ mỗi đôi yêu nhau đều giống như vậy, trong lòng hết thảy tưởng tượng cùng quyết tâm, ở trước mặt người yêu cũng không chịu nổi một kích. Dù chẳng qua chỉ là một câu nói, cũng có thể đem những thứ tức giận, ủy khuất, nhẫn tâm, thất vọng kia đánh tan, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Câu nói “Đừng đi!” kia của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ hai chữ đó lại có sức mạnh lớn như vậy.

Là sức mạnh của tình yêu đi.

Bởi vậy, bây giờ sao có thể đối diện với tất cả đây?

——————————

“Sau đó thì sao?” Ngô Hựu Kỳ vừa tao nhã cắt miếng bít tết trong đĩa, vừa ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt trầm xuống của Ngô Thế Huân.

“Sau đó thì em đi ra ngoài, không phải đến chỗ chị hay sao.”

“Em ấy bảo muốn yên tĩnh nghĩ ngợi thì em liền thoải mái rời đi? Đây không giống tác phong của em chút nào!” Ngô Hựu Kỳ nói, rồi đem phần đuôi tôm trong đĩa của mình bỏ qua đĩa của Ngô Thế Huân: “Nào ăn đi! Em thích ăn tôm mà!”

“Có lẽ có những lúc em thật sự phải thay đổi.” Ngô Thế Huân cầm dao của mình lên, bắt đầu dùng bữa.

“Thế em không sợ em ấy lại bỏ đi sao?”

Lời vừa nói ra, bàn tay đang cắt miếng bít tết của Ngô Thế Huân cùng ngừng lại, trầm ngâm một lúc.

“Em ấy… sẽ không.”

Ngô Hựu Kỳ cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, dẫu sao Ngô Thế Huân cũng không còn là một đứa trẻ. Chuyện tình cảm cá nhân vẫn là nên tự mình tính toán, không ai có thể giải quyết giúp anh cả.

“Vậy tiếp theo em định thế nào? Tốt nhất là giải quyết nhanh chuyện của hai đứa đi, gần đây có nhiều chuyện cần em phải để ý đến lắm. Đứa bé kia của nhà họ Lâm, còn người bố ở New York của chúng ta nữa, nhà họ Kim hiện tại cũng đang ngáng một chân. Chuyện làm ăn cạnh tranh ngày càng khốc liệt, chuyện trong nhà mà không giải quyết ổn thỏa chị đoán em cũng chẳng còn tâm trạng gì mà xử lý những chuyện khác.”

“Em biết, chị yên tâm.”

“Đối xử tốt với Lộc Lộc một chút!”

“Vâng!”

“Chị nói xem… rốt cuộc là vì làm sao?”

Ngô Thế Huân không buông bỏ dao dĩa trên tay xuống, mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hựu Kỳ.

“Bởi vì Lộc Lộc thật lòng yêm em.”

“Yêu em vậy sao lại muốn rời xa em? Rõ ràng còn biết em sẽ vì chuyện này mà nổi giận.”

“Em không thể phiến diện như vậy được!”

Ngô Thế Huân không trả lời, đợi Ngô Hựu Kỳ nói tiếp: “Giữa hai đứa, em là đứa mạnh mẽ hơn, vì thế khi em ấy chung sống với em lâu ngày, không tránh được nảy sinh những suy nghĩ những tình cảm tinh tế hơn giống như tâm trạng những cô gái đang yêu vậy. Chẳng qua là em ấy không phát hiện ra, hơn nữa trước đây em cũng chưa từng thử đối đãi với ai thật lòng bao giờ, cho nên mới không thể hiểu hết về nhau.”

“…Phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy, quả là phụ nữ mà…”

“Này! Có muốn nghe nữa hay không thế?” Ngô Hựu Kỳ khinh bỉ lườm Ngô Thế Huân một cái, rồi mới tiếp tục: “Em không phải là em ấy, hơn nữa tính cách hai đứa lại quá khác biệt, cho nên em không thể mới sống cùng với em ấy nửa năm đã muốn nắm gọn tất cả của em ấy trong lòng bàn tay mình được.”

“Lộc Lộc sẽ cảm thấy áp lực quá lớn, em đã từng nghĩ qua chưa?”

“Áp lực lớn?”

“Đúng vậy, Lâm Vũ Hàm đã nói điều gì mà có thể khiến em ấy lập tức rời khỏi như vậy? Không thể nào có tác động gì quá mức nghiêm trọng thế này, nếu như không phải tại em ấy trong lòng vẫn luôn bị phiền nhiễu.”

“Điều Lộc Lộc lo lắng hẳn là tương lai của em sau này, thanh danh của em sự nghiệp của em. Không nói đến không có nghĩa là không đem điều đó đặt trong lòng, có lẽ vì Lộc Lộc vẫn luôn đè nén ép buộc bản thân mình, cho đến khi đứa trẻ nhà họ Lâm xuất hiện là đã tạo cơ hội cho bọn họ động đến vết thương của Lộc Lộc mà thôi.”

Ngô Thế Huân lắng nghe tất cả, anh trầm tư suy nghĩ ánh mắt ngưng trọng.

Ngô Hựu Kỳ nói cũng thật có lý.

Hơn nữa những điều này, cũng không phải Ngô Thế Huân chưa từng nghĩ qua.

“Lần này Lộc Lộc có ở lại hay không là một chuyện, mà em ấy có thể buông bỏ toàn bộ những lấn cấn trong lòng hay không lại là một chuyện khác. Đều là phải xem em, sẽ khuyên nhủ thế nào thôi!”

“Biết rồi, em sẽ nghĩ cho kỹ, ăn thôi!”

“Ừ!”

Bít tết trong đĩa đã nguội lạnh, Ngô Thế Huân cắm một miếng nhỏ lên đưa vào miệng nhai, trong lúc nhai dường như lại nhớ ra chuyện gì, vội nhìn vào Ngô Hựu Kỳ ngồi ở đối diện, nói: “Có chuyện này…không biết có nên nói hay không…”

“Em mà cũng có lúc do dự không quyết định được cơ à?”

Ngô Hựu Kỳ nhướn mày lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ngô Thế Huân nói.

“Anh rể từ Hàn Quốc đến thành phố S rồi!”

Ngô Hựu Kỳ đang mỉm cười bỗng nhiên biểu tình liền cứng ngắc, chầm chậm đặt dao dĩa trong tay xuống, mím môi lại.

“Sao em biết?”

Bảy năm trước Ngô Hựu Kỳ đã kết hôn, nhưng rồi vì có chút ngoài ý muốn mà hai người ở bên nhau ba năm rồi chia tay. Chỉ là Ngô Thế Huân vẫn không biết mà thôi.

Hiện tại lại hay tin người đó trở về như thế này.

Có hơi luống cuống.

“Chị cũng không nói với em, một tháng trước anh ấy đã liên lạc với em rồi, cũng đã giải thích với em còn muốn em khuyên nhủ chị.”

“Hai người có danh có thực, chị cũng vẫn còn yêu anh ấy đúng không, nếu không sao đến bây giờ vẫn chưa chịu gả cho người khác… đúng không chị? Hay là chị…”

“Ăn cơm đi, sắp nguội cả rồi!”

Ngô Hựu Kỳ cười khổ một cái, tự mình dùng bữa.

“Em đừng lo!”

Ngô Thế Huân cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ nhìn chằm chằm Ngô Hựu Kỳ thêm một lát rồi lại xem như hiểu ý mà tiếp tục ăn.

——————————————

Buổi tối, khi Ngô Thế Huân về đến nhà cũng đã sắp đến 10h. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có thể ở bên ngoài lang thang đến tận giờ này như vậy, trong đầu óc toàn là dáng vẻ ngày hôm qua của Lộc Hàm vì vậy mới không có ý định muốn trở về.

Cho đến tậy bây giờ, Ngô Thế Huân vẫn nhớ rõ những lời Trương Nghệ Hưng đã hét lên, bản thân anh không được ức hiếp Lộc Hàm, không được để cậu phải đau buồn thêm nữa, còn nói lúc anh không có mặt hình như Lộc Hàm có gì đó không đúng lắm.

Những lời nói đó sau khi nghĩ lại quả thật có chút châm biếm, thời điểm đó anh kích động tựa như ma quỷ, cái gì cũng không nghe lọt vào tai. Hơn nữa còn ngu ngốc cho rằng Lộc Hàm vẫn là cái dáng vẻ giống như thuở đầu mới ở bên cạnh anh, không đạt được thứ mình muốn sẽ không ngừng làm tình cùng cậu ấy, cho đến tận khi khiến cậu ấy chịu không nổi nữa mà phải khuất phục.

Lộc Hàm từ lâu đã thay đổi rồi, đã sớm không còn sủng vật nữa mà chân chính trở thành người yêu ngang hàng hay thậm chí còn cao hơn cả bản thân anh.

Tối qua khi Lộc Hàm cắt ngang lời Trương Nghệ Hưng, ngập ngừng vài giây rồi buông lời quản gia tiễn khách đó, hẳn là đã hạ bao nhiêu quyết tâm, cần biết bao nhiêu dũng khí?

Sau đó lại thành thành thật thật theo anh về phòng, biết rõ sẽ bị như vậy nhưng vẫn không trốn không tránh.

Anh muốn làm sao, vậy thì đến đi!

Chính là loại cảm giác này.

Giống như chú dê con trấn tĩnh đi về phía hang hổ.

Trong sự kiên cường là tràn đầy âm thanh réo rắt bi thương.

Ngô Thế Huân tiến vào phòng khách, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Lộc Hàm.

“Lộc Hàm đâu rồi? Hôm nay em ấy ăn uống có được không?”

Ngô Thế Huân vừa cởi áo vest nới cà vạt, vừa hỏi quản gia đang đứng bên cạnh.

“Cậu Lộc hôm nay cũng không ăn uống được mấy, hình như là không có khẩu vị. Một tiếng trước đã trở về phòng ngủ, hiện tại hẳn là đã ngủ rồi, thưa Ngài!”

“Ừ, tôi biết rồi, ông cũng đi nghỉ sớm đi!”

“Vâng, Ngô tổng!”

Ngô Thế Huân đi lên tầng hai, đứng trước cửa phòng ngủ chần chừ một hồi mới đẩy cửa bước vào.

Lộc Hàm đã ngủ rồi, cậu nằm nghiêng bên nửa giường, thân người đối diện với cửa sổ sát đất, lưng quay lại với cánh cửa.

Vẫn là nên vui mừng không phải sao? Ngô Thế Huân nghĩ thầm.

Chí ít Lộc Hàm không đến phòng khách ngủ, chí ít cậu vẫn còn chừa lại một phần giường cho anh.

Ngô Thế Huân chỉ kịp tắm rửa qua loa, cũng bởi vì quá mệt mỏi mà hơn nữa là do kiềm không nổi khát vọng được ôm lấy Lộc Hàm.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống giường, cánh tay từ đằng sau ôm lấy thân người của cậu, khe khẽ xoay người cậu qua phía mình.

“Lộc Lộc!”

Lộc Hàm vì động tác của Ngô Thế Huân mà tỉnh giấc, mông lung mở mắt ra.

Trong mờ mịt, có tiếng gọi trầm thấp của Ngô Thế Huân khẽ truyền đến tai, giọng nói này quả thực quá ấm áp.

Đây là lần đầu tiên, Ngô Thế Huân không gọi cả tên của Lộc Hàm.

Đích thực là lần đầu tiên.

Anh biết Lộc Hàm không thích mình bị xem như trẻ con, bởi vậy cách xưng hô ấu trĩ như vậy anh chưa từng thử gọi qua.

Anh cũng đã từng kiêu ngạo mà cho rằng, chỉ có “Lộc” và “Hàm” mới có tư cách đại biểu cho Lộc Hàm, những cách xưng hô không phù hợp thì để người khác gọi.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, những lời lẽ như thế này khi nói ra lời lại có biết bao nhiêu dịu dàng. Thành thành thật thật khiến anh cảm giác được, Lộc Hàm chính là đứa trẻ cần được anh cưng chiều lại có chút phản nghịch, yêu đến không thể buông bỏ cũng bất đắc dĩ khiến anh hao tổn tinh thần.

Lúc này, Lộc Hàm lại có chút sửng sốt.

Cái kiểu gọi này không phải là ảo giác, thật sự là Ngô Thế Huân.

Lộc Lộc.

Anh ấy cứ gọi mãi, gọi không ngừng.

Trái tim cậu cũng mềm nhũn cả.

Trong phòng ngủ nơi đầu giường, chỉ mở hai ngọn đèn nhỏ gắn trên tường, màu sắc vàng nhạt khiến không khí trở nên ấm áp. Trên chiếc giường, anh cùng cậu yên lặng nằm đó, một người ánh mắt ôn nhu, một người lại đầy mịt mùng.

Không tiếng động nhưng lại thắng tất cả những ồn ã.

Lộc Hàm một lần nữa nhắm mắt lại, đem đầu mình vùi vào trong lồng ngực Ngô Thế Huân, như thể lại sắp ngủ.

Cảm nhận được những ngón tay anh đang vuốt ve trên gò má mình, cậu mới ngẩng cái đầu đã vùi sâu của mình lên, tiếp theo, nơi đầu môi lại cảm nhận được một luồng mát lạnh.

Lộc Hàm vẫn bất động như trước.

Nhắm mắt lại, trong phút chốc cảm nhận thấy bàn tay của Ngô Thế Huân đang chuyển dần từ gò má đến phía sau gáy của cậu, xuyên qua làn tóc nhẹ nhàng nâng lên.

Không nghênh đón cũng không phản kháng, nhưng cũng không có chút nào cảm giác cứng ngắc, đôi môi mềm nhũn cảm nhận được sự ôn nhu khi được ngậm lấy

“Ngủ ngon nhé em!”

Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn Lộc Hàm đang an tĩnh ngủ trong lòng anh, nơi lồng ngực bởi vì hô hấp mà nhẹ nhàng phập phồng, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng chất liệu cotton vô cùng thoải mái, thật mềm mại. Mùi hương nhàn nhạt của dầu gội thoang thoảng, khiến người ngửi được cũng cảm thấy thoải mái.

Hiện tại người trong lòng mềm mại như một vũng nước vậy, khiến Ngô Thế Huân cảm thấy được sự thay đổi rõ rệt của Lộc Hàm.

Loại thay đổi này cũng đủ khiến người đang ngủ say cảm nhận được.

Tựa như sủng vật trở nên phá lệ ngoan ngoãn.

Đây có được tính là được tha thứ, được đón nhận hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK