Cách vườn hoa kia không xa, bên cạnh hồ nhân tạo sóng gợn lăn tăn, có một căn nhà gỗ hai tầng nho nhỏ. Phía bên ngoài căn nhà, bốn phía trồng các loại hoa hoa cỏ cỏ, còn vây quanh bằng lan can gỗ.
Lúc vào đến cửa, bụng của Lộc Hàm đã đau đến không thể đứng thẳng cho dù là đã được Bá Hiền dìu vào nhà, vì thế nên cậu cũng làm gì còn sức lực và tinh thần mà quan sát xung quanh căn phòng.
Khi tỉnh lại, Lộc Hàm thấy Bá Hiền đang ngồi ở đầu giường, còn bản thân cậu lại đang nằm trên giường.
“Cậu cũng đúng là, rốt cuộc đã ăn phải cái gì, dạ dày cậu hình như không tốt không ăn lung tung được đâu…”
“Tôi…”
Lộc Hàm trên khuôn mặt nổi lên một ít sự bất lực, đều trách cái thân thể này rõ ràng là kẻ lưu lạc còn ra cái vẻ được ăn no mặc ấm quen rồi làm sao mà sống…
“Thôi được rồi, không trách cậu nữa, cậu tên là gì?”
“Lộc Hàm!”
Nhận lấy thuốc và nước Bá Hiền đưa đến, Lộc Hàm cho vào miệng ngửa đầu lên uống cạn, vị đắng của thuốc tồn tại rất lâu trong cổ họng, chỉ là đã không còn ai ngay giây tiếp theo đặt một viên kẹo ngọt ngào vào trong khoang miệng để cậu ngậm nữa rồi…
“Anh không quen biết tôi, mà cũng dám đưa tôi về nhà sao? Anh không sợ tôi là người xấu à?”
“Hahaha, Lộc Hàm, đôi mắt của cậu biết nói đó, cậu không thể là người xấu được, có thể nhìn ra!”
“Ừm…Cảm ơn!”
“Không có gì, Lộc Hàm…Tôi gọi cậu là Lộc Lộc nhé!”
Nhìn người nằm ở trên giường từ từ gật đầu, Bá Hiền lúc này mới vui vẻ xoa đầu Lộc Hàm.
“Tôi thấy cậu mang theo hành lý, cậu đến đây làm gì? Không có ai đến đón sao?”
“Tôi…”
Trầm mặc một hồi, đến đây để làm gì nhỉ…
Bạch Hiền không phải đồ ngốc, cậu đoán được Lộc Hàm nhất định không đơn giản, cậu ấy, nhất định là người có câu chuyện khó nói.
“Haizzz…Không nói, không nói nữa, đợi cậu muốn nói thì nói vậy. Lộc Lộc cậu ở đâu?”
“Còn chưa biết!”
“Vậy thì ở đây đi! Tôi có thể chăm sóc cho cậu!”
“Có được không?…”
“Ừ được chứ, đứng dậy nào, chúng ta đi ăn cơm!”
Lộc Hàm đứng dậy cùng Bá Hiền ra ngoài, trong phòng ăn, trên bàn ăn phủ khăn trải bàn trắng tinh đã được bày vài món, xem ra có vẻ rất ngon, còn nóng hôi hổi. Lộc Hàm rất tò mò, đang định hỏi là Bá Hiền đã làm lúc nào, thì đã nhìn thấy một chàng trai khác đang cầm theo muỗng xào đồ ăn từ phòng bếp bước ra.
Cậu ấy dáng rất cao, xấp xỉ Ngô Thế Huân, cao cao mà không gầy còn thấp thoáng có cả cơ ngực, cậu ấy cũng nhìn thấy Lộc Hàm, lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn, mái tóc phủ phủ trước đôi mắt cong cong, cười tươi đến làm Lộc Hàm đỏ mặt. Lộc Hàm còn đang muốn nhìn Bá Hiền bằng ánh mắt đầy những câu hỏi nghi vấn, thì đã nhìn thấy Bá Hiền cũng đang nhìn chàng trai kia cười híp cả mắt, nụ cười dạng này, rất ấm áp, giống như…
“Lộc Lộc, để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là Xán Liệt!”
“Xin chào!”
“Ừ, xin chào!” Mặc cho trong lòng Lộc Hàm đầy rẫy những nghi hoặc, nhưng vẫn là kín tiếng không hỏi han gì, dù sao đây cũng là nhà người ta hỏi nhiều để làm gì. Còn về việc tò mò, Lộc Hàm ở trong bữa cơm câu đầu tiên hỏi Phác Xán Liệt chính là những món này do anh tự nấu sao? Hai người ngồi bên cạnh, một người cười cả ra tiếng, người kia thì ngại ngùng gật đầu.
“Lộc Lộc, Xán Liệt nấu cơm ngon lắm! Cậu nói xem mặt mũi cậu nghiêm túc thế kia, hóa ra là vì thắc mắc vậy sao? Hahaha, Lộc Lộc cậu thật dễ bị đùa!”
“Đâu có…tôi chỉ là vì không tin nổi…sao lại nấu ngon được như thế thôi sao…” Giống như cô dâu nhỏ chịu oan ức, Lộc Hàm cúi đầu, hai mắt hơi liếc liếc nhìn Bá Hiền.
“Tiểu Bạch, em bắt nạt người ta làm gì…”
“Em đâu có!!!”
Rõ ràng chỉ là những người mới quen biết được nửa ngày, nhưng đã rất nhanh mà trở nên thân thiết, Lộc Hàm nói chuyện rất hợp với hai người bọn họ, ở cùng hai người bọn họ cậu cảm nhận được không khí ấm áp, rất thích.
Ăn cơm trưa xong, Bá Hiền liền kéo theo Lộc Hàm rủ cậu đi giặt quần áo với mình, nhưng tất nhiên Lộc Hàm chỉ phụ trách ngồi một bên cùng Bá Hiền nói chuyện mà thôi.
“Tiểu Bạch, sao anh phải tự giặt đồ? Không dùng máy giặt sao?” Lộc Hàm nâng mặt lên nhìn chậu nước đầy bọt trắng xóa, lại nhìn thấy trên trán Bá Hiền rịn đầy mồ hôi, vậy mà trên khuôn mặt cậu ấy lại đang nở nụ cười.
“Bởi vì Xán Liệt thích, anh ấy nói quần áo mà tôi giặt có mùi thơm thơm, haha~”
“À…”
Bá Hiền cười cười lại tiếp tục giặt quần áo, Lộc Hàm vẫn ở một bên không biết làm gì.
“Lộc Lộc, cậu có muốn nghe câu chuyện của chúng tôi không?”
“Ừ!” Lộc Hàm gật đầu.
Biên Bá Hiền, đây vốn dĩ không phải là tên thật của cậu ấy, mà phải là Biện Bạch Hiền, đại thiếu gia nhà họ Biện, hương hỏa duy nhất còn sót lại của nhà họ Biện, còn hơn Lộc Hàm đến năm, sáu tuổi.
Năm đó, cậu ấy cùng Phác Xán Liệt gặp nhau ở trường đại học, hai người cùng học tại trường giành cho giới quý tộc nên được xếp chung một chỗ. Vốn dĩ đã là hotboy của trường, nên mỗi lần hai người đi học hay đến căng tin đều thu hút ánh nhìn của đám nữ sinh.
Lúc mới đầu, mối quan hệ của hai người không được tốt lắm, chẳng mấy khi nói được mấy câu với đối phương. Nhưng cho đến một ngày, khi Biện Bạch Hiền đến phòng tập đàn luyện piano, thì nhìn thấy Phác Xán Liệt đã ngồi đó đang đánh guitar, ánh tà dương xuyên qua lớp cửa kính chiếu rọi vào đôi mắt của Biện Bạch Hiền làm cho Phác Xán Liệt trong mắt cậu lúc đó như được phủ một vầng hào quang. Âm thanh trong trẻo của tiếng đàn guitar truyền đến tai, cho dù Biện Bạch Hiền yêu thích nhất là tiếng đàn trầm ấm trên phím dương cầm, nhưng vào thời khắc này khúc nhạc kia thật sự làm trái tim cậu đập liên hồi.
Bỏ đi cái mác đại thiếu gia, khi khúc nhạc kết thúc, cậu đã chủ động lên trước chào hỏi, đối phương cũng rất hữu hảo tiếp nhận.
Thế giới vốn dĩ là như thế, có khi bạn đối đãi với người khác thế nào, bạn sẽ nhận được hồi đáp lại như thế.
Sau đó hai người trở thành bạn thân, cũng chính bởi vì có âm nhạc, cho nên hai người có vô vàn điểm chung.
“Lộc Lộc, cậu nhất định tò mò quan hệ giữa tôi và Xán Liệt phải không? Không sai…có lẽ cậu cũng đoán được, chúng tôi chính là người yêu.”
“Thật ra tôi nghĩ rằng, nếu đã là chân ái, hà tất phải bị bó buộc bởi những thứ quy luật cứng ngắc đó, yêu chính là yêu thôi. Tôi thật sự rất hạnh phúc và cũng cảm thấy mình thật may mắn, thật đấy…”
“Chúng tôi nhưng năm đó, cũng có lúc đã từng chia xa, anh ấy phải ra nước ngoài vứt lại tôi một mình trong nước, những lúc ấy tôi thật sự từng cảm thấy mình sắp phát điên…”
Trong thời gian hai người quen biết vài năm, cuối cùng cũng nói rõ tấm lòng của mình cho đối phương nghe, từ đó hạnh phúc mà ở bên nhau. Lần đó, lần đầu tiên của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, cậu ôm lấy tình yêu của đối phương, Biện Bạch Hiền cho dù rất đau là nỗi đau thâm nhập vào cả xương cốt, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, là hạnh phúc đến mức tận cùng.
Nhưng kể từ sau lần đó, hai gia đình biết được chuyện của hai người cho nên bắt đầu ra sức ngăn cản. Con người trên thế giới này, làm gì có nhiều kiên định như thế, đối diện với những đả kích ngăn cản từ hai gia đình, bọn họ đã cãi nhau, càng cãi càng hăng. Cho đến cuối cùng, Phác Xán Liệt buông lại một câu: “Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa!” rồi rời khỏi Trung Quốc, đi ra nước ngoài. Còn Biện Bạch Hiền, cũng không có chút nào lưu luyến chuyện Phác Xán Liệt đã ra đi, chỉ là tự mắng mỏ mình cứ xem như bị cặn bã làm nhục.
Sự hiểu lầm giữa bọn họ quá sâu quá sâu, những thứ cố chấp quá nhiều quá nhiều, cho nên mới chia tay tàn nhẫn như vậy, một chút cũng không lưu luyến.
Cho đến một ngày chân tướng lộ ra, Biện Bạch Hiền đau đớn đến phát điên, nếu như không phải tại bản thân ngay từ đầu tùy hứng như vậy, nếu như không phải tại niềm tin của bản thân với cậu ấy không sâu sắc, cũng không phải tại bản thân cậu tự cho mình là đúng, có lẽ Phác Xán Liệt sẽ không ra đi…Đoạn thời gian đó, cậu không biết đã khóc qua biết bao nhiêu lần, số điện thoại của Phác Xán Liệt cũng đã đổi, người nhà họ Phác chỉ cần nhìn thấy Biện Bạch Hiền là lại như nhìn thấy lưu manh đầu đường xó chợ mà xua đuổi.
Quán bar, hộp đêm, trở thành nơi thường trú của Biện Bạch Hiền, rõ ràng đã nói với mọi người là trái tim mình chết rồi, biết bao lần muốn điên cuồng hết cỡ, nhưng từ sau cái lần bị người đàn ông khác đè xuống, cậu hối hận rồi! Nội tâm tranh đấu, muốn nói với cậu, không được, Biện Bạch Hiền, cậu không thể đối xử với bản thân mình như thế, người bản thân Bạch Hiền yêu vẫn là cậu ấy…
Biện Bạch Hiền nỗ lực giằng co cuối cùng cũng được người kia buông ra còn buông một câu mắng mỏ: “Đồ đê tiện.”
Ngay ngày hôm sau, trên chuyến bay ra nước ngoài có nhiều hơn một bóng người, cũng cô đơn giống như bóng dáng người ra đi năm đó.