“Tại sao hôm nay không có nói buổi sáng tốt lành?”
“Không muốn nói.” Giọng nói Phương Nguyệt Tầm thực sự rất rõ ràng, còn mang theo một chút oán khí. Long Nghiễn nở nụ cười.
“Không phải cậu cả ngày đều nói mình là một đại nam nhân sao, xảy ra chuyện gì mà khiến cho đại nam nhân đây hẹp hòi như vậy?” Khẩu khí của Long Nghiễn nhất thời làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy tức giận! Khuôn mặt đỏ bừng quay phắt lại gắt gao trừng trừng hắn.
“Đây không phải là vấn đề hẹp hòi hay không! Nam nhân cũng vậy mà nữ nhân cũng vậy, cái chuyện này không thể tùy tiện làm bậy được! Anh, anh thế nhưng, đây chính là lần đầu của tôi....” Lời còn chưa nói hết, Phương Nguyệt Tầm phát giác chính mình đã nói quá nhiều, vội vàng nhịn lại cũng không còn kịp.
Long Nghiễn giả bộ giật mình, còn mang một vẻ mặt tươi cười không có hảo ý.
“Là lần đầu tiên của cậu thật sao.....Nguyệt Tầm, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tháng nữa là tròn mười tám, có chuyện gì?”
“Vậy cũng là mười bảy rồi, không còn nhỏ nữa. Nếu tôi không hôn cậu, không phải cậu thực sự rất đáng thương sao? Mười bảy tuổi ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng không có.”
Phương Nguyệt Tầm cầm cái khăn lau trong tay xoắn đến sắp nát, bộ dáng nổi điên hoàn toàn kích thích thị giác của Long Nghiễn. Tiểu gia khỏa này thật là...... Cậu càng tức giận thì Long Nghiễn càng cảm thấy cậu rất đáng yêu, lúc nào cũng muốn khi dễ cậu để có thể nhìn thấy được bộ dáng này. Nhưng mà khi dễ quá cũng không tốt.
Phương Nguyệt Tầm cố gắng nhẫn nhịn không phản bác, trực tiếp đi đến bên người Long Nghiễn đẩy hắn ra bên ngoài.
“Anh ngay lập tức đi làm cho tôi, cho dù xa cũng phải đi!”
Nhìn cậu xấu hổ đỏ mặt, bộ dạng nói không nên lời, cảm thấy đáng yêu tới cực điểm. Long Nghiễn đơn giản cũng thuận theo cậu, nhưng vẫn không quên chọt con mèo rừng một cái.
“Đây là nhà của tôi a, cậu lại muốn đem tôi đuổi ra, nụ hôn đầu tiên của cậu giá tiền như vậy là quá cao a.”
“Anh! Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Đem cặp nhét vào trong lòng ngực Long Nghiễn còn giơ chân đá hắn ra bên ngoài, dùng sức đóng chặt cửa lại!
Cứ như vậy, Long Nghiễn sáng sớm đã không được ăn no lại còn bị bảo mẫu nhỏ của hắn đuổi ra khỏi nhà.
Phương Nguyệt Tầm đem người đuổi đi xong cảm thấy thư thái một chút, sau khi quét dọn nhà cửa liền đi ra cửa tiệm giặt ủi lấy quần áo của Long Nghiễn về.
Trong phòng khách, ôm lấy quần áo của người nam nhân vừa mới bị cậu đuổi ra khỏi nhà lúc sáng kia, Phương Nguyệt Tầm nhìn có chút ngẩn người.....Thật lớn! Chính mình mặc vào có thể tay chân đều không thấy.
Phương Nguyệt Tầm lấy áo khoát tây trang của Long Nghiễn mặc trên người, nhìn nhìn gương...... nở nụ cười.
Thật sự quá lớn, chỉ có một cái áo khoát mà đã che khuất mông, cánh tay hắn dài như thế sao? Bờ vai có thể rộng như vậy sao? Dường như đem chính mình bao bọc lại. Lúc hắn mặc vào lại rất thích hợp, nhìn rất đẹp a. Phương Nguyệt Tầm nhớ tới bộ dạng của hắn khi đi vào cửa hàng thức ăn nhanh, nhớ tới bộ dạng lõa thân trên của hắn sau khi tắm xong, nhớ tới bộ dạng tươi cười của hắn lúc nhìn mình. Rồi không biết từ lúc nào đã đặt một ống tay áo lên môi, truyền đến một loại hương vị.....Thơm quá a.... .Giống như hương vị đêm hôm qua, tự nhiên nhưng không cảm thấy khó chịu, là mùi thơm phi thường nhẹ nhàng khoan khoái. Đêm qua......chính là loại hương vị đó đã ôm mình....
Phương Nguyệt Tầm ôm lấy một đống quần áo rất to của hắn vào lòng, tựa hồ muốn tìm kiếm cái gì đó.....
“Mình bị điên a!”
Trong nháy mắt dùng sức ném quần áo lên ghế sô pha, khuôn mặt đỏ hồng sải bước đi mất.
Long Nghiễn tan ca về đến nhà con mèo rừng vẫn còn thở phì phì, bữa tối ít ỏi đến đáng thương, lúc khuya Long Nghiễn cũng bị bắt uống tách cà phê không nóng không lạnh, thậm chí không đường, nhưng đối với những chuyện này Long Nghiễn vẫn luôn tươi cười chấp nhận.
Hai ba ngày kế tiếp, Long Nghiễn có thể nói là bị Phương Nguyệt Tầm trả thù rất khoái trá, cậu càng như vậy, Long Nghiễn càng cảm thấy thú vị, đáng yêu. Thỉnh thoảng trên chọc cậu, lập tức khuôn mặt đỏ bừng sẽ bổ nhào lại phản khích.
Long Nghiễn rất thích thú a....
………
Buổi chiều trên cơ bản đã làm xong hết mọi việc cho nên Phương Nguyệt Tầm nhàm chán ngồi trên ghế sô pha đọc sách, vài cuốn sách xem qua vài lần đã sớm xong. Nghĩ muốn về nhà lấy thêm một số sách mới, nhưng nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài làm cho cậu thật sự không muốn đi ra khỏi cửa nửa bước.
Ngay tại thời điểm cậu đang rất nhàm chán thì di động chợt reo lên. Nghe một chút mới xác định được đối phương là “Khương Tiểu Vác”.
Giọng nói của Khương Tiểu Vác rất rầu rĩ, dường như mới vừa khóc. Phương Nguyệt Tầm đoán rằng có thể nàng đã cãi nhau với Vương Đoạt, không đợi cậu mở miệng hỏi thì Khương Tiểu Vác đã muốn hẹn gặp cậu.
Tình huống này thật sự không xong a. Cho dù là vì Vương Đoạt đi chăng nữa.
Đón xe bus đi tới chỗ đã hẹn sẵn, mới vừa bước xuống liền thấy Khương Tiểu Vác ngoắc tay với mình.
Không đến trễ a, thật đúng là có vấn đề nghiêm trọng.
Phương Nguyệt Tầm mỉm cười đi qua, hai người chọn một cửa hàng bán nước ngồi xuống.
Đúng như Phương Nguyệt Tầm đã đoán trước, quả nhiên bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn.
Nghe Khương Tiểu Vác kể chuyện Vương Đoạt mang nặng chủ nghĩa độc tài, vô ý, tùy hứng, tính tình hung hăng, hay cho mình là đúng. Phương Nguyệt Tầm đối với những chuyện này rõ như lòng bàn tay, dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ a, cậu làm sao không biết được! Cậu thậm chí còn biết Vương Đoạt bản tính rất trăng hoa, điểm này đánh chết hắn cũng không sửa đổi.
Chuyện bị bạn gái của hắn kéo ra ngoài than thở không phải chỉ một hai lần, mỗi lần đều nói những nội dung không khác nhau lắm, chỉ là những chuyện như oán giận Vương Đoạt như thế nào, rồi khóc lóc như mưa không ngừng. Phương Nguyệt Tầm nhịn không được ở trong lòng mắng chửi người bạn của mình “Rãnh rổi không có việc gì làm sao mà quen chi nhiều bạn gái đến thế!”
Phương Nguyệt Tầm không thể tránh được nên chỉ có thể ngồi nghe, thỉnh thoảng an ủi vài câu. Thời gian đã hơi lâu nhưng Khương Tiểu Vác vẫn không có ý muốn dừng lại. Nhìn đồng hồ nếu không về liền thì không kịp thời gian nấu cơm.
“Tiểu Vác, kỳ thật Vương Đoạt còn có rất nhiều ưu điểm a, bằng không cậu làm sao thích hắn như vậy. Gọi điện thoại cho hắn, hảo hảo nói chuyện, nói không chừng......”
Chưa nói xong, Khương Tiểu Vác bỗng nhiên khóc. Phương Nguyệt Tầm bắt đầu nhức đầu.
“Hắn căn bản không bắt điện thoại của tôi, tôi bất quá chỉ đụng một chút vào trò chơi của hắn rồi vô tình làm mất thôi, tại sao lại tức giận như vậy. Còn nói tôi dốt nát, cho tới bây giờ chưa từng có ai nói như vậy với tôi, ô..... Hắn nhìn chăm chú người con gái khác tôi cũng không nói gì, còn tôi chỉ cùng bạn bè đi chơi mà hắn đã càm ràm suốt buổi chiều. Ô..... Tôi cũng không phải đi một mình với người kia a, nhóm tôi tổng cộng có tới bảy tám người, hắn..... .”
Như vậy phải làm sao bây giờ. Vừa không thể để mặc nàng ngồi khóc một mình, vừa không thể về trễ a.
Vương Đoạt chết tiệt tại sao không mở điện thoại!
Lúc Phương Nguyệt Tầm ở nhà đã có gọi điện trước cho Vương Đoạt, nhưng hắn không có mở máy. Phương Nguyệt Tầm ngay cả điện thoại nhà của hắn cũng gọi qua nhưng không tìm được hắn, điều này làm cho cậu cảm thấy rất tức giận.
Bây giờ Phương Nguyệt Tầm đang phát sầu, bây giờ cho dù hắn có đến thì cậu cũng không kịp chạy về nhà để nấu cơm cho Long Nghiễn nữa.
Trước mặt là Khương Tiểu Vác đang khóc, Phương Nguyệt Tầm khuyên như thế nào cũng không tác dụng. Người xung quanh đều nhìn bọn họ, làm cho cậu đứng ngồi không yên.
Phương Nguyệt Tầm càng lúc càng đau đầu chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, còn nghĩ rằng Vương Đoạt đã nhận được tin nhắn của mình nên gọi lại, ai ngờ vừa nhìn thấy số điện thoại liền trợn tròn mắt – chính là số nhà của Long Nghiễn.
“Uy......”
Phương Nguyệt Tầm sợ hãi đáp một tiếng, rất nhanh từ trong điện thoại truyền đến một giọng nói phi thường lạnh băng.
“Cậu đang ở đâu?”
“A, cái kia......Bạn của tôi gặp một chút chuyện, tôi ở lại bồi nàng.”
“Cậu không nhớ mình còn công việc phải làm sao?”
“Thực xin lỗi, tôi, cái kia..... Tôi lập tức trở về.”
“Cậu ở đâu?”
“Gần sân vận động phía nam, trong một cửa hàng bán nước.”
“Ở đó chờ.”
“A, uy, Long Nghiễn tiên sinh, uy?” Cái này nguy rồi, tên kia nhất định bởi vì chuyện hai ngày nay mà tức giận.
“Nguyệt Tầm, thực xin lỗi, tôi đã gây thêm phiền toái cho cậu.” Khương Tiểu Vác nức nở nhìn Phương Nguyệt Tầm, cậu chỉ có thể cười khổ nói.
“Không sao đâu.”
“Vậy bây giờ cậu cứ trở về đi, tôi gọi taxi giúp cậu, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
“Không cần, Long Nghiễn tiên sinh muốn tôi ngồi ở đây chờ, có thể hắn sẽ đến đây.”
Lúc Long Nghiễn đứng trước mặt Phương Nguyệt Tầm, trên mặt hắn nhìn không biết là có đang tức giận hay không. Chỉ là nhẹ nhàng ngồi kế bên người Phương Nguyệt Tầm nghe Khương Tiểu Vác xin lỗi.
“Thực xin lỗi, Long Nghiễn tiên sinh, Nguyệt Tầm nguyên nhân bởi vì tôi nên mới quên trở về, anh không cần giận cậu ta.”
“Tôi không có tức giận. Hai người chắc vẫn chưa ăn cơm? Đi thôi, gần đây có nhà hàng làm rất ngon.”
Nói khôn g nhiều nhưng phi thường có uy lực làm cho người khác không thể cự tuyệt.
Trên bàn ăn, Long Nghiễn không có hỏi Phương Nguyệt Tầm vì cái gì lại ra ngoài, lại càng không hỏi Khương Tiểu Vác vì sao lại khóc. Ba người tán gẫu những chuyện vui vẻ làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy bữa tối này rất mỹ vị. Thẳng đến khi Long Nghiễn nói cậu đừng ăn quá nhanh kẻo lại bị nấc cục giống như lần trước, Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt nhớ tới cái hôn kia, rồi mới.......đỏ bừng mặt trừng mắt liếc nhìn người nam nhân đang cười trộm trong lòng.
Lúc đưa Khương Tiểu Vác về đến cửa nhà Phương Nguyệt Tầm giống như một tiểu đại nhân an ủi hai câu, rồi an vị trên xe của Long Nghiễn chuẩn bị trở về nhà.
Trên đường đi, Long Nghiễn trộm nhìn người đáng yêu bên cạnh. Phương Nguyệt Tầm từ lúc lên xe đến giờ không nói một câu, đôi mắt to xinh đẹp vẫn chớp lên chớp xuống nhìn cảnh vật bên ngoài cửa.
“Xảy ra chuyện gì, vẫn còn tức giận sao.”
“Tôi nào dám tức giận với ngài, Long Nghiễn tiên sinh.”
Long Nghiễn nở nụ cười.
“Cái khẩu khí này của cậu là có ý gì đây, dường như ăn rất nhiều đồ chua thì phải.”
“Đúng vậy a, tôi vừa mới ăn qua một đống dâu, chắc là như vậy đi.”
“Tại sao tôi lại không phát hiện?”
“Bởi vì tôi là tiểu quỷ, làm sao được anh xem trong mắt.”
Long Nghiễn ý cười càng đậm.
“Nghe lời cậu nói vừa rồi tôi cảm thấy dâu thực sự quá rẻ, không thích hợp với cậu.”
Xe dừng trước cửa nhà, Long Nghiễn quay đầu thưởng thức khuôn mặt không được tự nhiên đến quá sức đáng yêu của người bên cạnh.
“Tôi chính là cái loại ô mai khô cằn, cho nên rất chua, như vậy được rồi chứ.”
Phương Nguyệt Tầm buồn bực quay đầu lại nhìn Long Nghiễn, đôi mắt to đen sáng lên, ánh mắt Long Nghiễn trở nên dịu dàng, thâm thúy.... . Bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn làm cho Phương Nguyệt Tầm ngây ngẩn cả người, trái tim giống như bị một cái gì đó mềm mại siết chặt. Đại não tiếp tục trống rỗng, chỉ có thể trơ mắt lắng nghe giọng nói của hắn.
“Đúng là rất giống ô mai a, không biết hương vị như thế nào.”
Nói xong Long Nghiễn đem thân thể kề sát qua, không để cho Phương Nguyệt Tầm có chút phản ứng liền nhân cơ hội hôn lên đôi môi của cậu.
Lần đầu tiên...... . Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể ngây ngốc nhìn.
Lần thứ hai.... ... .lúc trên môi cảm nhận được sự ôn nhu, Phương Nguyệt Tầm cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Tránh né, giãy giụa, cũng không có làm cho người nam nhân đang ôm mình dừng lại, Phương Nguyệt Tầm gấp gáp muốn đưa tay qua đánh, thì đã sớm bị giam cầm chặt chẽ trong lòng ngực ấm áp kia.
Mùi hương thơm ngát dần dần ăn mòn trí não, nhất thời trong thân thể Phương Nguyệt Tầm đã không còn sức chống cự nào nữa.
Long Nghiễn cảm giác người trong lòng ngực không còn động đậy phản kháng nữa mới mềm nhẹ ma xát, đụng chạm, ngọt ngào mút vào..... Nụ hôn của hắn cũng không quá kịch liệt, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng ngậm lấy rồi chậm rãi mút vào đôi môi đang run rẩy kia. Thân thể cậu đang dần thả lỏng, ánh mắt xinh đẹp ở trong lòng ngực hắn gắt gao nhắm chặt, lông mi thật dài dường như đang khẩn trương không biết làm sao. Hai cánh tay dùng sức ôm chặt lấy cậu, người trong lòng tim đập có thể nghe được rành mạch...... Không nỡ buông cậu ra, không nỡ buông đôi môi kia ra, Long Nghiễn cố gắng khắc chế sự xúc động của mình, hôn một chút liền ly khai khỏi nơi mềm mại khiến hắn lưu luyến không thôi.
Người trong lòng ngực hơi cúi đầu, đôi mắt ướt át dưới dánh trăng sáng ngời lộ rõ vẻ quyến rũ động lòng người. Phiếm môi hồng nhuận nhu hòa với ánh sáng, gương mặt trắng nõn sớm bị ánh nắng chiều làm ửng đỏ..... Thật là một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể dựa vào lòng ngực của Long Nghiễn thở dốc, hắn tham lam nhìn cậu.
Giây tiếp theo.....
“Anh tên hỗn đản này! Tôi vừa rồi không có nấc cục!”
Tiểu gia khỏa, đáng yêu quá....!
“Đây là sự trừng phạt của cậu.”
“Trừng phạt?”
Phương Nguyệt Tầm mặt đỏ bừng sững sờ nhìn người nam nhân trước mắt cười mà như không cười.
“Mấy ngày nay cậu không có làm tốt công việc, hôm nay lại còn quên mất. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ theo đuổi cậu sao?”
Hỗn đản này, hỗn đản này.....
“Anh, anh, anh đi chết đi!”
END 11