• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi vào phòng đánh thức người đang trầm ngủ, Long Nghiễn vừa mở mắt liền tìm kiếm người vốn đang nằm trong lòng ngực hắn bây giờ không thấy đâu. Trong phòng phi thường im lặng, người làm cho hắn lo lắng kia cũng không thấy. Long Nghiễn mãnh liệt đứng dậy nhảy xuống giường vội vàng chạy ra ngoài.

Trong phòng khách mơ hồ nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, trái tim Long Nghiễn dần bình tĩnh lại. Lúc mở mắt hắn cảm thấy rất sợ hãi, sợ hãi người kia cứ như vậy biến mất.

Long Nghiễn nhẹ nhàng đi đến trước cửa nhà ăn, thân thể đơn bạc trước mắt đang làm cái gì đó ở bồn rửa chén. Long Nghiễn cũng không có mở miệng gọi cậu, chỉ đứng trong nắng sớm dùng ánh mắt đầy thâm tình sủng ái cùng quý trọng nhìn cậu.

Phương Nguyệt Tầm bỏ cái ly trong tay xuống. Vừa mới quay người lại thì nhìn thấy Long Nghiễn tựa vào bên cửa dịu dàng nhìn cậu, khuôn mặt mãnh liệt đỏ bừng.

“Buổi sáng tốt lành, Long Nghiễn tiên sinh.” Lúc Phương Nguyệt Tầm ân cần chào hỏi hắn cũng không quên kèm theo một cái tươi cười sáng lạn, nhưng điều này lại làm cho Long Nghiễn cảm thấy rất lo lắng. Hắn làm sao không biết được đó là vì đứa nhỏ này muốn làm cho hắn yên tâm mới miễn cưỡng bày ra loại biểu tình đó, hại hắn như thế nào có thể mở miệng muốn đem cậu theo bên cạnh cả ngày......Rõ ràng yếu ớt thì phải được bảo hộ, rõ ràng bất lực thì cần phải dựa vào lòng ngực người khác khóc mới được, tại sao phải ép buộc chính mình kiên cường, bắt buộc chính mình mỉm cười? Long Nghiễn nhìn cậu cười đến đáng yêu xinh đẹp, trong lòng vừa đau lại vừa chua xót. Nhưng mà, hắn cũng không muốn phá hủy lớp ngụy trang đó, bởi vì, đây là cách của cậu, là cậu vẫn dựa vào phương thức khốn khổ của mình mà vượt qua. Ít nhất hiện tại Long Nghiễn cũng không có tư cách để vạch trần cậu.

“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, không phải muốn đi làm sao, ăn cơm xong rồi hãy đi.” Phương Nguyệt Tầm vội vàng nói chuyện với Long Nghiễn, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười giả tạo. Long Nghiễn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Dùng xong điểm tâm, thay đổi quần áo, Long Nghiễn nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm cầm cái cặp của hắn đứng sẵn ở cửa nhà chờ hắn xuất môn. Long Nghiễn đi đến bên cạnh tiếp nhận thứ trong tay cậu, không nỡ rời đi như thế. Tùy tay lấy một tấm card trong túi ra, dùng bút ghi một dãy số liên lạc của mình trên mặt giấy rồi giao cho người trước mặt.

“Có việc gì, nhất định phải gọi điện thoại cho anh. Nếu điện thoại di động của anh không mở, thì hãy gọi số này..... Nhớ kỹ, không cho phép được khóc nữa, không muốn ở một mình thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh.”

Bàn tay Phương Nguyệt Tầm do dự một chút mới chậm rãi tiếp nhận cái card kia, cậu liều mạng ép nước mắt trở lại, cảnh cáo mình không thể khóc nữa.

“Nguyệt Tầm?” Nhìn người đang cúi thấp đầu không nói một lời, Long Nghiễn bắt đầu tính toán sẽ ở bên cậu thêm một ngày nữa. Không quan tâm đến công việc, không quan tâm đến cấp dưới sẽ kích động, chỉ quan tâm đến biểu tình muốn khóc của người trước mắt này. Long Nghiễn vừa muốn bước qua ôm cậu, cậu lại ngẩng đầu nhìn hắn nở nụ cười, nụ cười đầy nước mắt.

“Ân, tôi đã biết, anh bị muộn rồi, đi nhanh đi.” Phương Nguyệt Tầm đẩy người đang lo lắng cho cậu đi ra bên ngoài, lúc hắn khởi động xe cũng là lúc cậu mỉm cười. Long Nghiễn lái xe thật chậm, nhìn chăm chú vào đứa nhỏ đang vẫy tay với hắn qua kính chiếu hậu.

Nhìn chiếc xe đi xa rồi dần dần biến mất, Phương Nguyệt Tầm mới mệt mỏi cởi bỏ lớp ngụy trang. Cậu nhanh chóng chạy vào nhà, bởi vì cậu không muốn để cho nước mắt rơi bên ngoài.

Mỗi lần đều như thế này, chỉ cần mơ thấy cái ác mộng kia thì liên tục vài ngày tâm tình cậu đều tụt dốc, khóc không ngừng. Cậu cảm thấy chính mình không có một chút kiên cường, còn hay mít ướt giống con gái, nhưng, cậu cũng không có cách nào để thay đổi. Sáng sớm tỉnh dậy thấy Long Nghiễn vẫn giống như lúc tối ôm lấy mình, Phương Nguyệt Tầm bỗng nhiên hiểu được, hắn là vì mình lo lắng, vì mình đau lòng. Qua một ngày khủng hoảng, Phương Nguyệt Tầm mới nhớ ra Long Nghiễn đã nghỉ làm ở nhà chăm sóc cậu hết nguyên một ngày. Lúc trước cho dù Long Nghiễn có làm việc suốt ngày đêm thì hôm sau vẫn đi làm đúng giờ, thế nhưng chính cậu lại làm hắn chậm trễ một ngày làm việc. Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rất áy náy, tại cậu vô dụng, tại cậu yếu đuối, mới gây phiền toái cho người bên cạnh. Nghĩ đến đây, Phương Nguyệt Tầm đã quyết định sẽ không bao giờ........ở trước mặt Long Nghiễn rơi lệ nữa.

Người kia rất dịu dàng, sự an ủi của hắn làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy ấm áp ngọt ngào. Thời điểm lúc sáng trộm nhìn khuôn mặt say ngủ của Long Nghiễn, cậu muốn tất cả những thứ của người nam nhân này, đặc biệt là..... nụ hôn của hắn. Sau đó, Phương Nguyệt Tầm trở tay không kịp phát hiện, cậu đã yêu hắn mất rồi.

Sao có thể như vậy được? Phương Nguyệt Tầm ngồi trên sàn nhà nhìn bàn chân của mình suy nghĩ. Cậu bất quá chỉ là người làm công cho hắn, nói khó nghe hơn thì chỉ là một người giúp việc nhà, người có cuộc sống như quốc vương kia làm sao có thể thích cậu. Huống chi, cậu còn là.....nam. Cho dù Long Nghiễn đôi khi rất thích đùa dai hôn cậu, nhưng bất quá chỉ là nói giỡn, thậm chí không có một chút ý tứ nào. Cậu chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi, đã vậy còn mắng hắn, đánh hắn, sao hắn có thể nhận ra được tình cảm của mình. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là không có khả năng a! Phương Nguyệt Tầm ngồi trên sàn nhà cười nhạo chính mình.

Nhớ tới mẹ, nhớ tới ác mộng, nhớ tới nụ hôn cùng cái ôm dịu dàng của Long Nghiễn, nước mắt Phương Nguyệt Tầm vô thanh vô tức rơi xuống sàn nhà. Cậu chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương, Long Nghiễn chính là người đầu tiên mà cậu thích. Mối tình đầu ngay cả một chút hy vọng cũng không có, dĩ nhiên trở thành thứ dùng để tra tấn cậu, Phương Nguyệt Tầm thậm chí không tìm ra được một cách giải quyết nào, càng không có dũng khí để nhìn Long Nghiễn như lúc trước. Ai biểu cậu lại nhận ra tình cảm của bản thân, rồi nghẹn ngào biết thứ tình cảm này không có khả năng xảy ra.

Mối tình đầu, còn chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào, đã nhấm nháp được sự cay đắng mỏi mệt.

…………………….

Giống như tình huống mà Long Nghiễn đã nghĩ, hắn vừa mới bước vào văn phòng thì lập tức ban giám đốc hấp tấp chạy vào. Ngày hôm qua Long Nghiễn không có mở di động, điện thoại nhà cũng bị hắn rút dây ra. Ba người vọt tới trước mặt hắn hỏi hắn có phải thân thể cảm thấy không thoải mái, lời nói giống như đang làm việc đại sự. Tâm tình Long Nghiễn không tốt nên cũng không muốn giải thích gì nhiều với bọn họ, chỉ nói hắn mệt và muốn nghỉ ngơi một ngày thôi. Lời của hắn thốt ra làm bọn người đang quan tâm lo lắng trở nên khó hiểu, bọn họ cũng biết vị tổng giám đốc này làm việc rất liều mạng, bây giờ hắn nguyện ý nghỉ ngơi làm cho bọn họ đều thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Sau khi đuổi mấy người đó ra ngoài, Long Nghiễn cực kỳ không yên lòng về người trong nhà. Vùi đầu vào công việc cũng không thể làm trái tim ngừng lo lắng. Giữa trưa gọi điện thoại về nhà, nghe được giọng nói của đứa nhỏ kia giống như thật sự có tinh thần, không phải cố ý hóa trang cho hắn nghe, Long Nghiễn mới yên tâm để điện thoại xuống.

Đúng lúc này Long Nghiễn ngoài ý muốn đã nhận được điện thoại từ một người.

“Thật có lỗi, lần trước lúc mượn điện thoại của Nguyệt Tầm có thấy số của ngài. Bây giờ tôi có thể nói chuyện với ngài một chút được không?”

“Tự nhiên, có chuyện gì sao?’ Long Nghiễn phất tay ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài, sau đó ngồi vững vàng trên ghế lắng nghe.

“Tôi muốn hỏi một chút chuyện về Nguyệt Tầm. Nếu trực tiếp hỏi thẳng hắn, nhất định có đánh chết hắn cũng không chịu nói cho tôi biết.....Hôm trước có một trận mưa lớn mang theo sấm chớp, Nguyệt Tầm, hắn có khỏe không?”

Long Nghiễn nhíu mày “Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”

Người ở đầu bên kia điện thoại thở dài nói.

“Nguyệt Tầm, hắn sợ sét đánh, mỗi lần như thế đều trốn ở góc tường hoặc dưới gầm bàn, cả đêm đều không chịu ngủ. Sau khi mẹ của hắn qua đời thì lúc nào hắn cũng như vậy.”

Long Nghiễn gần nửa ngày không nói gì. “Cậu ta vẫn ổn.”

“Nếu vậy thì.....tốt rồi. Mấy ngày nay nếu hắn có gặp phải chuyện gì, làm phiền ngài gọi điện thoại cho tôi biết. Thằng nhóc kia, chỉ cần gặp phải cái quỷ này liền trầm lặng vài ngày. Tôi nói xong rồi, không làm lãng phí thời gian của ngài nữa. Tạm biệt.”

Cúp điện thoại của Vương Đoạt, trong lòng Long Nghiễn ẩn ẩn mệt mỏi.

……………………

Phương Nguyệt Tầm bắt buộc chính mình phải đi ra ngoài, trong mười bảy năm đây là lúc tinh thần khủng hoảng trầm trọng nhất. Cõi lòng cậu chứa đầy mất mác cùng khổ sở đi vào trong chợ. Người đi đường vội vội vàng vàng ngẫu nhiên sẽ đụng vào thân thể đơn bạc của cậu, Phương Nguyệt tầm không có chút nào để ý những âm thanh xin lỗi phía sau, cứ tiếp tục bước đi về phía trước. Không bao lâu, cậu nhìn thấy những món ăn mà bình thường Long Nghiễn rất thích, liền không suy nghĩ mà mua thật nhiều. Từ trước tới nay cậu đều cẩn thận suy nghĩ sẽ phối hợp đồ ăn như thế nào để dinh dưỡng cân đối, cậu còn nhớ rõ mình đã từng nén tức giận nói với Long Nghiễn “Đã là đại nam nhân thì cái gì cũng phải ăn, không được chê bai cái này cái kia a!” Nghĩ đến lúc đó, nhịn không được khóe miệng hơi lộ ra một nét tươi cười. Trong đầu cậu liền vọng lại âm thanh trầm thấp đã ghé vào lỗ tai dịu dàng an ủi mình. Từ khi mẹ của Phương Nguyệt Tầm qua đời, không còn có người nào nói với cậu “Nguyệt Tầm ngoan, không khóc”. Loại ngữ khí tràn ngập ôn nhu cùng luyến tiếc. Cho dù khi mẹ còn sống cũng rất ít khi nói như vậy. Long Nghiễn kia, lại làm cho cậu nhớ tới cái hôn đầy sủng ái của hắn. Được an ủi dịu dàng, được ôn nhu lau đi nước mắt, được gắt gao ôm vào trong lòng, còn được hắn dịu dàng hôn..... .

Bỗng nhiên cậu muốnnghe.....giọng nói của hắn, từ trong túi lấy điện thoại ra, nhìn dãy số của Long Nghiễn....... Phương Nguyệt Tầm bắt đầu cảm thấy tâm loạn như ma. Nhớ....hắn quá, muốn cùng hắn nói chuyện, muốn gặp hắn! Phương Nguyệt Tầm nắm chặt cái điện thoại nhưng thủy chung không có dũng khí để gọi cho người cậu đang tưởng niệm kia.

………………………

Long Nghiễn làm xong việc liền vội vàng chạy về nhà, đương nhiên sẽ không biết rằng đứa nhỏ kia đã suy nghĩ về hắn cả ngày hôm nay. Đi vào nhà bếp nhìn thấy bộ dáng Phương Nguyệt Tầm đang bận rộn thì nhịn không được muốn tiến lên ôm cậu một cái.

Thời điểm đẩy cửa ra, Phương Nguyệt Tầm đã nở nụ cười đáng yêu chào hắn, nụ cười kia làm cho Long Nghiễn cảm thấy đau lòng. Bị cậu thúc giục đi tắm rửa Long Nghiễn không nỡ đem ánh mắt dời khỏi người cậu, đứng ở nhà bếp thâm tình nhìn cậu được một lúc lâu, mới xoay người đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng chân phía sau rời đi, người bị nhìn chăm chú mang thân thể dị thường mẫn cảm mới giảm bớt khẩn trương, đồng thời cũng cảm thấy mất mác. Phương Nguyệt Tầm thở dài một hơi, sau đó bị tiếng chuông cửa phá vỡ tâm tình đầy mất mác.

Bình thường thực sự rất hiếm có người tới thăm hỏi, Phương Nguyệt Tầm chạy nhanh ra mở cửa.

“A, Đổng tiên sinh...... .Thản Nhiên tiểu thư!”

Đổng Thiên Phi chỉnh tề cùng Thản Nhiên đứng trước cửa cười tủm tỉm nhìn cậu, Phương Nguyệt Tầm vội vàng né người nhường đường nghênh đón bọn họ vào nhà.

Đổng Thiên Phi biến mất đã lâu vừa vào đã la hét gọi Long Nghiễn.

“Hắn đang tắm, hai người ngồi chờ một chút, tôi đi gọi hắn.” Phương Nguyệt Tầm nói xong thì chạy nhanh lên phòng tắm của Long Nghiễn trên lầu hai.

“Long Nghiễn tiên sinh, Đổng tiên sinh và Thản Nhiên tiểu thư đến đây......Long Nghiễn tiên sinh?”

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào bao phủ lấy âm thanh của Phương Nguyệt Tầm, cậu gọi rất nhiều lần mà người bên trong đều không có đáp lại. Phương Nguyệt Tầm đành phải đẩy cửa bước vào.

“Long Nghiễn tiên sinh, Đổng a ──” Dép bông vừa đụng tới nước thì sinh ra ma xát, Phương Nguyệt Tầm đang chú tâm gọi Long Nghiễn nên không có để ý, mắt thấy chắc chắn sẽ bổ nhào xuống mặt đất. Long Nghiễn vừa nghe thấy giọng nói của Phương Nguyệt Tầm liền quay đầu lại thì đúng lúc thì thấy thân thể đứa nhỏ mất đi thăng bằng, Long Nghiễn vội vàng vươn tay ra ở thời điểm nguy hiểm đem người ôm vào trong lòng ngực.

Cho dù bị ôm lấy, Phương Nguyệt Tầm cũng bị trặc chân. Tựa vào lòng ngực ướt đẫm bóng loáng của Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm đã quên mất đau đớn, mặt đỏ như trái dâu.

Long Nghiễn cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đôi tay nhỏ bé của người trong ngực gắt gao ôm lấy cổ hắn. Khuôn mặt đáng yêu kề sát làm cho hắn nhất thời nảy sinh dục hỏa. Thân thể trong lòng khéo léo đơn bạc, tinh tế cùng vòng eo mềm mại dùng một cánh tay là có thể ôm gọn. Đứa nhỏ này lại một lần nữa thử thách tính nhẫn nhịn của hắn! Tuy vừa nãy rất lo lắng bộ dáng sợ hãi của cậu khi xém chút nữa ngã sấp xuống sàn nhà sẽ bị thương, cho dù là như vậy, Long Nghiễn cũng không nỡ buông tay, hoàn toàn không quan tâm vì sao cậu lại vào đây, hoàn toàn không để ý trên người mình vẫn còn dính đầy sữa tắm.

Này..... theo bản năng ôm lấy Long Nghiễn, sau đó Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rối loạn và kích động. Thực tế thì hai người ôm nhau như thế này không phải là lần đầu tiên, nhưng, tại sao bây giờ lại khẩn trương như thế? Khẩn trương đến nổi không thể hô hấp. Trong lòng giống như đang có mười con thỏ nhảy tới nhảy lui, còn có mấy chục cái trống đang đánh thùng thùng! Tựa vào da thịt cơ sườn, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng, vừa thích muốn chết lại vừa sợ hãi muốn chết! Phương Nguyệt Tầm đừng nói mở miệng nói chuyện, ngay cả một chút tiếng động cũng không thể phát ra.

Đứa nhỏ này đúng là đã bị hù dọa. Long Nghiễn dịu dàng sờ sờ tóc của người trong lòng ngực.

“Tại sao không cẩn thận mà hoang mang rối loạn mở cửa.”

“Bởi vì, anh, anh không có nghe thấy tôi gọi ở ngoài a.” Phương Nguyệt Tầm có chút ủy khuất phản bác, thân thể bị ôm vẫn chưa muốn di chuyển.

“Nếu muốn vào cũng nên chú ý một chút a, nếu anh không kịp đỡ em thì chuyện gì sẽ xảy ra đây.”

Một người không thèm di chuyển, một người không muốn di chuyển, hai người cứ như vậy ôm lấy nhau nói chuyện.

“Ai biểu anh làm sàn nhà đầy nước.”

“Tắm rửa đương nhiên phải như vậy, tại em không cẩn thận, còn dám tránh anh, nên đánh.” Nói xong Long Nghiễn nhẹ nhàng vỗ một cái lên cái mông nhỏ.

A, không được. Trái tim muốn nhảy khỏi ngực a! Thật là, làm sao trở thành như vậy a? Đúng vậy, tại sao mình lại ở chỗ này?

“A!” Cuối cùng cũng nhớ tới mục đích của chính mình, Phương Nguyệt Tầm kêu một tiếng, hai cánh tay Long Nghiễn thẳng siết chặt thêm một chút nữa. Tình huống này thật không xong. Thân thể kiện mỹ cùng khuôn mặt anh tuấn của Long Nghiễn làm cho cậu nháy mắt trở nên khẩn trương, tim đập nhanh không ngừng.

“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn đứa nhỏ mở miệng chăm chú nhìn mình, khuôn mặt đỏ bừng làm Long Nghiễn say đắm, hai cánh tay không hề muốn buông ra.

“Cái kia, cái kia, Đổng, Đổng tiên sinh và Thản Nhiên tiểu thư đến đây, tôi, tôi vào đây nói cho anh biết.” Phương Nguyệt Tầm thẹn thùng đem ánh mắt dời khỏi không biết nhìn nơi nào mới tốt, ai biểu hắn đang.....trần trụi.

Thật đáng yêu.....Muốn.....muôn hôn cậu quá…

“Anh biết rồi, lần sau lúc bước vào phải chú ý một chút, biết không?” Long Nghiễn cố gắng khắc chế dục vọng của mình, hai tay hắn lại càng ôm chặt hơn.

Thân thể dán vào nhau càng ngày càng gần, Phương Nguyệt Tầm sắp không thể hô hấp. Vội vàng lấy hai tay đang ôm cổ hắn ra, để trước ngực tạo khoảng cách, không dám nhìn tới người xinh đẹp nhưng nguy hiểm trước mắt.

Long Nghiễn không có thời gian dư thừa để suy nghĩ tới những người khách tới chơi, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, dáng vẻ khẩn trương cực kỳ mê người của Phương Nguyệt Tầm. Long Nghiễn không muốn, cũng không có cơ hội để khắc chế chính mình một chút. Hắn càng thêm mạnh mẽ ôm chặt lấy người đáng yêu kia, lập tức hai người gắt gao dựa vào nhau, một khung cảnh hài hòa xinh đẹp.

“Nguyệt Tầm.....” Nhẹ nhàng gọi tên cậu, suýt chút nữa làm Phương Nguyệt Tầm tan chảy từ đầu đến chân. Yết hầu khô khốc, lại khẩn trương chờ mong không dám lộn xộn.

Một bàn tay Long Nghiễn nâng lên nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm tinh xảo.....Thật là thích muốn chết, tại sao cậu đáng yêu như vậy!

“Xảy ra chuyện gì, khuôn mặt lại hồng như thế, có nơi nào không khỏe sao?” Hắn muốn.....làm cho cặp mắt to kia mở ra nhìn mình.

Đầu óc Phương Nguyệt Tầm đã sớm đình chỉ hoạt động, thân thể cứng ngắc ngay cả nói cũng không nói được.

“Tại sao không nói lời nào, Nguyệt Tầm?” Long Nghiễn chậm rãi tới gần, bàn tay nguyên bản nắm lấy cái cằm cũng bắt đầu dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận. Hắn biết người trong lòng ngực đang rất khẩn trương, bộ dáng đáng yêu của cậu căn bản đã hấp dẫn hắn, không quan tâm bất kỳ chuyện gì nữa! Hắn chính là muốn cậu!

“Long Nghiễn, cậu tắm xong chưa, cậu muốn để tôi chờ......”

Thời điểm hai người đang ngọt ngào thân mật, thời điểm Long Nghiễn sắp hôn được cậu, thời điểm Phương Nguyệt Tầm đang lơ lửng trên đám mây, cửa phòng tắm bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Đổng Thiên Phi. Thân thể Phương Nguyệt Tầm giống như quả bom sắp nổ, cậu mãnh liệt đẩy người đang ôm mình ra, đứng lên chạy khỏi phòng tắm.

Đổng Thiên Phi kinh ngạc nhìn người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mang vẻ mặt hận không thể giết chết hắn, hơn nửa ngày cũng không dám lên tiếng.

“Cậu muốn đứng đó tới chừng nào?” Long Nghiễn không quản chính mìn đang trần trụi, trừng mắt tiến lên vài bước dùng lực đóng cửa lại.

Đổng Thiên Phi hoàn toàn hóa đá.

END 16

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK