Xe của Long Nghiễn chạy theo xe của Chu Sáng ước chừng một tiếng đồng hồ, liền dừng trước một khu giải trí năm lầu. Bỏ lại Trác ngồi trên xe, bước xuống thì nhìn thấy Chu Sáng đang nói chuyện gì đó với hai tên bảo vệ, sau đó Chu Sáng nhìn sang hắn gật đầu, ba người mới tiến vào trong.
Lên thang máy trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất, bốn người trẻ tuổi mặc đồ đen đang đứng trước cửa văn phòng đùa giỡn, vừa nhìn thấy bọn họ lập tức đứng thẳng chỉnh tề.
Một người trẻ tuổi phi thường lễ phép cúi đầu nói với Chu Sáng: “Chu tiên sinh, xin chờ một chút, tôi đi…..”
“Không cần, tôi phải không phải tới để uống trà.”
Chu Sáng đẩy người trẻ tuổi trước mặt ra, lạnh lùng trực tiếp xông vào.
Văn phòng tương đối rất bình thường, ngoài trừ một cái hồ cá phi thường khoa trương chiếm gần một mặt tường, trong không gian rộng lớn có chỉ có một tên nam nhân đang ngồi há miệng ăn quả cam.
Nam nhân đó tuổi tác cũng xấp xỉ bọn họ, một thân mặc đồ đen tỏa ra hơi thở mãnh liệt rõ rệt, lông mày trên mặt nam nhân dày đậm song song với đôi mắt đen, làm cho hắn thoạt nhìn tràn ngập mê người và nguy hiểm, miệng đang nhai quả cam mà ẩm ướt, là một mỹ nam tử mặc cho ai nhìn cũng đều không dám tiếp cận.
Nam nhân thấy bọn họ tiến vào cũng không lấy làm tức giận, biểu tình không thay đổi gì mấy, đưa tay lấy toàn bộ phần còn lại của quả cam nhét vào miệng rồi đứng lên.
“Chu Sáng, đã lâu không gặp.” Giọng nói của nam nhân hùng hậu làm cho bốn phía chấn động.
“Gặp lại cũng chưa chắc là chuyện tốt.” Chu Sáng ngẩng đầu nhìn hắn, không chút khách khí nói tiếp. “Đây là chủ tịch công ty Hải Long, họ Tư Mã, còn đây là bạn của tôi……”
“Long Nghiễn! Tôi biết ngài là ai rồi! Còn anh bạn nhỏ đáng yêu đứng phía sau là ai a? Ánh mắt của ngài bị mù sao, ngay cả người đáng yêu như thế cũng không thèm giới thiệu.”
Tên Tư Mã ý cười bảo mọi người ngồi xuống, Chu Sáng vừa mới ngồi vững vàng thì nói với hắn: “Em trai của tôi, Chu Dương. Phương Bằng, là người của ngài sao?” Chu Sáng ngay cả một câu vô nghĩa cũng không có, trực tiếp đi vào đề.
“Phương Bằng? Người của tôi nhiều lắm cho nên không thể nhớ hết được.”
Chu Sáng lấy tấm ảnh chụp từ túi hồ sơ ra để trước mặt hắn, hắn ngoắc tay với người bên ngoài, lấy tấm ảnh đó cho người nọ xem, xong rồi người nọ nói nhỏ vào tai Tư Mã cái gì đó liền ly khai, sau khi Tư Mã trả lại tấm ảnh chụp, cầm quả cam trên bàn lên, lột vỏ tiếp tục ăn.
“Người mà ngài vừa cho tôi xem, đã chọc gì tới ngài sao?”
“Đánh em trai của tôi, bắt cóc bạn của hắn, muốn tống tiền chúng tôi, tổng cộng là một ngàn năm trăm vạn. Còn tự báo tên của ngài, từ khi nào ngài bắt đầu chuyển sang loại hoạt động như thế này?”
Sau khi Chu Sáng nói xong, Tư Mã đảo mắt nhìn Chu Dương, Chu Dương tức giận trừng mắt liếc hắn một cái! Trong tay hắn đang thưởng thức quả cam, ánh mắt xẹt qua một tia sáng rồi lập tức biến mất nhìn sang Chu Sáng.
“Tôi không biết chuyện này, có thể là tự hắn nói đại cái tên……”
Vừa nghe thấy Tư Mã từ chối, cũng bất chấp vết thương trên mặt mình, Chu Dương động đậy thân thể vừa mở miệng liền mắng chửi! “Ngươi như vậy mà đòi làm đại ca sao?! Bình thường không giáo dục những người dưới tay ngươi sao? Nếu ngươi muốn mình vẫn còn là một đại ca, thì ngay lập tức kêu tên hổn đản đó thả Nguyệt Tầm ra!”
“Tiểu Dương!” Chu Sáng kéo đứa em trai đang kích động tựa vào ghế sô pha, vỗ vỗ vai hắn, nhìn nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, muốn trách cứ cũng không nói nên lời.
“Phương Bằng đánh em trai của ngài?”
“Đúng vậy.”
Tuy rằng Tư Mã đang nói chuyện với Chu Sáng, nhưng hắn vẫn nhìn Long Nghiễn, mà ánh mắt của Long Nghiễn cũng thâm sâu như biển rộng, tràn ngập lợi hại nhìn hắn, Tư Mã buông quả cam trong tay ra suy nghĩ.
“Tôi cũng sẽ không làm cái loại chuyện như thế này, người của tôi nhiều lắm, không có khả năng mà quản hết được, các người có thể báo cảnh sát a, nếu bắt được, tùy các người xử lí.”
Chu Sáng cùng Long Nghiễn nhìn nhau một cái, bắt đầu nhíu mày.
Chu Sáng nhìn đồng hồ, sau đó cởi bỏ nút thắt tây trang, thoạt nhìn rất lạnh lùng.
“Nói như thế, ngài không tính sẽ giao người ra.”
“Tôi căn bản cái gì cũng không biết, thì làm sao mà giao người? Bất quá, chi phí chữa bệnh cho em trai ngài tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
“Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm a! Ta cho dù gãy xương đứt gân cũng không cần một phân tiền của ngươi! Ta muốn chính là Nguyệt Tầm, muốn chính là ngươi đem tên hỗn đản đó….” Chu Dương tức giận đứng lên! Chu Sáng muốn kéo hắn ngồi xuống nhưng bị hắn dùng lực thoát khỏi, phẫn nộ kêu la “Anh đừng quản em nữa! Nếu Nguyệt Tầm xảy ra chuyện gì, em không thể chịu nổi! Cậu ta vì em mới chấp nhận lưu lại! Nếu không có cậu ta, em đã sớm bị đánh chết! Tại sao anh còn có tâm trạng để nói chuyện với con người này a?!”
“Tiểu Dương, em bình tĩnh một chút.” Chu Sáng vẫn cố gắng kéo hắn ngồi xuống, nhưng đứa em trai này vẫn cố chấp thoát khỏi tay Chu Sáng. Lúc này đây hắn không thể nhẫn nhịn được rơi nước mắt.
“Các người cũng không có nhìn thấy Nguyệt Tầm có bao nhiêu là đáng thương! Đối với anh mà nói, cậu ta chỉ là một người bạn của em mình” Chu Dương nhìn anh trai nói xong lại chỉ vào Tư Mã “Đối với ngươi mà nói cậu ta bất quá chỉ là một người bình thường nào đó! Nhưng đối với tôi mà nói, chính là người bạn duy nhất! Chỉ có cậu ta mới đối xử với tôi như những người bạn bình thường!
Tôi thiếu nợ Nguyệt Tầm, anh ba, em thiếu nợ cậu ta! Em ở trường học của cậu ta bịa đặt những chuyện rất khó nghe, còn uy hiếp cậu ta, nhưng cậu ta một chút cũng không hận em, còn nói em là “tiểu quái vật đáng yêu thích quậy phá”, từ nhỏ em đã bị ba mẹ và anh hai mắng là quái vật, nếu không có Nguyệt Tầm, em cả đời không thể thoát khỏi cái bóng tối u ám đó! Anh rốt cuộc có hiểu hay không, Nguyệt Tầm không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu ta nhất định phải trở về với Long Nghiễn em mới yên tâm được! Không biết dùng bất cứ phương pháp nào, nhất định phải ngươi phải giao tên hổn đản đó ra đây!”
Cuối cùng, Chu Dương khóc không thành tiếng được anh trai ôm vào trong lòng ngực an ủi, Chu Dương cố gắng áp chế âm thanh của mình, ở trong lòng ngực anh trai run rẩy đến lợi hại.
“Chu Sáng. Nói như vậy Nguyệt Tầm chỉ là một người bạn của em trai ngài thôi sao? Tôi còn tưởng cậu ta là tình nhân của em trai ngài chứ.” Ở đây chỉ có một mình Tư Mã không bị lời nói của Chu Dương làm cảm động, hắn dùng thái độ đùa giỡn nói, này chẳng những làm cho Chu Sáng phẫn nộ, mà người đang khóc trong lòng ngực hắn cũng hận không thể một phát đập chết cái tên lãnh khốc vô tình này!
Nhưng, người mở miệng lúc này lại chính là Long Nghiễn.
“Là của tôi, Nguyệt Tầm là người yêu của tôi. Tư Mã tiên sinh, ngài giống như chưa hiểu rõ sự nghiêm trọng của chuyện này. Ngài là người thông minh, không nói tới quan hệ giữa ngài và Chu tiên sinh, ít nhất ngài hẳn là hiểu được, chắc không muốn cùng Long Nghiễn tôi đối địch đúng không!”
“Nói đúng hơn là, cùng Long thị và Chu thị đối địch!” Chu Sáng lạnh lùng nói theo sau.
Long Nghiễn đã không còn sự kiên nhẫn nữa rồi, Nguyệt Tầm của hắn cứ mỗi giây trôi qua không thể đoán được sẽ chịu nguy hiểm gì, cho dù có tạo ra thêm nhiều người đối đầu nữa, hắn cũng phải cướp cậu trở về! Nếu người trước mắt này vẫn tiếp tục giả ngu, hắn sẽ không tiếc đem tất cả bọn họ nhốt vào địa ngục! Hành vi đầy nguy hiểm của những người này đã thức tỉnh cái nội tâm mà từ lâu đã bị tình yêu của Phương Nguyệt Tầm chôn vùi. “Con dã thú ác độc hành hạ con mồi đến chết”
Tư Mã không có phản ứng mỉm cười nhìn Long Nghiễn, giống như đang đùa giỡn với bạn bè,
“Có thể cùng Long tiên sinh là địch thù, chính là vinh hạnh của tôi. Chu Sáng, ngài nháo theo để làm cái gì! Hôm nay ngài có thể vì chuyện của em trai đến tìm tôi, nhưng người kia là của Long Nghiễn, ngài tính.....”
Không đợi hắn nói xong, Chu Sáng nâng tay lên chỉ chỉ đứa em trai đang nằm trong lòng ngực của mình, Tư Mã nhất thời á khẩu không trả lời được! Tư Mã nhìn ba người trước mặt đang trừng mắt với hắn, làm sao hắn có thể kiên trì lâu như vậy, đánh cũng không đánh lại ba đôi mắt kia, đặc biệt là... .. đôi mắt ướt át của ai kia.
Cuối cùng, Tư Mã nhụt chí lắc đầu.
“Ngài cũng phải cho tôi một chút thời gian để điều tra chứ, làm sao có thể đơn giản mà đem người giao cho ngài được, tôi luôn công bằng với các thủ hạ của mình, ít nhất….. Được rồi, được rồi, đừng nhìn tôi như thế, đều bị các người làm cho lông mao dựng đứng cả lên! Tôi lựa chọn đứng về phía chính nghĩa của các người được rồi chứ.”
Thời gian từng giây từng giây cứ trôi qua, mười một giờ tối rồi mà mọi người vẫn chưa ăn cơm. Vì để thuận lợi trao đổi tin tức, nên Long Nghiễn đành phải chở hết mọi người về nhà, đương nhiên tên Tư Mã cũng gần như bị anh em nhà họ Chu nhét vào trong xe.
Chu Sáng gọi điện kêu người mang đến một chút thức ăn, chỉ có một mình Long Nghiễn là không ăn, hắn ngồi trên ghế sô pha nhìn chăm chú bức hình của Nguyệt Tầm…. Nguyệt Tầm trong hình đáng yêu ngoan ngoãn quấn lấy lòng ngực của hắn. Đó là kỳ nghỉ hè, Long Nghiễn mang cậu đi đến biệt thự ven biển của mình nghỉ ngơi, Nguyệt Tầm bất mãn vì phải đi lướt sóng một mình, cho nên đeo trên người hắn nhảy lên du thuyền. Chờ khi hai người an vị trên thuyền, Nguyệt Tầm bắt đầu lôi máy chụp hình ra nhờ người giúp việc chụp lia lịa.
Chu Dương ở một bên cũng ăn rất ít nhìn Long Nghiễn, những vết thương trên người cậu cũng đã đi đến bệnh việc xử lí rồi, cũng may chỉ bị thương ngoài da, không có gì trở ngại. Chờ đến khi Chu Dương quay trở về từ bệnh viện, Long Nghiễn sờ sờ đầu hắn miễn cưỡng cười nói “Hoàn hào, không có tổn thương gì nặng, nếu không Nguyệt Tầm nhất định sẽ rất thương tâm.” Thời điểm đó hắn chỉ biết chính mình thực vô dụng trốn vào trong lòng ngực của anh trai, trộm lau nước mắt.
Lúc chuông cửa vang lên, Long Nghiễn không hề động đậy, hắn biết phía sau cánh cửa cũng không phải là Nguyệt Tầm của hắn, cho nên, là ai cũng không quan trọng.
Chờ sau khi có người tiến vào, mới biết chính là thủ hạ của Tư Mã.
“Đại ca, xế chiều hôm nay không có người nào gặp qua Phương Bằng, bình thường hắn rất ít khi tiếp xúc với người khác, cũng không có ai biết chuyện gì liên quan đến hắn. Cái kho hàng mà Chu tiên sinh nói chúng tôi đã điều tra, bọn họ sớm đã rời khỏi, hiện tại không biết đang ở nơi nào. Bất quá……”
“Có chuyện gì thì cứ nói!” Tư Mã tựa hồ có chút không kiên nhẫn, hắn cũng không muốn lại bị ba người kia nhìn chăm chú.
Người nọ ở bên tai Tư Mã nói cái gì đó, Tư Mã nhíu mày nhìn thoáng qua Long Nghiễn, sau đó, bảo người nọ ly khai.
Tư Mã tùy tiện ngồi xuống một cái ghế gần đó, nhìn tấm ảnh chụp của Phương Nguyệt Tầm trên bàn, không biết Chu Dương từ nơi nào đi tới đá một cước lên cái chân của hắn. Sau đó tựa vào bên tai hắn cảnh cáo “Đừng cho là ta không nhìn ra, mắt tanhìn liền biết ngươi là cái loại người gì, phát lệnh không được đánh Nguyệt Tầm!” Nói xong, Chu Dương liền cách ra xa, ngồi kế bên người Long Nghiễn, tận lực an ủi hắn. Tư Mã trừng hai mắt, nở nụ cười đầy ủy khuất cùng vô tội, lại bị Chu Sáng ở kế bên hung hăng trừng mắt liếc một cái.
Tiếp nhận đồ ăn của Chu Dương, Long Nghiễn thật sự không đói bụng, thời gian bây giờ đã là rạng sáng năm giờ, Nguyệt Tầm của hắn vẫn không có tin tức gì. Hắn không cam lòng chỉ ngồi ở nhà mà chờ đợi, ở trong phòng khách đã đặt năm trăm vạn, chỉ cẩn đem tiền cho bọn người kia, Nguyệt Tầm của hắn có thể trở về, nhưng mà, hắn không có cách nào chịu đựng được cái suy nghĩ đáng sợ là trong lúc này Nguyệt Tầm của hắn đang phải chịu những sự ngược đãi đáng sợ gì đó. Một tiếng, không, cho dù là một phút, hắn cũng không muốn cái người đáng yêu kia nằm trong tay của những tên nham hiểm mà chịu đựng thương tổn, nghĩ tới toàn thân cậu đầy thương tích lui trong một góc lạnh lẽo run rẩy, tim của hắn giống như bị hàng ngàn mảnh dao sắc bén cứa đến đau đớn.
Đứa ngốc đó thế nhưng lại còn tính rời khỏi mình!Cậu không biết hắn thương cậu đến bao nhiêu sao? Cậu không biết không có cậu, hắn thống khổ bao nhiêu sao? Chẵng lẽ cậu đã quên hai lần chia lìa nhau, chịu được nỗi nhớ nhung dày vò sao? Cậu không biết cả đời này, cậu chỉ có thể vĩnh viễn thuộc về hắn sao? Tự mình quyết định, ai cho phép cậu làm như thế? Cái người vừa ngu ngốc vừa quật cường, chỉ cần được hắn yêu thì ngây ngốc thỏa mãn, một chút cũng không dám yêu cầu hắn bất cứ thân phận gì để tự tin đứng dưới ánh mặt trời, tiểu ngu ngốc chỉ cần ở trong nhà nhìn hắn thì đã thỏa mãn rồi, với cậu mà nói, hắn là người không đáng tin cậy sao? Chuyện bị tống tiền cũng không nói! Bị đánh cũng không nói! Tới cuối cùng cũng tình nguyện để cho bạn mình đi báo cảnh sát cũng không chịu tới tìm hắn, hắn đến tột cùng là cái gì của cậu đây?!
Càng nghĩ càng tức giận, Long Nghiễn bóp nát thức ăn trong tay, Chu Dương ở bên cạnh ngay cả dũng khí để an ủi cũng không có, hơn nửa ngày mới sợ hãi khuyên nhủ.
“Long Nghiễn, anh, anh đừng lo lắng, Nguyệt Tầm không có chuyện gì đâu.”
“Tôi tức giận! Tại sao em ấy lại ngu ngốc đến như vậy! Ngu ngốc đến mức không thể chấp nhận được! Sau khi trở về đừng nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp, tôi thật sự không thể chấp nhận cái tật xấu này của em ấy!”
Trác ngồi ở một bên, cũng chờ đợi tin tức giống như mọi người nhắc nhở: “Trước phải tìm người về rồi tính sau.”
“Nguyệt Tầm tuyệt đối không có việc gì, bọn họ chỉ muốn tiền, không nhận được tiền, bọn họ cũng không dám làm gì với Nguyệt Tầm. Bọn họ bất quá chỉ là một đám ô hợp, cái chuyện bắt cóc này chỉ vừa nảy sinh không có kế hoạch từ trước, chắc chắn sẽ có trăm ngàn chỗ hở! Lúc ban đầu tôi lo lắng có sự nhúng tay của Tư Mã tiên sinh, hiện tại thì dễ thở rồi, chờ tìm được người, bọn họ chờ xử trảm đi là vừa.” Long Nghiễn sau khi nói qua, bỗng nhiên lầm bầm lầu bầu: “Dám đánh người của ta, cho dù là cha ruột của tiểu ngu ngốc đi nữa ta cũng sẽ không bỏ qua!”
END 57