Sáng sớm Long Nghiễn rất kỳ lạ gọi điện thoại cho Đổng Thiên Phi, người bị huyết áp thấp khi thức dậy như hắn hận không thể đập nát cái điện thoại chạy tới bóp chết cái tên đang quấy rối giấc ngủ kia.
“Cậu có bệnh a. Mới sáng sớm đã phát điên cái gì?”
“Người hầu của tôi nghỉ rồi, xế chiều hôm nay đúng năm giờ, cậu đem đến một người mới.”
Đối với câu nói gần như là mệnh lệnh và hành động cúp máy bất lịch sự của Long Nghiễn, Đổng Thiên Phi cực kỳ bất mãn, nhìn cái điện thoại đang cầm trong tay, muốn tìm một lời nguyền rủa ác độc nhất, nhưng hắn lại bị cơn tức giận làm cho đầu óc trống rỗng.
Ngủ cái gì mà ngủ! Đổng Thiên Phi khó chịu rời khỏi giường!
Mới đầu bản thân Đổng Thiên Phi cũng không hiểu nổi tại sao mình có thể cùng cái người lãnh khốc, vô tình kia quen biết đến tận bây giờ, nhìn hắn không bao giờ ỷ lại người khác, có chuyện gì đều tự mình gánh vác, làm cho Đổng Thiên Phi không thể mặc kệ hắn được. Thời gian lâu, Đổng Thiên Phi cảm thấy hắn không giống như lúc trước mà gây ra bất hòa với nhiều người. Cứ như thế Đổng Thiên Phi nhìn Long Nghiễn đi từng bước một qua nhiều năm, hắn càng tỏ ra kiên cường Đổng Thiên Phi càng cảm thấy thương xót cho hắn, đặc biệt gần đây Long Nghiễn trở nên một người khó đoán, mặc kệ làm bất cứ cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, thành công cũng được, thất bại cũng được, Đổng Thiên Phi chưa bao giờ nhìn thấy Long Nghiễn có biến hóa gì, vĩnh viễn đều mang một khuôn mặt lạnh băng không chút thay đổi, bộ dáng lạnh lùng, dường như mọi chuyện đều không quan trọng, hoặc nên nói, mọi chuyện vốn nên như thế. Long Nghiễn như vậy khiến cho Đổng Thiên Phi thật sự rất lo lắng, Long Nghiễn còn chưa tới ba mươi tuổi a! Cuộc sống hiện tại của hắn giống y như hòa thượng! Thậm chí cuộc sống của mấy lão hòa thượng so với hắn còn vui vẻ hơn đi? Đổng Thiên Phi thường xuyên có suy nghĩ như vậy.
Mặc kệ như thế nào Đổng Thiên Phi đều muốn nhìn thấy hắn cười, muốn thấy hắn khóc, muốn thấy bộ dáng lúc tức giận của hắn, muốn xem biểu tình buồn rầu lo lắng của hắn, càng muốn thấy hắn sống thật hạnh phúc.....Ai bảo Đổng Thiên Phi là người bạn tốt duy nhất của hắn.
“Thật tình, muốn mình đi đâu tìm người cho hắn đây a!Tìm người hầu cho hắn còn khó hơn tìm vợ cho hắn a.”
Một bên mở cửa xe, một bên phát ra một tiếng chửi đầy bực tức, Đổng Thiên Phi bất đắc dĩ hồi tưởng lại một số chuyện cũ. Ví dụ như......
Long Nghiễn cảm thấy người hầu làm cơm không thể ăn, sa thải!
Long Nghiễn cảm thấy người hầu lúc làm việc nhà rất ồn ào, sa thải!
Long Nghiễn cảm thấy người hầu nói chuyện mang theo giọng địa phương quá nặng, sa thải!
Long Nghiễn cảm thấy người hầu ở nhà nói chuyện dài dòng, sa thải!
Long Nghiễn cảm thấy người hầu ở nhà quá thoải mái tự do, sa thải!
Long Nghiễn cảm thấy người hầu trình độ văn hóa quá thấp, sa thải!
Mỗi lần sa thải đều ra lệnh bắt mình đi tìm người khác cho hắn!
Trên đỉnh đầu Đổng Thiên Phi tội nghiệp dày đặc mây đen, hắn đổ xe ở ven đường.
Đi trên vỉa hè, Đổng Thiên Phi bỗng nhiên muốn hút thuốc lá cực kì, nhưng lại không được phép hút trên đường đi. Nhìn bốn phía, phát hiện cách đó không xa có tiệm bán sách báo sỉ cho thị trường, liền đi tới.
Hắn lần đầu tiên đến đây, lầu một tựa hồ không phải nơi buôn bán sách báo, ở đây có rất nhiều sách lậu, đĩa CD, còn có máy vi tính, rất nhiều học sinh cầm trong tay tờ giấy giới thiệu làm gia sư dạy kèm. Tóm lại đây là một nơi rất náo nhiệt nóng bức. Đổng Thiên Phi tùy tiện tìm đại một góc đứng châm thuốc lá, rãnh rỗi nhìn nhóm người trước mặt.
Điếu thuốc trong tay rất nhanh hút hết, tùy tay đem mẩu thuốc lá đã tắt ném xuống đất rồi xoay người đang định rời khỏi nơi đây.
“Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, xin ngài hãy đem mẩu thuốc lá bỏ vào thùng rác.”
Một giọng nói phi thường êm tai vang lên từ phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Bởi vì xung quanh có rất nhiều người, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra được chủ nhân của giọng nói kia.
“Tiên sinh, ngài vứt thuốc lá lung tung như vậy thực sự rất dễ dàng tạo nên hỏa hoạn, làm phiền ngài hãy nhặt lên và bỏ vào thùng rác được không?”
Tìm đươc rồi!
Xem chiều cao cỡ chừng 170 cm, đại khái khoảng 16, 17 tuổi. Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này cũng thật quá gầy! Còn có một đôi mắt to đen láy, trong sáng không chứa một chút tạp chất. Thật là một đôi mắt thuần khiết, giọng nói cũng rất êm tai. Bất quá........Trong ánh mắt có một tia ấm áp như ánh mặt trời, kiên cường mà lại rất tự tin. Bị đôi mắt hấp dẫn như vậy nhìn thẳng, cảm giác thật sự rất thoải mái.
Ngay lúc Đổng Thiên Phi đang ngẩn người, thiếu niên đã đi từng bước đến trước mặt hắn, biểu tình có chút nghiêm túc.
“Tiên sinh, ngài có nghe thấy không? Mọi thứ ở nơi này rất dễ dàng phát hỏa, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.”
“Thực xin lỗi, là do tôi sơ sót.”
Đổng Thiên Phi mỉm cười cúi người nhặt lấy mẩu thuốc lá một lần nữa ném vào trong thùng rác, hắn nghĩ rằng thiếu niên sẽ lạnh như băng nhìn hắn, ai ngờ khi ngẩng đầu, thiếu niên kia lại đối với hắn tươi cười như vầng thái dương sáng lạn.
“Như vậy thì tốt rồi, cám ơn.”
Trong nháy mắt trở nên ngây dại, nụ cười kia rất chói mắt. Lông mi cong cong cùng đôi mắt chứa đầy ánh sáng, khóe miệng nâng lên lộ hàm răng trắng tinh, người thiếu niên lúc này cùng với người thiếu niên lạnh băng ban nãy tựa hồ rất khác nhau. Hơn nữa, rõ ràng thiếu niên còn hướng chính mình nói lời cảm tạ!
Đổng Thiên Phi ngơ ngác bất động nhìn thiếu niên mỉm cười với mình, vẫy tay rồi xoay người chạy đi.
—–~~~~~—–
Đổng Thiên Phi một ngày vất cả chạy bên ngoài, sau khi về đến nhà việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Long Nghiễn, nói với hắn hôm nay tìm được người giúp việc là không có khả năng, nhanh nhất phải chờ ba bốn ngày. Long Nghiễn tựa hồ không có chút gì bất mãn, tùy tiện nói vài câu rồi cúp máy.
Ngồi trong phòng khách xem TV, Đổng Thiên Phi mới đầu tính toán sẽ đi ngủ sớm một chút, nhưng vừa nghĩ tới việc phải tìm người hầu cho Long Nghiễn thì đứng ngồi không yên. Hắn nhớ rất rõ, Long Nghiễn ngay cả việc nấu nước cũng có thể làm cho cả nhà bếp phát hỏa, cũng nhớ rõ Long Nghiễn muốn tìm một quyển sách sẽ đem toàn bộ thư phòng biến thành địa ngục, chuyện đáng sợ nhất chính là, Long Nghiễn lúc không tìm thấy được chìa khóa nhà liền đem cả cánh cửa đập tan nát!
“Trời ơi, tên gia khỏa bị bệnh thần kinh kia tột cùng muốn làm cái gì a!?”
Sau khi hò hét giải tỏa căng thẳng liền thay đổi quần áo chạy tới nhà con quái vật đang sống một mình kia.
Quả nhiên không ngoài dự tính!
Nhìn phòng khách của Long Nghiễn trở nên vô cùng thê thảm, Đổng Phi Thiên bắt đầu bội phục thần kinh của chính mình quá kiên cường dẻo dai.
“Nói cho tôi biết, cậu đang muốn tìm cái gì sao?” Đổng Thiên Phi đối với cái người đang ngồi nhàn nhã trên ghế sa lông hỏi.
“Lá trà.”
“Loại đồ vật này đặt trong nhà bếp mà, sao cậu lại làm cho phòng khách biến thành như vầy?”
“Nhà bếp? Uống trà không phải ngồi trong phòng khách sao, tại sao lại cần xuống nhà bếp?”
Không được, không thể nào cùng người nam nhân này nói chuyện bình thường, căn bản là đàn gảy tai trâu.
“Quên đi, để tôi đi tìm. Cậu không nên cử động làm bất cứ cái gì nữa, những thứ này để một lát sau tôi sẽ dọn dẹp.”
Ở nhà bếp pha trà xong xuôi rồi đem ra, cùng Long Nghiễn ngồi trên ghế sô pha nhìn căn phòng bừa bộn, hai người không ai nói một câu. Qua một lúc vẫn duy trì không khí im lặng như vậy, Đổng Thiên Phi đối với sự im lặng này sớm đã thành thói quen, không giống với những người khác, lúc bọn họ ở cùng một chỗ phần lớn thời gian đều như vậy. Đôi khi Long nghiễn có nói một câu không đầu không đuôi.
“Long Nghiễn, có bao giờ cậu cảm thấy rất cô đơn lạnh lẽo không?”
“Sẽ không.”
“Không muốn có người ở bên cạnh sao?”
“Không muốn.”
Đổng Thiên Phi đứng lên đi đến bên người Long Nghiễn ngồi xuống, không biết vì cái gì lại vươn tay chạm vào tóc hắn, người bị đụng chạm cũng không có phản ứng, vẫn uống trà bình thường.
“Nếu tôi là nữ nhân, tuyệt đối sẽ đào một cái hố vùi cậu vào đó.” Biểu tình trên mặt Đổng Thiên Phi đầy vẻ ôn hòa giống như lời hắn vừa nói rất tốt đẹp.
“Cậu nói lời này với tôi không phải muốn quấy rối *** chứ? Xảy ra chuyện gì, tìm không thấy nữ nhân, đói bụng nên đổi chủ ý sang tôi sao?”
Đổng Thiên Phi nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ đáy lòng.
“Nếu người trên thế giới này chết hết chỉ còn lại một mình cậu, tôi tình nguyện cùng dã thú chứ không bao giờ đến tìm cậu.”
Nhìn người bạn thân thủy chung yên lặng ngồi bên cạnh, hắn hiểu được, người có thể mang tên lạc đường này về nhà chắc chắn không phải mình.
—~~~—
Buổi sáng tỉnh dậy ăn uống qua loa, sau đó hai người vội vàng chạy ra cửa đi làm.
Trên đường đi, trong đầu Đổng Thiên Phi luôn suy nghĩ cái người vạn năm mặt lạnh băng như Long Nghiễn phải chăng sống một mình như vậy suốt cả cuộc đời? Hắn tưởng tượng chính mình cứ phải nhìn khuôn mặt cứng ngắt đó từ từ trở nên già, thân thể đột nhiên run rẩy đổ môi hôi lạnh. Trong giây lát, hình ảnh thiếu niên tươi cười hiện lên, là nụ cười đầy ánh mặt trời sáng lạn.....
“Ánh mặt trời a, nếu có thể làm tan chảy miếng băng kia thì tốt rồi.”
Đổng Thiên Phi đang lầm bầm lầu bầu bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, chân giẫm mạnh một cái làm xe thắng gấp lại. Mặc kệ xe của hắn đang ở giữa đường đi, không thể khống chế được suy nghĩ, qua vài phút hắn đạp chân ga, xe chạy như bay trên đường, cùng lúc đó hắn bắt đầu suy tính kế hoạch trong đầu.
Đến chỗ buôn bán sách báo sỉ, Đổng Thiên Phi ở trong đám người tìm kiếm. Chỉ ít phút sau liền nhìn thấy được người mà hắn đang chờ mong. Nhưng mà, Đổng Thiên Phi không có đi qua, ngược lại tìm một cái góc tương đối bí ẩn nhàn nhã châm một điếu thuốc hút, lặng lẽ quan sát khuôn mặt tươi cười từ đằng xa.
Thiếu niên cầm tờ giấy giới thiệu công việc gia sư dạy kèm giống như các bạn khác, ngẫu nhiên cùng người bên cạnh đùa giỡn, tới bữa trưa sẽ mua một ổ bánh mì cùng chai nước suối cực kỳ đơn giản ngồi một bên ăn uống.
Đổng Thiên Phi cứ đứng trong cái góc đó mà nhìn, vẫn chỉ nhìn như thế rồi xoay người rời đi.
Buổi tối thì Đổng Thiên Phi về nhà Long Nghiễn, đến ngày hôm sau hắn lại đến chỗ đó, vẫn đứng trong cái góc kia, quan sát người thiếu niên ấy cả ngày.
Cứ như vậy suốt ba ngày trời, cuối cùng, đến buổi chiều ngày thứ tư Đổng Thiên Phi quyết định từ trong góc đi ra.
END 1