Sau một đêm quét dọn, lau chùi, nhà bếp đã sạch bóng như mới.
Khi Đỗ Tiểu Vỹ vừa ngáp ngủ vừa bước vào, cô kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng, điều này thật không thể tin được. Giống hệt như trước đây, mọi thứ đều nguyên vẹn, ngay cả lò nướng và tủ lạnh cũng đã được thay thế bằng cái mới. Như thể đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.
“Chà!” Cô thốt lên kinh ngạc! “Mình không nhìn nhầm chứ? Hay là mình đang nằm mơ vậy?” Cô nhéo nhéo cánh tay mình, đau quá! Đây không phải là mơ! Cô không thể không cảm thán về hiệu quả làm việc của công ty vệ sinh!
Như thường lệ, Diệp Vinh Thiên dậy đúng giờ, ăn sáng đúng giờ, tài xế đến đón anh đi làm đúng giờ, nếu như không có giọng nữ sắc bén bên tai thì không khác gì những buổi sáng trước đây của anh.
“Vinh Thiên, anh đợi em với!” Trần Kiều Kiều vội vàng ra khỏi phòng, ngày trước ở nhà cô ta thường ngủ nướng đến tận 12 giờ trưa, sáng nay có thể coi là lần đầu tiên dậy sớm nhất trong cuộc đời cô ta. Đến lúc cô ta thay quần áo, trang điểm xong, nghe tiếng xe ô tô ngoài cửa sổ, cô ta biết tài xế đến đón anh đi làm, cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt để đi làm việc với anh. Đây là cơ hội tốt cho mọi người trên dưới trong công ty làm quen với cô ta, để những nhân viên nữ không biết điều trong công ty biết rõ thân phận của cô ta và không đến làm phiền cô ta giống Đỗ Tiểu Vỹ trước đây.
Tối hôm qua cô ta có nghĩ đến chuyện Đỗ Tiểu Vỹ hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta, cho dù Đỗ Tiểu Vỹ có lên giường với Diệp Vinh Thiên cũng không có nghĩa là Diệp Vinh Thiên sẽ cưới Đỗ Tiểu Vỹ. Cô ta có lợi thế về hình thể, ngoại hình, học vấn, gia cảnh, đàn ông luôn thích thử cái gì đó tươi mới, khi anh chán ngán Đỗ Tiểu Vỹ rồi, cô ấy sẽ chẳng là gì nữa! Đỗ Tiểu Vỹ, hừ, cô cứ chờ xem tôi đánh bại cô như thế nào, tôi sẽ khiến cho cô tiền mất tật mang.
“Vinh Thiên, chúng ta đi làm cùng nhau nhé?” Trần Kiều Kiều nhẹ nhàng nói. Cô ta muốn thể hiện phong thái của mình trước mặt mọi người, để anh thấy rằng người phụ nữ nhỏ mọn kia không hề xứng với anh chút nào.
“Y! Ya” Đỗ Tiểu Vỹ lắc mạnh bả vai, cô không chịu nổi giọng nói nũng na nũng nịu của Trần Kiều Kiều, toàn thân cô nổi hết da gà lên.
Trần Kiều Kiều nhìn cô chằm chằm. “Cô Đỗ, cô đang chống đối sao? Tôi không nghĩ cô có tư cách nói ở đây. Lời của chủ nhân khi nào thì đến lượt người hầu như cô lên tiếng, hãy nhớ lấy bổn phận của cô, thật đúng là không biết trên biết dưới, nếu để người ngoài nhìn thấy, họ sẽ nghĩ gia đình cô dạy dỗ cô không tốt đấy.”
“Ha ha, nghe cô nói những lời này, sao tôi lại cảm thấy như thể cô là thiếu phu nhân của cái nhà này vậy? Tôi cũng mời cô đem những gì gia đình cô đã dạy cô ra đây xem xem. Cô chỉ là khách, đến đây ở vài ngày cũng chỉ là khách mà thôi. Tôi làm tốt hay làm không tốt, ông chủ của tôi tự biết, khi nào lại đến lượt người ngoài như cô lên mặt dạy đời rồi.” Cô vặn lại cô ta, con người cô cái gì cũng ăn, nhưng không bao giờ chịu “ăn” thiệt thòi. Muốn lên mặt đàn áp cô ư, không có cửa đâu. Đây đều là do cô ta đụng đến cô trước. Sau đó, cô quay sang nói về quần áo của cô ta. “Cô ăn mặc mong manh thế này, lại còn trang điểm đậm như vậy. Cô đang tính đi làm hay đi đến hộp đêm vậy? “
“Cô, cô…” Trần Kiều Kiều tức giận đến nói không nên lời, trước nay cô ta vẫn luôn được mọi người trong nhà cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa trên tay, từ khi nào lại để cho người khác đè đầu cưỡi cổ như thế, huống hồ đó chỉ là một cô hầu gái! “Vinh Thiên, anh nhìn xem… cô ta bắt nạt em?” Cô ta tìm Diệp Vinh Thiên nói đỡ cho mình!
“Tôi nghĩ cô ấy nói đúng, nếu cô mặc như vậy thực sự không phù hợp để đi làm. Còn nữa, tôi đã gọi cho tài xế của cô, từ nay về sau anh ta sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cô đi làm.” Anh vậy mà lại thấy Đỗ Tiểu Vỹ nói đúng. Cô ta ăn mặc như thế này thực sự không thỏa đáng lắm. Anh cũng không muốn đi làm với cô ta. Anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta trong nháy mắt. Anh không cho cô ta đặc quyền giống như Đỗ Tiểu Vỹ.
Ha ha, lại bị ăn quả đắng rồi phải không? Đỗ Tiểu Vỹ đứng một bên cười nhạo cô ta.
Trần Kiều Kiều không những không tức giận mà còn rất vui vẻ, anh rất khác với những người đàn ông cô từng ở trong quá khứ, trưởng thành, ổn trọng, đẹp trai, thân thế cao quý, so với anh, những người đó chẳng nhằm nhò gì. Trần Kiều Kiều cô dù có nói gì cũng sẽ không buông tay, người đàn ông này cô ta nhất định phải đoạt lấy.
Tiễn Diệp Vinh Thiên đi rồi, Trần Kiều Kiều bước vào nhà bếp sai bảo Đỗ Tiểu Vỹ.
“Này! Cho tôi một bát cháo yến đường phèn, nhớ đừng ngọt quá.”
Gì cơ? Lại muốn sai bảo cô nữa sao? Đỗ Tiểu Mặc cười tươi rói với cô ta: “Cô muốn ăn cháo yến đường phèn phải không? Tự nấu mà ăn nhé!”
Buổi tối, xe của Diệp Vinh Thiên và xe của Trần Kiều Kiều lần lượt dừng lại trong ga ra.
Trần Kiều Kiều vội vàng xuống xe chạy đến chỗ Diệp Vinh Thiên. “Vinh Thiên, mấy ngày nay ở công ty làm việc, em có rất nhiều chỗ không hiểu, anh giải thích cho người ta đi mà!” Cô ta giả vờ mở cuốn sổ ghi chép ra, mấy ngày nay, cô ta còn không có cơ hội gặp anh. Buổi sáng dậy thì anh đã đi làm rồi, trong công ty anh còn ra lệnh cho cô không được bước vào phòng làm việc của anh nửa bước, có chuyện gì đó thì nói với thư ký. Nhưng ngày nào anh cũng về nhà, nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ là thái độ khác hẳn, làm sao cô có thể nuốt trôi được cục tức này.
Diệp Vinh Thiên giữ vững bước chân, buông một câu không thèm nhìn lại: “Nếu có thắc mắc gì, cứ hỏi Trương Khóa Trường, anh ta có thể cho cô câu trả lời chi tiết nhất.”
Nhìn bóng lưng của Diệp Vinh Thiên dời đi, Trần Kiều Kiều cay đắng giậm chân.
Sau bữa tối, Đỗ Tiểu Vỹ túm lấy anh xin nghỉ phép.
Diệp Vinh Thiên cau mày nhìn cô chằm chằm, sau chuyện cô xin nghỉ phép lần trước để đi xem mắt, lần này anh tò mò hỏi cô: “Em xin nghỉ phép làm gì?”
Á? Đỗ Tiểu Vỹ sững người, anh sao lại bắt đầu quan tâm đến chuyện của cô rồi? Lần trước xin nghỉ phép gì cũng không hỏi, liền vui vẻ đồng ý, lần này… anh sao thế?
“Bạn của tôi ngày mai kết hôn, tôi muốn tham gia, lý do này có được không?” Cô trả lời anh, ngày mai là ngày Liễu My kết hôn, cô làm sao có thể vắng mặt, cô còn làm phù dâu cho cô ấy nữa nè! Đây là cơ hội tốt để cô chọn bạn trai bồi dưỡng thành chồng, Liễu My đã nói cho cô biết sẽ có rất nhiều chàng trai trẻ, tất cả đều là đồng nghiệp và bạn bè kinh doanh của Lý Đại Vi, nói đến đây phải kể đến tên cặn bã Hàn Gia Thịnh. Sau khi Liễu My giải thích cho anh ta về mối quan hệ giữa cô và Diệp Vinh Thiên, anh ta càng lắc đầu nguầy nguậy, anh ta nói rằng anh ta có thể nhìn thấy ông chủ kia nhìn cô như hổ rình mồi, đó chắc chắn không phải là mối quan hệ giữa ông chủ và người làm, anh ta không muốn sau này bị cắm sừng đâu. Kết quả là ngày hôm sau, anh ta dẫn một cô gái đến cho Liễu My xem, còn nói rằng anh ta thích kiểu con gái hiền lành ngoan ngoãn như thế này, Đỗ Tiểu Vỹ không thích hợp với anh ta. Đỗ Tiểu Vỹ tức giận đến mức chửi anh ta là con lợn mù, con mắt nào của anh ta nhìn thấy cô và ông chủ của cô có gì đó.
Có điều, hành vi gần đây của anh quả thực không giống với phong cách của anh chút nào, buổi tối hôm đó còn muốn, còn muốn hôn cô, nếu như không phải tiếng chuông cảnh báo vang lên, vậy thì, vậy thì hai người sẽ… “Aizz ya, xấu hổ chết mất!” Cô áp hai tay vào má che đi sự xấu hổ.
Diệp Vinh Thiên nhìn cô tự mình làm ra nét mặt, lại còn mỉm cười vô cùng xuân sắc, cô gái này lại đang nghĩ gì vậy, hay là ngày mai có chuyện gì kỳ quái?
“Tôi cũng muốn đi!” Anh thốt lên một câu khiến Đỗ Tiểu Vỹ suýt ngã ngửa.
“Tôi không nghe lầm phải không? Hay là anh bị sốt?” Cô đặt tay lên trán anh, không sốt mà? “Anh đi làm gì, liên quan gì đến anh? Hơn nữa, ngày mai tôi đi làm phù dâu, không có thời gian để ý anh đâu!”
Phù dâu? Anh cau mày, đây không phải là mục tiêu của tất cả đàn ông sao? Không được, dù sao anh cũng phải đến đó, để loại bỏ những nguy hiểm và chướng ngại vật tiềm ẩn!
“Vậy thì tôi càng phải đi!” Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Đỗ Tiểu Vỹ choáng váng. Lịch trình làm việc của anh chẳng phải đã chật kín rồi sao? Lần trước cô vẫn đoán là có chuyện gì xảy ra với công ty của anh, đây là lời giải thích duy nhất cho những việc làm tốt của anh! Cô cẩn thận hỏi anh: “Anh, công ty anh gần đây, ừm, công việc kinh doanh gần đây thế nào?”
“Tốt lắm, tại sao em lại hỏi cái này?” Anh khó hiểu.
“Thực sự tốt lắm sao?” Cô tăng thêm ngữ khí.
“Hay là tôi cho em xem báo cáo của công ty nhé?”
“Hì hì, thôi, không cần đâu.” Cô xua tay, cái này có cho cô xem cô cũng không hiểu.
“Ngày mai mấy giờ em đi?” Anh hỏi.
Thấy anh ta rất nghiêm túc, Đỗ Tiểu Vỹ không chút do dự từ chối, dù sao anh đi sẽ có thêm quà, Liễu Mỹ cũng không ngại. “Tôi là phù dâu. Đương nhiên phải đi sớm. Anh thì không cần. Chờ tôi gọi cho anh rồi chúng ta hẹn gặp nhau ở đại sảnh!” Cô sợ anh không kiên nhẫn, dẫu sao anh cũng không quen ai, còn cô cũng không thể ở bên cạnh anh. Trong đầu cô mường tượng ra cảnh, anh tránh xa đám đông, cô đơn một mình, nghĩ thôi mà cũng thấy gượng gạo.
“Không được, chúng ta phải đi cùng nhau.” Anh sẽ không bao giờ cho những người đàn ông khác cơ hội.
“Anh đi thật đấy à?” Cô vẫn không dám tin.
“Em muốn tôi nói bao nhiêu lần thì em mới tin?” Anh thốt lên.
“Được rồi, được rồi!” Đỗ Tiểu Vỹ nghiêng đầu tránh đi giọng nói của anh. “Nếu anh đã kiên trì muốn đi như vậy thì tùy anh. Nhưng chúng ta phải nói trước, dù nóng nảy đến đâu, lúc đó cũng không được phép mất bình tĩnh, nếu anh vi phạm tôi sẽ lập tức đến thanh lý hiện trường. Đến lúc đó đừng nói tôi không giữ thể diện cho anh đấy! ” Cô lập ra ba điều này trước, để tránh đến lúc đó cô mất mặt, khiến Liễu My thấy khó xử.
“Vậy ngày mai gặp nhé.” Giọng anh vui vẻ. Quay người về phía cầu thang, anh muốn thâu đêm phê chuẩn hết văn kiện của ngày mai, còn nữa, phải nói với thư ký Vương thay đổi lịch trình, và … còn rất nhiều việc đang chờ anh, anh mặc kệ hết, ngày mai là một ngày quan trọng, anh phải chuẩn bị thật tốt.