Chân của Diệp Vinh Thiên gần như sắp gãy ra rồi, mà người con gái kia thì vẫn tràn đầy năng lượng. Hơn nữa là cô chỉ đi xem chứ không mua, thật sự không biết là cô đi dạo để làm gì nữa, con gái đi dạo phố không phải đều là để mua sắm à?
“Em không thích cái đó à?” Anh nhìn theo ánh mắt của cô lưu luyến đặt trên một cái tủ bát.
“Thích không có nghĩa là nhất định phải mua? Hơn nữa, anh cứ luôn muốn khấu trừ tiền lương của tôi, tôi chưa lấy luôn tiền của anh là tốt rồi, lấy cái gì mà mua đây?”
Cô nhân cơ hội muốn chọc anh một cú.
“Ừ, cái này cho em, về sau em thấy cái gì tốt thì cứ mua, không cần lo lắng chuyện tiền bạc, cái thẻ này là thẻ vô hạn.” Anh mở ví da, lấy ra từ trong đó một cái thẻ ngân hàng màu bạch kim rồi đưa cho cô.
Không, không có giới hạn? Ánh mắt của cô sáng lên như tia chớp, những cái váy mà cô thích nhất, những cái túi mà cô yêu nhất, những đôi giày hot nhất… cô có thể thỏa thích mà mua. Khoan đã, tỉnh lại ngay, Đỗ Tiểu Vỹ, mày dựa vào cái gì mà lại lấy đồ của người khác? Cô đã lấy vài thứ của anh ta mà không có lý do gì rồi, đều là đồ đắt tiền cả đó, không nên tham lam hơn nữa đâu.
“Tôi không thể làm vậy, anh lấy lại đi.” Cô đẩy tay của anh về, nhanh chóng bước đi.
Đừng đến đây, một con rùa vàng hiện lên trước mặt như vậy, cô không kìm chế được đâu. Cô đã vẫy cờ trắng rồi, bây giờ còn muốn cô triệt để đầu hàng luôn sao? Không được, dù thế nào thì cô cũng phải chống lại, chỉnh đốn lại anh cho tốt!
“Khát quá, tôi muốn ăn điềm đồng!” Cô đặt mông ngồi xuống một cái bồn hoa bên cạnh.
“Điềm đồng là cái gì cơ?” Anh còn chưa từng ăn thứ này.
“Ở đó đấy, có thấy không?” Cô giơ tay chỉ về phía một tiệm kem ly cách đó không xa. “Mua hai cái đi.”
“Tôi không đi.” Một người đàn ông như anh mà lại phải chen chúc đi xếp hàng cạnh mấy cô gái nhỏ để mua kem ly? Còn gì mặt mũi của anh nữa? Anh cố hết sức phản kháng lại, chắc chắn là không có chuyện đó đâu.
Anh cầm theo hai cây kem, Đỗ Tiểu Vỹ không nhịn được mà cảm thán, đúng là đàn ông thì chinh phục thế giới mà phụ nữ thì chinh phục đàn ông, nhìn xem một con người mà hàng vạn người kính nể, một vị chủ tịch mà không ai có thể bì nổi, hôm nay lại bị cô chỉ huy lên xuống, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng lan ra, khiến cô cười lên đầy vui vẻ, lòng vô cùng vui mừng mà nhận lấy cây kem ngọt lịm, lại hào phóng mà chỉ vào cây còn lại: “Cái này cho anh!”
Anh chau mày, nhìn cây kem ngọt lịm trong tay, vẫn là không hấp thu được đồ ăn bên ngoài, anh bèn đưa lại cho cô: “Tôi không ăn được!”
“Làm gì vậy chứ? Có lòng tốt chia cho anh mà anh lại đem trả lại như vậy, nếu anh đã không ăn thì mua hai cây làm cái gì cơ chứ?” Cô ăn nhóp nhép, đôi mắt hạnh ánh lên phẫn nộ.
“Cái gì? Không phải chính em bảo là mua hai cái à?” Rõ ràng là anh nghe thấy, cô bảo là mua hai cái.
“Mua hai cái, hiển nhiên là một phần của anh, anh không ăn thì mua nhiều như vậy làm gì, lãng phí!” Cô quở trách anh: “Không ăn thì đưa đây!” Cô tức giận mà dùng sức lấy lại cây kem trong tay anh.
Vèo! Bởi vì quán tính, cộng thêm thời tiết khá nóng mà anh lại cầm cái này được một lúc rồi khiến cho kem đã mềm ra, bị cô kéo một cái, kem ngọt bay lên trên, dính vào bộ âu phục may thủ công cùng với bộ áo sơ mi trắng bên trong của Diệp Vinh Thiên.
“Ah!” Đỗ Tiểu Vỹ hít vào một hơi, trợn mắt há mồm, mặt cắt không còn một giọt máu.
Chết tiệt, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Cô cắn kem ngọt, từ trong túi lôi ra một cái khăn tay, kín đáo đưa cho anh, lớn tiếng nói: “Anh xem anh đấy, bảo ăn thì không ăn, giờ thì tốt rồi, bẩn rồi này, khăn tay này cho anh, từ từ mà lau, tôi đi trước đây.” Cô lập tức chạy vào một cửa hàng để tránh sóng gió ập tới.
Không có bất kỳ âm thanh mời chào nào, cô tự thấy nghi hoặc, phóng mắt nhìn sang, thấy trên giá cao lắp đặt bao nhiêu thiết bị, nhìn qua một lượt, không cần nghĩ cũng biết, cô đi nhầm vào một cửa hàng đồ hiệu rồi.
Ở đây, nhân viên đều là trông mặt mà bắt hình dong, xem qua cách ăn mặc sẽ lập tức kết luận thân phận của cô, cho nên nhân viên cửa hàng mới thiếu nhiệt tình như vậy, ánh mắt khinh miệt, giọng điệu thì không kiên nhẫn: “Đây là những trang phục mới nhất của mùa thu này, không có giảm giá đâu, bên kia mới có giảm giá!”
Thái độ gì vậy chứ? Chẳng lẽ cô không mua nổi à? Đúng, cho dù cô có mua không nổi thì vẫn còn có một kẻ có tiền đằng sau mà.
“Ồ? Vậy sao?” Cô bày ra thái độ cao ngạo, trên mặt nở một nụ cười chẳng chút thân thiện. Cô vừa nhìn thấy Diệp Vinh Thiên đi vào, sự tức giận trong lòng lập tức tăng vọt, phất tay đến trước mặt anh, nói: “Lấy ra!”
Anh đưa tới.
“Không phải là khăn giấy, mà là cái thẻ bạch kim của anh cơ.”
Nhân viên cửa hàng trừng to mắt nhìn, là ví thương hiệu BANNY của Pháp, còn là hàng giới hạn số lượng nữa chứ. Nhân viên xấu hổ vô cùng, không ngờ bản thân lại mắt mù không nhìn thấy trân châu, xem thượng đế thành đồ nhà quê, không phải đã đắc tội khách hàng lớn rồi sao?
“Không có hạn ngạch, tùy em quẹt à?” Cô không nhìn nụ cười nịnh nọt của nhân viên trong tiệm, quay đầu hỏi Diệp Vinh Thiên.
“Tùy em!”
“Ừm!” Cô gật đầu, liếc một vòng: “Nhưng hình như lúc nãy cô ấy nói em chỉ có thể mua đồ ở khu giảm giá thôi hay sao ấy?”
“Xin lỗi, xin lỗi! Cô ấy mới là người không hiểu chuyện. Xin cô đừng để ý.” Một nhân viên khác trong tiệm đứng ra hòa giải, trông dáng vẻ chắc là quản lý cửa hàng.
Cô khẽ hừ một tiếng, bày ra bộ dáng phu nhân nhà giàu: “Có đồ mới ra không?”
“Có có, chúng tôi vừa gỡ mấy kiện hàng.” Nhân viên lập tức coi cô như khách quý, mỗi khách quý đều được ưu tiên lựa chọn trước.
“Lấy mấy món mới nhất gói lại cho tôi, đưa đến địa chỉ này.” Cô viết một hàng địa chỉ đưa cho nhân viên.
Cô nhân viên thấy địa chỉ lại giật mình, đây là khu căn hộ cao cấp, xem người này ăn mặc giản dị như vậy, không ngờ thật sự là một bà chủ giàu có, đúng là khó lường.
“À đúng rồi, nếu tôi không hài lòng sẽ cho người đem trả lại đây… như thế có phiền mọi người không?” Đỗ Tiểu Vỹ ung dung nói.
Đùa sao, dù cô chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi có được không. Lúc đi cùng Liễu My dạo các tiệm hàng hiệu cô cũng đã chú ý đến, chỉ cần là khách quý đều sẽ có đãi ngộ đặc thù. Hôm nay cô vừa học vừa thực hành, chờ bọn họ mang đến cô lại nói không thích, sau đó trả lại toàn bộ, vừa giữ được thể diện lại không viêm màng túi. Mà nói chung cũng nhờ Diệp Vinh Thiên cả.
“Không đâu không đâu.” Nhân viên cửa hàng ân cần làm theo cô nói.
Đỗ Tiểu Vỹ kéo Diệp Vinh Thiên ra khỏi cửa hàng, cười nửa ngày rồi trả thẻ cho anh.
“Nói cho em là cho em. Anh không lấy về.” Anh nghiêm túc nói.
“Hì hì, vừa rồi sướng thật đấy. Anh yên tâm, em không lấy mấy thứ kia đâu.” Cô cười đến run cả người.
“Em không thích à?” Anh hỏi.
“Ai nói chứ. Quần áo chính là thể diện của phụ nữ, làm gì có chuyện không thích. Nhưng em không muốn tiêu tiền của người khác.” Đặc biệt là anh, cô không muốn anh cho rằng mình là một người phụ nữ hám tiền.
“Thích thì lấy đi, anh nói rồi, thẻ này cho em, em cầm đi.” Anh đặt thẻ vào tay cô, sau đó nghiêm trang nắm tay cô bước nhanh về phía trước.
Đỗ Tiểu Vỹ bước theo anh, nhìn bóng dáng cao lớn của anh. Tuy bọn họ không phải lần đầu tiếp xúc thân thể, nhưng nắm tay như người yêu lại là lần đầu. Đây là thừa nhận quan hệ giữa hai người đúng không! Cô rất muốn hỏi, trong lòng ngứa ngáy như có móng tay đang gãi. Độ ấm từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân, cô nhìn bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh và bàn tay mảnh khảnh của mình lồng vào nhau, nghe thấy tim mình đập như tiếng sấm, còn âm thanh ầm ĩ xung quanh lại hoàn toàn biến mất.
Cô ngoan ngoãn theo sau lưng anh, cảm giác này rất khó tả, có lẽ nên gọi là cảm giác an toàn. Cô cần một người để dựa vào, cần một người có thể che mưa chắn gió cho mình, nhưng người này có thể là anh sao? Cô không dám nói chắc, nhưng hiện tại cô rất hạnh phúc, cô muốn nắm vững hạnh phúc này, khiến nó kéo dài đến cuối đời, liệu anh có phải bến hạnh phúc của cô không? Anh vĩ đại như vậy, cô lại quá bình thường, tự ti từ trong xương dần lan tràn đến mỗi tế bào của cô.
Cô dùng sức rút tay lại, Diệp Vinh Thiên dừng bước, khó hiểu nhìn cô. Vừa rồi vẫn rất tốt mà, tim anh đập nhanh như muốn bay lên vậy, nhưng bây giờ…
“Xin lỗi, em…” Cô không biết nên nói thế nào, từ chối anh là chuyện rất khó.
“Sao lại xin lỗi?” Ánh mắt anh lóe lên, nhìn cô chăm chú.
Cô cúi gằm mặt xuống, không dám đối mắt với anh, nhìn mũi giày của mình nói nhỏ: “Chúng ta… chúng ta không được đâu!”
“Ai nói không được? Chỉ cần em đồng ý, không ai dám nói gì hết!” Anh sợ đến mức giọng khàn đi.
“Là em nói, không được đâu!” Cô buộc bản thân ngẩng đầu nhìn anh.
“Ai biết anh có phải hứng khởi nhất thời không, hoặc là em cho anh cảm giác em khác với người khác nên anh mới có cảm giác tò mò thành tình yêu thôi. Chưa nói đến anh có thật lòng không, anh đừng nói anh không để ý chúng ta chênh lệch thân phận đến nhường nào. Chẳng lẽ anh muốn bị người nhà nói anh tìm một người hầu làm bạn gái à?” Tình cảm của đàn ông có quan hệ trực tiếp với cái nhìn của người bên ngoài.
“Anh yêu em! Anh thật sự yêu em!” Anh khẳng định, ánh mắt rất chắc chắn.
“Cho nên anh không cần biết em có thân phận thế nào, càng không phải hứng khởi nhất thời. Anh là người bình tĩnh, trong lòng anh muốn gì anh đều biết rõ ràng. Tuy tính tình em không tốt, nói chuyện cũng lưu manh, càng không dịu dàng nữ tính…” Anh nói rất chân thành, lại không phát hiện người trước mắt thay đổi sắc mặt.
“Anh thích em, không thể khống chế được mà yêu em. Anh sợ em bị người khác cướp đi cho nên mỗi ngày đều buồn bực không vui. Anh không muốn lo lắng đề phòng như thế nữa. Anh chỉ muốn biết em có muốn ở bên anh không? Em có thích anh không hối cải không?” Anh nhìn cô chăm chú, anh cũng sẽ không tự tin, mỗi lần cô nói chuyện với anh đều hung dữ, anh cũng sợ chỉ có mình một lòng yêu cô.
Nói cô tính tình không tốt, tính cách không dịu dàng. Cô mà như thế á? Nếu vậy anh muốn thích ai thì thích, cô cần gì chứ. Nghe anh nói hai câu kia xong cô liền nổi giận, mấy lời tình tứ buồn nôn đằng sau đều không bận tâm nữa, cô trở mặt: “Đúng vậy, em tính tình không tốt, tính cách nóng nảy, ai bắt anh phải… ưm!” Câu tiếp theo bị anh ép nuốt ngược vào bụng.
Diệp Vinh Thiên vô cùng thâm tình quyến luyến mà hôn cô, trút xuống tình yêu vô hạn, lưu luyến bên môi cô không muốn về. Hôn đến khi cô không thở được còn không đã nghiền, nhẹ nhàng hôn nhẹ liên tục lên môi cô.
Đỗ Tiểu Vỹ cảm thấy thế giới xoay tròn thật nhanh, cô hoa mắt chóng mặt, không thể hô hấp, cả người tê dại, thời gian như đọng lại, trong não chỉ còn một ý tưởng.
Trời ạ! Người này thật sự hôn cô.
Ôi! Thật là đáng sợ!
Con người bình thường nghiêm cẩn lịch sự này lại hôn cô nồng nhiệt ngay giữa đường!
Quá… đáng sợ!