“A… đau quá!” Giọng người con gái hét lên: “Diệp, Diệp Vinh Thiên, anh hại chết tôi rồi!” Đỗ Tiểu Vỹ dùng mười ngón tay nắm lấy cánh tay anh, mạnh đến mức cánh tay anh đã hiện ra nhiều màu bầm tím.
“Vợ ơi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, bác sĩ, bác sĩ đâu rồi?” Vợ anh bị tra tấn khi sinh con như vậy. Anh đau lòng đến mức không có đủ sức lực. Bác sĩ đã bị anh gọi đến năm lần rồi mà giờ vẫn chưa chịu dừng lại.
“Anh Diệp, đừng căng thẳng. Bà xã anh bây giờ đang chuyển dạ, sinh con đều như vậy cà.” Bác sĩ hiển nhiên đã quá quen với cảnh như vậy.
“Tôi, tôi không muốn sinh con nữa…” Nói xong cô lại đứng dậy. Cô ấy đã trằn trọc nửa đêm rồi, toàn thân giờ đã cạn kiệt sức lực. Cô vừa đứng dậy lại yếu ớt ngã xuống, nước mắt cùng mồ hôi hoàn quyện lại với nhau trên gương mặt cô, mái tóc rối bù, từ lâu đã biết sinh con là rất đau đớn, cô nói không cần sinh nữa, phải chịu nỗi dằn vặt cũng sợ hãi dường như không thuộc về bản thân mình, cô chỉ có thể trút giận lên hung thủ.
“Anh đi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, nhìn thấy anh làm tôi đau, ôi…” Cơn đau vừa qua đi thì lại đến một đợt đau nữa, cơn đau khiến cô rít lên, nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy người nào đó thật sự nghe lời cô, ngoan ngoãn quay lưng rời đi, cô không thể tin được, lại hét lớn: “Anh quay lại cho tôi, anh đi đâu thế, giờ tôi đau quá anh còn đi ra đi ra ngoài?” Cô hét lên với đôi mắt đỏ ngầu.
“Không phải em kêu anh rời đi sao?” Anh vốn biết cô là người không nói lý, cho nên giờ anh đã luyện được khả năng nói lại cô rồi, không giống như lúc trước vì cô mà tức đến mức ói máu, tranh cãi nhiều quá giờ lại thành ra có nhiều kinh nghiệm rồi.”
“Anh còn cứng mồn, là ai khiến tôi thành thế này…” chưa được mắng xong, cơn đau càng thêm đau đớn lại kéo đến, chỉ có thể thở không ra hơi, anh sợ hãi gọi bác sĩ!
“Đã đến giờ vào phòng sinh, người nhà xin chờ ở bên ngoài.” Bác sĩ chặn Diệp Vinh Thiên ở bên ngoài.
Anh lo lắng đi đi lại lại ở bên ngoài. Bố mẹ anh đã lên máy bay. Ngày dự sinh của cô còn nửa tháng nữa. Ai biết cô bị đau bụng vào nửa đêm mà không báo trước. Cô chỉ nghĩ đó là tiêu chảy mà thôi, rồi vội vàng đến bệnh viện gần nhất. Đến lúc ấy mới biết sắp sinh. Vốn đã đặt trước với bệnh viện rồi, bây giờ chỉ có thể làm bác sĩ đi một chuyến. Anh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, sổ tay của bố bỉm sữa cũng xem kha khá lần. Nhưng khi đối mặt với tình huống đột ngột, anh vẫn còn hoảng loạn.
“Chủ tịch?” Một giọng nói bối rối.
“Trợ lý Lâm?” Anh càng khó hiểu. “Tại sao cậu ở đây?”
“Vợ tôi sinh con, ở trong đó.” Trợ lý cười nói.
“Ồ!” Anh giả vờ bình tĩnh, thực ra là anh không muốn mất mặt trước mặt cấp dưới của mình.
“Phu nhân cũng ở trong đó ạ?” Trợ lý cẩn thận hỏi.
“Ừm.”
“Cái này… ừm… cái này…” Trợ Lý xoa xoa tay, hiển nhiên là có chuyện muốn nói, thông thường giao tiếp với chủ tịch tịch, ngoại trừ công việc ra thì vẫn là công việc, bây giờ còn phải nói chuyện riêng. Anh ta thực sự không biết làm thế nào để mở lời.
“Còn do dự gì nữa!” Anh nóng nảy.
“Chuyện đó… Cảm ơn anh chủ tịch!” Trợ lý nén lại sự căng thẳng của mình, nói ra những gì đang ôm trong lòng.
“Cái gì?” Nhất thời không có phản ứng.
“Cám ơn chủ tịch đã cứu tôi, nếu không tôi đã sớm…” Nghĩ đến việc chủ tịch bị coi thành anh ta, kẹt trong xe rồi bị đâm xuống biển, anh ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, tới khi… anh ta cho rằng không còn hy vọng, không ngờ bên Trung Quốc thực sự xuất tiền chuộc anh ta, không chỉ có cảnh sát, mà chủ tịch cũng xông vào, anh ta mừng rỡ không nói nên lời, sau này trong công ty không tìm cơ hội. Hôm nay, không ngờ vợ anh ta lại sinh con cùng lúc với phu nhân, lại còn là cùng một phòng sinh!
Thực ra Diệp Vinh Thiên vẫn luôn rất áy náy, trên thương trường, một dự án thành công hay thất bại đều phải rút dây động rừng, nếu bị thâu tóm sáp nhập thì đều là tán gia bại sản. Anh luôn nghĩ rằng nếu không đủ thực lực thì sẽ phải lãnh hậu quả cực kỳ khôn lường. Vì vậy mà thủ đoạn kinh doanh của anh vốn luôn mạnh mẽ, tác phong cứng rắn, thậm chí có đôi lúc còn vô tình. Thế nhưng, vụ bắt cóc lần này khiến anh phải tự vấn lại bản thân mình, phong cách làm việc của anh có phải nên nhân từ hơn một chút, biết suy nghĩ tới người khác hơn một chút hay không!
“Thực ra, nên là tôi cảm ơn cậu!” Hiếm thấy anh có thể mở miệng nói lời cảm ơn, nhưng mà anh thực sự cảm thấy chính mình đang mắc nợ người ta, người ta nguyện ý mạo danh anh không chút do dự, tin tưởng lời nói của anh, bị hành hạ trong tay kẻ bắt cóc mà không nói một lời, anh rất ngưỡng mộ những người có nghĩa khí như vậy! Nhưng thói quen của anh đã hình thành bao nhiêu năm, đối mặt với cấp dưới vẫn luôn nghiêm khắc tỉ mỉ, cho nên lời cảm tạ cứ luôn nghẹn ở cổ họng.
“Không, không, nếu tôi bị nhốt trong xe, tôi sẽ không có hy vọng sống sót, dù sao cũng phải cảm ơn anh, chủ tịch!” Trợ lý Lâm cúi đầu chào anh. Lần đầu tiên trong đời anh ta cảm thấy mình có cảm giác biết ơn tới mức không chịu nổi như vậy, chân tay anh ta hơi luống cuống, vì một lần cùng chung hoạn nạn mà có thể khiến một người cao cao tại thượng mở miệng.
Anh đưa tay ra, vỗ vai trợ lý Lâm như một người bạn, gương mặt vốn luôn lạnh lùng như núi băng ấy nay lại nở một nụ cười thân thiện.
Cửa phòng sinh mở ra, một y tá bước ra, trên t ay là một đứa bé, “Lâm Hoằng Vỹ, là một bé gái!” Đôi mắt của y tá quét quanh họ, nhân tiện báo tên cha của đứa bé.
“Là tôi, là tôi!” Trợ lý Lâm kích động hét lên, cẩn thận ôm lấy đứa bé, cười tươi hết cỡ, hưng phấn mà lẩm bẩm một mình: “Cục cưng, con là cục cưng của ba… chủ tịch, chủ tịch, anh nhìn đi, con bé đang nhìn tôi này, đúng là kỳ diệu! ”Trợ lý lúc này đang hoàn toàn bị bao trùm bởi sự phấn khỏi rồi.
Anh ngước nhìn qua, trong lòng bỗng nổi lên cảm xúc khác thường, một sinh linh bé nhỏ, thật đúng là kỳ diệu mà.
Cửa phòng sinh lại mở ra, một cô y tá bế một đứa bé khác, cô y tá này cũng được chuyển từ bệnh viện đã hẹn trước đến nên biết Diệp Vinh Thiên, y tá cười nói: “Chúc mừng anh Diệp, là con trai!”
Anh cẩn thận nhận lấy đứa bé, hơi chút không thể động đậy, chỉ có thể giữ tư thế cứng ngắc, vui mừng mà nhìn kỹ từng bộ phận của đứa nhỏ, niềm tự hào khi được lên chức đột nhiên trào lên, vô cùng tự hào nói: “Tuần sau thu xếp cho nhân viên bệnh viện đi Maldives, tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí.”
Thật sự có cảm giác như quốc vương đại xá thiên hạ mà!
Cô y tá che miệng ngạc nhiên, không thể tin được, ôi!
Người đàn ông giàu có này! Cô ấy sắp ngất mất thôi!
Sau khi sinh, Đỗ Tiểu Vỹ vô cùng mệt mỏi, lăn ra ngủ đến tận ngày hôm sau, vừa nhìn thấy đứa bé đã kích động đến phát khóc, tất cả vất vả đều cảm thấy thật đáng giá!
“Chồng à, anh nhìn xem, thằng bé đang ngáp kìa!” Cô hét lên như tìm được bảo bối.
“Chồng à, anh nghĩ cái mũi của thằng bé xem có giống anh không, ôi! Xấu quá!” Chưa kịp giãn lông mày mỉm cười thì đã bị người ta nói cho một câu khiến mặt đen lại!
“Chồng, nhìn con đi, con đang mơ… con đang nhíu mày này…” Cô để ý đến bất kỳ động tĩnh nào của cục cưng, muốn chia sẻ cùng với chồng, có đôi khi cô còn cảm thấy mình như đang mơ, mọi chuyện xảy ra nhanh như vậy, họ đã có em bé, là kết tinh tình yêu của họ, là sự tiếp nối tình yêu của họ…
Một niềm hạnh phúc rất mĩ mãn, rất giản đơn!
Cái gọi là hạnh phúc có lẽ chính là khoảnh khắc này đây, một nhà ba người, hòa thuận ấm êm!
Bên ngoài hành lang, một bó hoa được đặt trên ghế dựa bên tường, bóng người phía trước dưới ánh mặt trời lặn dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù, bước đi uyển chuyển và cô đơn…
Hoàn ~~~