Đã có cảnh sát ở nhà rồi. Chuyện liên quan quá nhiều, rắc rối đến mức cô không thể tưởng tượng nổi, bọn bắt cóc vẫn chưa gọi, cảnh sát đoán là kẻ địch đang tìm cách trả thù, cơ hội sống sót vô cùng mong manh.
Cha Diệp và mẹ Diệp cũng nghe được tin tức, đưa cô về nhà cũ, con dâu đã sắp suy sụp rồi, hai vị trưởng bối họ Diệp thì cả đêm không ngủ.
“Tiểu Vỹ, vì đứa con trong bụng mà ăn chút gì đi, đừng làm hủy hoại cơ thể.” Mẹ Diệp thuyết phục Đỗ Tiểu Vỹ.
“Mẹ, con không ăn vào được.” Cô cười nhưng nước mắt lại trào ra.
“Mẹ, mẹ có nghĩ đây là một giấc mơ không? Sao con lại có cảm giác mọi như cứ như một giấc mơ vậy?” Cô dựa vào trên giường, hai mắt sưng đỏ, hai ngày liền không ngủ, cô rất căng thẳng, cô sút cân rất nhanh, cả người cực kỳ hốc hác.
“Tiểu Vỹ, con của mẹ, Vinh Thiên sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu.” Mẹ Diệp ôm con khóc nức nở.
“Con phải đi tìm anh ấy, con không thể ở đây đợi được, không thể đợi thêm nữa.” Cô xoay người xuống đất, nhưng lại vì yếu đuối mà ngã xuống giường.
“Tiểu Vỹ.” Liễu My đã ở bên cô ấy hai ngày nay. Cô bước tới hỗ trợ Đỗ Tiểu Vỹ. “Ở Hàn Quốc có sương mù dày đặc, các máy bay đều bị ngừng bay. Bây giờ cậu yếu đến mức không thể đi đường dài đâu.”
“Liễu My, tớ không tin… tớ không tin đây là sự thật…, anh ấy… làm sao có thể làm như vậy với tớ… làm tớ bất lực, làm tớ buồn bực… tớ không muốn, tớ muốn chúng ta đều phải sống tốt, sống tốt, Liễu My… ” Cô khóc đến phát run, đau lòng vô cùng.
“Tiểu Vỹ… đừng khóc… Chắc anh ấy không sao đâu phải không?” Liễu My cũng rơi lệ an ủi.
“Vậy thì anh ấy ở đâu…, ở đâu…, sao anh ấy không quay lại hay gọi điện thoại về, Vinh Thiên…, Vinh Thiên…” Cô bất lực lẩm bẩm. Đột nhiên, cô lại nắm lấy tay Liễu My, tìm kiếm sự hỗ trợ.
“Ừ…, có lẽ cậu nói đúng…, có lẽ là do tớ suy nghĩ nhiều rồi, Vinh Thiên không sao cả, đúng không? Mẹ…, Vinh Thiên không sao, không sao cả đâu…” Cô cố gắng thuyết phục bản thân mình, cô cần một điểm tựa để chống đỡ.
“Tiểu Vỹ, mẹ tin Vinh Thiên sẽ không sao đâu. Thằng bé là người có quý nhân phù trợ, thằng bé sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi chúng ta như vậy đâu.” Mẹ Diệp lúc này cũng bật khóc. Bà chỉ có duy nhất người con trai này thôi. Con trai chính là sinh mệnh của bà!
“Con không thể tiếp tục nằm đây, con phải ra ngoài tìm anh ấy…” Cô lại chật vật đứng dậy.
“Tiểu Vỹ, con muốn đi đâu tìn nó… bên ngoài gió to như vậy, chúng ta làm sao yên tâm được?” Mẹ Diệp ôm cô.
“Mẹ, mẹ cứ để con đi…, con không thể ở đây…, con không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được…, hãy cho con ra ngoài hít thở chút không khí đi… Mẹ…” Cô vừa khóc vừa kêu mẹ.
“Tiểu Vỹ, chúng tớ sao có thể yên tâm để cho cậu đi một mình.” Liễu Mỹ thuyết phục.
“Đừng lo lắng, tớ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu. Tớ phải đợi Vinh Thiên, cùng anh ấy chờ đứa con của bọn tớ chào đời. Đến tên của hai đứa bé anh ấy cũng nghĩ xong rồi. Con trai tên là Diệp Tử Vĩ còn con gái tên là Diệp Ái Vỹ… Ái Vỹ… Ái Vỹ.” Cô bước ra cửa, trong lòng không ngừng gọi một tiếng: “Vinh Thiên, Vinh Thiên, anh phải trở về an toàn, em không thể sống mà không có anh được… ” Mẹ Diệp ngăn cản Liễu My.
“Bác gái…” Liễu My khó hiểu.
“Quên đi, để con bé yên đi, nếu không con bé sẽ thực sự suy sụp nếu cứ ở trong phòng này.” Con dâu chịu đả kích như vậy, lúc này mẹ chồng như bà cũng không nỡ.
Cô bước ra khỏi nhà, trời mới chớm xuân, màn đêm còn se lạnh khiến cô ôm chặt lấy mình.
Gió thổi trên khuôn mặt đang khóc của cô, đặc biệt đau đớn, dù đau đến đâu cũng như muốn xé nát ra, khiến mỗi lần hít thở đều khiến cô đau đớn hơn.
Trái tim cô đang tan nát, nhưng cô sẽ đến một nơi mà cô chỉ có thể đi một mình, nếu không thì…
“Tiểu Vỹ!” Là anh ấy sao! Cô quay lại.
Trình Tuấn đứng trước mặt cô.
“Anh cũng biết rồi?” Nước mắt cô lại không thể kiềm chế.
“Hừ!” Anh ta thở dài. Anh ta không thể chịu được khi thấy cô buồn.
“Trình Tuấn, tôi sắp đến một nơi, anh đưa tôi đến đó được không?” Hiện tại cô chỉ có thể cầu cứu anh ta.
“Anh biết, anh đang đợi em.” Anh ta lại cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Cô thậm chí còn không thèm hỏi làm sao anh ta biết được điều đó, cô ngồi trong xe tựa đầu vào cửa sổ, mấy ngày trước bọn họ theo xe của Diệp Vinh Thiên, còn bây giờ…
Hai hàng lệ cô cứ thế tuôn rơi, khóc không thành tiếng.
Bờ vai gầy, khuôn mặt tái nhợt, nét mặt buồn bã đều chạm đến trái tim Trình Tuấn, anh ta muốn gánh cho cô.
Nhưng anh ta có thể làm gì, anh ta không phải là người khiến cô vui, cũng không phải là người khiến cô phải bi thương, anh ta chẳng là gì cả, anh ta chỉ có thể âm thầm bên cạnh cô, chỉ cần xuất hiện khi cô cần giúp đỡ, vậy là đủ!
Chiếc xe dừng lại ở nơi đỗ lần trước, cô mạnh mẽ đập cửa liên hồi.
“Phương Lăng, cô mở cửa ra, tôi biết cô ở bên trong, cô mở cửa ra đi.”
Thật bất ngờ khi có người đến mở cửa cho cô, điều này dễ dàng hơn tưởng tượng ban đầu của cô.
Cô lao vào biệt thự, Trình Tuấn đi theo sau cô.
Phương Lăng đang đứng trong phòng khách, nhìn thấy cô, sắc mặt co rút lại, vẻ hoảng sợ trên mặt cô ta như lộ ra điều bí mật.
“Phương Lăng, cô nói đi cô đã làm gì?” Đỗ Tiểu Vỹ nắm lấy cánh tay cô.
“Tôi, tôi không hiểu cô đang nói cái gì, tôi, tôi không làm gì cả.” Cô ta co rụt vai lại, giọng nói run run.
“Phương Lăng, cô nói đi cô bắt cóc anh ấy phải không?” Vừa nghe cô đã phát điên lên rồi.
“Đừng có vu oan cho tôi, cô có bằng chứng gì?” Phương Lăng lảng tránh.
“Cô Phương, cô có muốn tôi tiết lộ hồ sơ liên lạc của cô cho cảnh sát không?” Trình Tuấn đánh cô tới tấp.
“Không, đừng mà.” Cô ta hoảng sợ hét lên. Sau khi la hét, cô phát hiện ra rằng cô ta đã chỉ có thể thú nhận.
“Tôi chỉ là, tôi chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học. Anh ta không coi trọng tôi, coi thường tôi như vậy. Tôi chỉ… tôi thật sự không ngờ mình lại như thế này… Cô có biết tôi đã vượt qua những ngày qua thế nào không? Tôi sợ hãi biết bao, tôi thực sự không cố ý, xin đừng báo cảnh sát, như vậy thì… thì tôi sẽ xong đời rồi. “
“Thực sự là cô, cô nói đi, tại sao lại làm thế, tại sao?” Đỗ Tiểu Vỹ ôm chặt cô như điên. Cô chỉ nghi ngờ là trùng hợp thôi, Diệp Vinh Thiên đi Hàn Quốc cũng ít người ngoại trừ công ty biết chuyện, vừa đến nơi thì gặp tai nạn. Cô nhớ tới ngày đó cô uy hiếp Phương Lăng, Phương Lăng ánh mắt tức giận, cô chỉ muốn tới thử cô ta mà thôi, cô sợ thật sự là cô ta, gia tộc đầy rẫy cảnh sát, nếu thật sự là Phương Lăng, để cho cảnh sát biết được, rồi ngộ nhỡ cô ta giết con tin thì… vì thế nên cô mới kiếm cớ ra ngoài.
“Tôi không có, tôi không có…” Phương Lăng cũng hét lên. Cô ta cũng vô cùng sợ hãi trước sự việc này, cô ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Lúc đầu cô ta chỉ nghĩ tỏ chút hờn dỗi mà thôi, chỉ đơn giản là hờn giận…
“Cô Phương, mong cô nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát, tội bắt cóc không nhẹ đâu!” Trình Tuấn nói.
“Không, đừng gọi cảnh sát, tôi cầu xin anh, tôi chỉ nhờ mấy người bạn Hàn Quốc nhờ họ gây tai nạn xe cộ cho Diệp Vinh Thiên thôi. Ai mà biết được, một nhóm người khác sẽ đột nhiên xuất hiện giữa chừng, nhóm người đó không phải người của tôi. Không phải bắt cóc anh ấy, không phải tôi… Thật sự không phải tôi…” Phương Lăng bối rối, hung hăng xua tay.
“Chuyện quái gì xảy ra thế, chuyện gì vậy chứ hả, cô có thể nói rõ hơn không!” Nghĩ đến chồng mình bị người phụ nữ trước mặt hại chết, tung tích cũng không có, cô hận không thể giết chết được cô ta.
“Mọi chuyện chính là vậy, tôi không có làm vụ bắt cóc này. Bạn của tôi nói chỉ đụng xe của anh ấy hai lần, liền bị một đám xe vây quanh. Sau đó bị người ta bắt đi. Cuối cùng người ta lại đụng xe rơi xuống cầu…, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, Diệp phu nhân, cô hãy tha thứ cho tôi, tôi sai rồi, cô đừng có gọi cảnh sát.” Sự kiêu ngạo của Phương Lăng trước đây đã không còn nữa.
“Cái gì, không phải cô bắt sao?” Hi vọng mất đi, cô lại rơi xuống vực sâu, manh mối cuối cùng cũng bị phá vỡ.
“Vinh Thiên, em phải làm sao đây? Em có thể giúp gì cho anh đây.” Đôi mắt cô đen như mực, cả người phát run, cơ thể bị giữ chặt lấy, cô biết đó là Trình Tuấn, nhưng may có Trình Tuấn, giờ cô đang rất hoảng loạn. Nếu không có Trình Tuấn, cô không thể hỏi Phương Lăng được cái được hết.
“Anh nghĩ chúng ta nên giao chuyện này cho cảnh sát. Dù sao cũng đã có thêm manh mối.” Trình Tuấn hỏi ý kiến của Đỗ Tiểu Vỹ.
“Không, đừng báo cảnh sát, tôi đã nói hết mọi chuyện, sao anh có thể lật lọng như thế?” Phương Lăng sửng sốt.
“Cô Phương, nếu cô thú nhận chuyện này với cảnh sát, tôi tin cảnh sát sẽ xem xét, có lẽ vì cô cung cấp manh mối có giá trị mà khoan hồng cho cô. Nếu nhờ vậy mà tìm được Diệp Vinh Thiên vì, chúng tôi hứa sẽ không truy cứu.” Trình Tuấn cũng hiểu Phương Lăng đang muốn gì, vì thế mà lấy chuyện đó ra thuyết phục.
“Thật không?” Cô run rẩy.
“Đương nhiên là thật.” Trình Tuấn đồng ý: “Bây giờ theo chúng tôi trở về nhà cũ của nhà họ Diệp. Cảnh sát đang ở đó.”
Trình Tuấn lái xe, chở Đỗ Tiểu Vỹ và Phương Lăng đến nhà họ Diệp.
Đỗ Tiểu Vỹ vẫn tựa vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cô giờ đây đã rỗng tuếch, chịu sự dày vò của từng cơn đau đớn. Ngọn đèn đường leo lắt xuyên qua tấm kính in bóng trên gương mặt xanh xao của cô.
Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy, nhìn về phía sau xe, hét lên với Trình Tuấn.
“Dừng lại! Dừng lại!”
Trình Tuấn sửng sốt, đạp phanh. “Có chuyện gì vậy?” Anh ta hỏi nhỏ.
“Trình Tuấn, anh đưa cô ấy qua đó đi, tôi muốn đi bộ tới chỗ kia.”
“Em, một mình em?” Anh ta lo lắng.
“Đừng lo lắng, chúng tôi đã từng ở đó rồi, tôi chỉ đi xem một chút.” Vành mắt cô lại ửng hồng.
“Nhưng…” Anh ta biết lúc này cô đang nhìn vật mà nhớ người.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không sao đâu.” Cô bước ra khỏi xe.
Đến khu vui chơi dành cho trẻ em.