Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Một luồng điện nhỏ nhanh chóng truyền từ khóe môi đến trái tim, Bách Lý Vân Khanh ngây ra.
Hắn sắp tròn mười chín tuổi, lần đầu tiên nếm được cảm giác như vậy, bị Ninh Ngưng làm cho hoàn toàn tê dại.
Con đường ngọc thạch lập tức trở nên yên tĩnh, lá phong đỏ mùa thu đỏ rực như lửa, yên lặng đến nỗi chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của hắn.
Thế nhưng kẻ đầu têu Ninh Ngưng lại hoàn toàn không cảm thấy gì, con ngươi đen như ngọc của cô nhìn chằm chằm vào khóe miệng mềm mại của hắn, “Ca ca, khóe miệng huynh cũng dính bánh của muội rồi!”
Nếu không mang khăn tay…
Cô không chút do dự lè lưỡi ra liếm nhẹ lên khóe miệng hắn, lấy đi mẩu vụn bánh chỉ, lại nhanh chóng thu lại.
Tuy ít nhưng cũng là đồ ăn.
Bách Lý Vân Khanh đờ ra!
Có phải hắn bị cô chiếm tiện nghi rồi không?
Nhưng vì sao trong lòng hắn lại vui vẻ như vậy?
Còn vui mừng và thỏa mãn hơn cả việc hôm qua hắn luyện thành một bộ kiếm pháp mới.
Cảm xúc đó như chiếc lông chim mang theo điện!
“Độ cong khóe miệng ca ca thật là đẹp.” Ninh Ngưng cũng rất thích ca ca.
Trong năm năm cô ở đây đều là hắn chăm sóc cẩn thận, nâng trong bàn tay thương yêu.
“Đẹp không?” Bách Lý Vân Khanh nhướng mày, cười xấu.
Ninh Ngưng gật đầu.
“Nếu đẹp thì không ngại hôn mấy cái nữa chứ?” Bách Lý Vân Khanh chưa bao giờ để ý lễ giáo và quy củ gì cả.
Ừm, cảm giác vừa rồi thật là kỳ diệu, khiến hắn không nhịn được muốn cảm nhận mấy lần nữa.
Ninh Ngưng là đứa bé hắn nuôi lớn, đương nhiên là hắn nói gì, cô sẽ đồng ý cái đó.
Cô chu đôi môi mềm mại như cánh hoa ra, ngoan ngoãn hôn lên khóe miệng hắn…
Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận nấp ở sau cây hợp hoan rất lâu rồi, hắn thật sự không nhịn nổi nữa!
Sao trên đời này lại có ca ca thích chiếm tiện nghi của muội muội như vậy chứ?
Thật là quá lưu manh mà!
“Nhị hoàng huynh, hai người sắp muộn rồi đấy!” Ngũ hoàng tử lỗ mãng nhảy ra từ phía sau cây, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Khanh.
“Huynh… huynh… sao huynh có thể chiếm tiện nghi của An Ninh như vậy?” Bách Lý Vân Dận tức giận chỉ Nhị ca nhà mình.
Năm nay hắn cũng tròn mười tám tuổi, chuyện nam nữ mặc dù hiểu biết hơi muộn, nhưng hắn rất chắc chắn, Nhị ca nhà mình có ý xấu.
Bách Lý Vân Khanh bình tĩnh thả Ninh Ngưng trên lưng xuống, mới thản nhiên trả lời: “Lão Ngũ, đệ đừng nói linh tinh, Ninh Nhi là muội muội của ta.”
“Muội muội?” Bách Lý Vân Dận không phục, “Vậy đệ cũng là hoàng tử, coi như là Ngũ ca của muội ấy. Nhị hoàng huynh, huynh bảo muội ấy hôn đệ một cái đi!”
“Cút!” Bách Lý Vân Khanh không cần suy nghĩ, từ chối ngay.
Đột nhiên, hắn nhìn ra sau lưng Bách Lý Vân Dận, “Kiệu của Thái Tịnh Di (thiên kim nhà Trung Thư Lệnh) kìa!”
“Đâu đâu?” Bách Lý Vân Dận lập tức quay đầu lại tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng hắn lập tức ý thức được, thiên kim nhà Trung Thư Lệnh không phải nội quyến của hoàng thất, sao lại đi qua con đường này được?
Đợi hắn hoàn hồn lại, Bách Lý Vân Khanh đã đưa Ninh Ngưng đi rất xa rồi…
Đồ lừa gạt!
Ninh Ngưng mới vừa vào học viện, Thái Tịnh Di đã lo lắng tiến lên đón.
“An Ninh, lát nữa Lý phu tử sẽ cho chúng ta luận bàn y đạo, nghe nói người thắng có thể có được chân truyền của phu tử.” Thái Tịnh Di nắm tay Ninh Ngưng, “Liệu chúng ta có thua Ân tài nữ đó không?”
Ninh Ngưng lắc đầu, “Nếu như cô ta là đệ tử cuối cùng của Lý phu tử, cô ta sẽ đi tu y độc song tuyệt gì đó.”
Từ năm năm trước, Bách Lý Vân Khanh đã sắp xếp Ninh Ngưng ngồi ở bên cạnh Thái Tịnh Di – thiên kim nhà Trung Thư Lệnh, bọn họ đã thành đồng minh.
Hắn chọn Thái Tịnh Di ngồi cùng bàn với Ninh Ngưng vì tính tình cô ấy lương thiện nhưng không hèn nhát, vô cùng hợp với Ninh Ngưng ngây thơ ngốc nghếch.
Thái Tịnh Di lớn hơn Ninh Ngưng hai tuổi, luôn bảo vệ cô.
Không chỉ như vậy, Bách Lý Vân Khanh còn luôn vô tình kéo theo Ngũ hoàng tử mê kỹ thuật đến chỗ Thái Tịnh Di.
Cũng không phải vì cô ấy là thiên kim nhà Trung Thư Lệnh, mà là vì mẫu thân của cô ấy là truyền nhân của Xảo Tượng Môn.
Lúc Thái Tịnh Di tự động lấy búp bê nhỏ bằng gỗ mình tự chế tạo ra cho cho Ninh Ngưng làm đồ chơi, ngay cả Ninh Ngưng cũng chắc chắn, cô ấy là lựa chọn thích hợp với Ngũ hoàng tử nhất.
Ninh Ngưng còn nhớ lúc ấy, Thái Tịnh Di xoay mấy vòng dây cót cho búp bê gỗ, ánh mắt Bách Lý Vân Dận liền dán chặt lấy cô ấy.
Vì vậy, bốn người bọn họ thành trung tâm, hình thành nên một vòng bằng hữu đặc biệt trong Học viện Hoàng Tử.
Mà cái vòng này, vừa vặn có thể tạo thành thế lực trung tâm chống lại Ân Hiểu Mộng và Thái tử.
Đây là một sự cân bằng vi diệu.
Ninh Ngưng biết, không được Bách Lý Vân Dận si mê, Ân Hiểu Mộng sẽ không có cách nào biến những phát minh vũ khí không giới hạn kia của cô ta thành sự thật.
Trước khi xuyên không, Ân Hiểu Mộng chỉ là diễn viên hạng bét, cô ta căn bản không biết luyện kim, điều chế thuốc nổ gì cả.
Trong kịch bản gốc, cái gọi là chế tạo vũ khí là cô ta dựa theo vẻ ngoài của hậu thế, phác họa đơn giản, lại miêu tả một vài tính năng linh tinh, đưa ra ý tưởng mà thôi.
Những thứ khác đều là dựa vào suy nghĩ và nghiên cứu của Bách Lý Vân Dận.
Nhưng cái ý tưởng không đáng tin như vậy lại được tên quái thai này nghiên cứu thành công!
May mà bây giờ Bách Lý Vân Dận không còn là công cụ nghiên cứu của Ân Hiểu Mộng, mà thợ trong phủ Thái tử và phủ Thái sư căn bản không có cách nào hiểu được ý tưởng của cô ta.
Ý tưởng phát minh vốn tưởng là xuất sắc của cô ta đã trở thành ý nghĩ hão huyền hoang đường.
Vì vậy Ân Hiểu Mộng đắc ý, hăm hở càng ngày càng không hài lòng.
Mặc dù hồi mới xuyên không, Ân Hiểu Mộng cũng từng diễn đại kịch trạch đấu đặc sắc, nhưng bây giờ lại tăng thêm cảm giác nguy cơ trùng trùng.
Hoàng tử, thế tử quanh cô ta không phải ít, nhưng Nhị hoàng tử cô ta coi trọng nhất lại không đếm xỉa đến cô ta, ngay cả Ngũ hoàng tử cũng coi cô ta như không tồn tại.
Thiếu mất hai con cờ then chốt, những người khác chỉ là một đống nhân vật làm nền có thân phận hiển hách mà thôi.
Điều làm Ân Hiểu Mộng buồn bực nhất là Thái tử cô ta tâm tâm niệm niệm đến bây giờ vẫn không chịu có thái độ rõ ràng với cô ta.
Trái tim cô ta bị hắn làm tổn thương sâu sắc.
Thái tử đối với cô ta, rốt cuộc là yêu rồi nhưng vẫn không biết, hay là biểu hiện của cô ta vẫn không đủ chói mắt?
Năm nay Ân Hiểu Mộng đã mười bảy tuổi, nếu như đến sang năm vẫn không lên làm Thái tử phi được, vậy thì cô ta sẽ biến thành “gái già” thời cổ đại, còn mất đi sự nâng đỡ của phủ Thái sư.
Tùy tiện tìm một hoàng tử dự phòng để gả sẽ không thỏa mãn được tham vọng của cô ta!
Bây giờ, chỉ có cướp được Độc Kinh trước, trở thành đệ tử cuối cùng của Lý phu tử mới có thể giúp Ân Hiểu Mộng cứu vãn lại được chút ít.
Cô ta có tính toán trước với y học, không sợ mấy người Ninh Ngưng cạnh tranh với mình.
Hai cô gái kia, một người ngây ngô một người thật thà, căn bản không phải người thích hợp học độc dược.
Năm năm này, trừ cung đấu ra, Ân Hiểu Mộng đã đặt hết tinh lực vào giờ học y học.
Đề mục y đạo hôm nay Lý phu tử luận bàn không hề khó.
Đề thi chỉ là giải thích về một số câu liên quan đến bệnh thái dương (bệnh thần kinh) trong sách thuốc “Thương Hàn Y Bệnh Luận” của Thánh y tiền triều.