Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bách Lý Vân Khanh thì giống như những hoàng tử khác, vì bị Ân Hiểu Mộng tính toán, xúi giục mà mắc mưu, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Cuối cùng, Ân Hiểu Mộng ngư ông đắc lợi leo lên vị trí nữ đế, nhưng phát hiện bên cạnh đã không còn ai có thể dùng.
Mà cô ta căn bản không có đủ năng lực để thống trị quốc gia lớn như vậy!
Ngoại tộc nhân cơ hội này dấy binh xâm lược, đất nước Thiên Thụy rơi vào đại nạn muôn đời muôn kiếp không thể vãn hồi…
Cho nên, nhiệm vụ công lược của Ninh Ngưng lần này chính là ngăn cản Bách Lý Vân Khanh yêu Ân Hiểu Mộng, ngăn chặn sự vùng dậy của cô ta, cũng thay đổi kết quả thê thảm của nguyên chủ.
Hôm nay, cho dù thế nào, cô cũng phải trà trộn vào Học viện Hoàng Tử, gặp nữ chính xuyên không đó!
Tuyệt đối không thể để Bách Lý Vân Khanh bị sắc đẹp mê hoặc, nhất kiến chung tình với Ân Hiểu Mộng…
Nếu không, căn cứ theo định luật nam phụ từ xưa tới nay, hắn yêu nữ chính sẽ chết không quay đầu, cho dù tiên nữ hạ phàm cũng không thể làm gì.
Trong kịch bản gốc, nữ chính bị nam chính OOXX vô số lần, hắn lại vẫn cứ không oán không hận, yêu đến chết mới thôi.
Cái thiết lập bất chấp logic bình thường này khiến Ninh Ngưng cảm thấy mọi chuyện vô cùng cấp bách.
Chỉ là… lý tưởng đầy đủ, nhưng hiện thực lại phũ phàng.
Ai nói cho cô biết, tại sao nguyên chủ Ninh Ngưng lại là một cô bé mập hiền như bụt mới có tám tuổi thế này?
Thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ vô tư, gần quan được lợi cái gì…
Đều không đỡ nổi cái cơ thể mập ú nặng trịch này!
Lại nói, bây giờ Ninh Ngưng cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn xoe của mình, tuyệt đối không nhìn thấy chân dưới nước.
Mình thế này mà muốn khiến Nhị hoàng tử trẻ tuổi anh tuấn kia yêu cô vạn năm, sâu đậm không đổi hả?
Đúng là gặp quỷ rồi!
Nhiệm vụ này hình như có độ khó hơi cao…
Thời tiết cuối xuân, nước trong hồ vẫn lạnh cóng, tiểu Quận chúa Ninh Ngưng bướng bỉnh lắc đầu, “Hôm nay bản Quận chúa phải đến học viện học, nếu không…”
Ninh Ngưng dừng một chút, suy nghĩ câu nào phù hợp với thân phận bây giờ, lại tương đối có sức uy hiếp: “Nếu không… ta sẽ… sẽ nhảy xuống cho cá ăn thịt! Còn phải đánh các người!”
Nói xong cô giơ cái chân nhỏ mập lên đạp cho nước bắn tung tóe, muốn đi đến chỗ sâu.
Mọi người kinh hãi, không ngờ tiểu Quận chúa lại làm thật, nhưng bọn họ lại không thể trói nhau vào, để cô ngã xuống nước…
May mà họ đã sai người đi mời Nhị điện hạ đến đây.
“Quận chúa An Ninh, muội làm gì thế?” Một giọng nói trong trẻo xuyên qua cỏ cây hoa lá, vang lên bên tai mọi người.
Thiếu niên mười bốn tuổi mặc áo dài màu đen nổi bật trong nắng xuân, xuất hiện nơi cuối con đường cẩm thạch. Nhìn từ xa, dáng người hắn cao ráo, đường nét ngũ quan hoàn mỹ phối hợp với khí chất cao quý, thoát tục đi trong hoa rơi phấp phới, không khác nào tiên giáng trần.
Ninh Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, chìm đắm vào đôi mắt trong veo của hắn…
Đối mặt với Bách Lý Vân Khanh mấy giây, cuối cùng Ninh Ngưng cũng hoàn hồn lại, “Nhị điện hạ ca ca, Ninh Ngưng chỉ muốn đến học viện học.”
Cuối cùng hắn đã đến rồi, Nhị hoàng tử điện hạ của vương triều Thiên Thụy, mục tiêu nhiệm vụ của Ninh Ngưng – Bách Lý Vân Khanh.
“Đi học?” Bách Lý Vân Khanh nhướng đôi mày kiếm sắc nhọn lên, có chút khó tin.
Mấy tháng trước hắn từng đích thân hỏi cô có muốn đến Học viện Hoàng Tử học không.
Nhưng lúc đó cô còn không chịu gặp hắn, cách một tấm rèm từ chối hắn, nói muốn ở nội viện học với nữ tiên sinh.
Bây giờ cô lại hoạt bát hơn hẳn!
Lại còn học được cách uy hiếp các ma ma cung nữ trong cung.
Thấy hắn nghi ngờ, Ninh Ngưng xoay cái eo tron xoe, “Đúng thế, Ninh Ngưng nghĩ thông suốt rồi, suốt ngày ngẩn người trốn ở nội viện, còn không bằng đến học viện học.”
“Nhưng đi học không phải chuyện vui đâu, rất cực khổ.” Bách Lý Vân Khanh nhìn cô chằm chằm, nhóc mập này còn biết tỏ vẻ đáng yêu nữa.
Vì cầu xin hắn, đôi mắt đen như ngọc của cô lóng lánh nước, giống như hắn bắt nạt cô không bằng.
Phụ thân cô là đại tướng quân trấn giữ biên ải, sinh thời là thống soái chi phối Vũ Lâm Quân, cũng là ân sư dạy Bách Lý Vân Khanh cưỡi ngựa bắn cung, là một trong những công thần lương tướng hắn kính trọng nhất.
Về tình về lý, hắn đều nên chăm sóc tốt cho cô.
Vẻ mặt Ninh Ngưng chân thành: “Ninh Ngưng không sợ khổ.”
Không thể đến học viện phá đám, con đường công lược của cô mới khổ!
“Được, vậy muội cứ theo ta đến học viện đi.” Bách Lý Vân Khanh dứt khoát gật đầu đồng ý.
Mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn non nớt chưa trưởng thành, nhưng hắn quyết định rất dứt khoát, không chút do dự.
“Hắt xì!” Ninh Ngưng vui vẻ gật đầu, nhưng không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Cô bé mập cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, le lưỡi, cười híp cả mắt.
Bách Lý Vân Khanh phát hiện nước mắt trong mắt cô đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả!
Bây giờ trong mắt cô toàn là ánh sáng lấp lánh thi nhau lóe lên, khiến người ta rung động hơn cả mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
“Mau đi tất vào cho Quận chúa.” Bách Lý Vân Khanh bị ánh mắt cô làm ngây ngẩn.
Đôi mắt đó đâu có chút ngây ngô hiền lành nào như mẫu phi hình dung?
Hừm, khá thú vị!
Hồ nước trong veo, đá cuội sặc sỡ dưới đáy hồ, cái chân nhỏ không an phận của Ninh Ngưng giống như được tạc ra từ bạch ngọc… khuôn mặt tròn, chân tay trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
Mỗi bước đi cô đều khẽ hất ngón chân lên, dáng vẻ ngây thơ.
Chỉ là trọng lượng của tiểu Quận chúa… khiến nước văng tung tóe.
Bách Lý Vân Khanh mỉm cười, có lẽ có một muội muội như vậy đi học với hắn cũng không phải là chuyện xấu.
Các ma ma bận rộn một phen, cuối cùng Ninh Ngưng cũng áo quần chỉnh tề, đi theo sau Bách Lý Vân Khanh đến Học viện Hoàng Tử.
Nhưng mới đi chưa được bao lâu, cô đã muốn khóc.
Bởi vì… quy mô của cung đình Kiến Nghiệp cực kỳ lớn, chặng đường từ Cảnh Dương Cung đến Học viện Hoàng Tử ngang bằng với khoảng cách chạy marathon tiêu chuẩn.
Hoàng đế Thiên Thụy dạy con nghiêm khắc, quy định các hoàng tử không được ngồi xe ngựa ở trong cung, nhất định phải đi bộ khoan thai.
Bách Lý Vân Khanh xuất hành chưa bao giờ ngồi xe kéo và dẫn theo tùy tùng, hắn luyện võ từ nhỏ, bước nhanh như gió táp, đoạn đường này với hắn thì… không đáng nói.
Nhưng đối với Ninh Ngưng mập mạp mới tám tuổi mà nói, không lạc đường đã mừng lắm rồi!
Mặc dù cô đã cố gắng chạy theo vẫn không theo kịp bước chân hắn.
Cô còn chưa kịp nghỉ lấy hơi, bóng lưng Bách Lý Vân Khanh đã biến thành một chấm đen nhỏ.
Bách Lý Vân Khanh đi mãi đi mãi, đột nhiên phát hiện bên cạnh thiếu mất cái gì…