Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
91277.png
(*) 水准 nghĩa đen: mực nước, nghĩa bóng: trình độ/chuẩn mực.


Mặc dù không biết rốt cuộc là công cụ nào đo mực nước, nhưng cô ta cũng đoán được đáp án.


Nữ chính xuyên không này quả nhiên không ngốc, trừ tranh trả lời trước ra, lại còn có thể học một biết mười.


Thật ra chỉ số thông minh và năng lực của nữ chính xuyên không không hề vì sự xuất hiện của Ninh Ngưng mà đột nhiên tự động offline, trở thành đần độn mặc cho người xâu xé.


Nếu cô ta thật sự nông cạn não tàn như vậy thì ở trong kịch bản gốc đã không thuận lợi mọi bề, thậm chí còn hủy cả giang sơn của vương triều Thiên Thụy như vậy.


Ninh Ngưng im lặng thở dài, ngược cặn bã quả nhiên là trách nhiệm nặng nề mà dài đằng đẵng!


“Xin rửa tai lắng nghe.” Đôi mắt sắc bén của Thái tử đã bỏ qua Ninh Ngưng, nhưng không định để Ân Hiểu Mộng qua cửa.


Ninh Ngưng thoát khỏi bàn tay giày vò của Bách Lý Vân Hằng, tâm trạng vui vẻ.


Sao cô lại quên mất, muốn ngược Ân Hiểu Mộng, Thái tử mới là cao thủ cơ chứ.


Trong kịch bản gốc, Ân Hiểu Mộng chính là bị Thái tử ngược thân lại ngược tâm, đến khi gần như mất mạng, cô ta mới chinh phục được hắn!


Đến nỗi sau này lúc cướp lấy giang sơn của người ta, Âu Hiểu Mộng muốn che giấu dã tâm nên đã lấy cái cớ là Thái tử đã từng ngược đãi cô ta trăm ngàn lần, cho nên cô ta muốn đoạt giang sơn hắn để ý nhất…


Ân Hiểu Mộng lúng túng, trên tường treo đủ loại công cụ đo đạc cổ đại, cô ta gần như HOÀN TOÀN KHÔNG BIẾT!


Mặc dù đã đến thế giới này đã ba năm, nhưng từ ngày đầu tiên xuyên không, cô ta đã bận tối mắt tối mũi, hừng hực chơi trò trạch đấu.


Ở trong phủ Thái sư, Ân Hiểu Mộng hung hăng đấu đá, đầu tiên là đấu thứ muội, sau đó là diệt đích tỷ, tiếp đó là hạ di nương, còn khiến một tiểu hầu gia huỷ hôn, cuối cùng đạt được sự tín nhiệm của Thái sư…


Cô ta còn đến quán rượu, “tình cờ gặp gỡ” Thái tử và những hoàng tử, thế tử khác cải trang vi hành mấy lần.


Phàm là chuyện nữ chính xuyên không nên làm, cô ta đều làm cả.


Như vậy dễ dàng lắm sao? Cô ta nào còn có thời gian để học tập?


Vả lại, Ân Hiểu Mộng cũng không coi những thứ văn hóa cổ đại lạc hậu này ra gì.


Cô ta là nữ chính xuyên không, cô ta sợ ai?


Trong đầu cô ta toàn là suy nghĩ hiện đại và thơ ca thời Tống, thời Đường, còn chưa đủ chinh phục người xưa à?


Cô ta ngước đôi mắt to xinh đẹp cầu cứu khắp một vòng đại sảnh.


Lập tức có thế tử quen biết không đành lòng dùng ánh mắt ám chỉ cho cô ta công cụ nào mới là dùng để đo mực nước.


“Chính là công cụ này.” Ân Hiểu Mộng không tình nguyện chỉ.


Lúc này hứng thú của thái phó đã chuyển hết lên Ninh Ngưng, “Tiểu Quận chúa có bằng lòng giải thích kỹ hơn không?”


Lúc này, Bách Lý Vân Khanh không còn lo lắng cho cô nhóc mập nữa, vẻ mặt hắn thoải mái hơn nhiều, trong đôi mắt trong veo thấp thoáng vẻ mong đợi.


Mắt Ninh Ngưng sáng lấp lánh, cô vô cùng bình tĩnh, đứng thẳng người lên, nói rõ từng chữ: “Chuẩn mực cũng là mực nước, là dụng cụ chúng ta thường dùng để đo mặt nước. Nghĩa gốc của chuẩn chính là điểm ngưng kết chỉ xuống đất.”


Ân Hiểu Mộng bĩu môi xem thường, thầm nghĩ đây không phải là nói vuốt đuôi sao?


Nhưng ngay sau đó, tình huống phát sinh khiến cô ta đau đầu, không kịp trở tay.


Tiểu Ninh không hề dừng lại, mà học dáng vẻ người lớn, gật gù đắc ý tiếp tục: “Trong ‘Công Bộ Trắc Hội Chí*’ của thái phó đại nhân có ghi: Trước chọn nơi bằng phẳng, xác định mực nước, dựng lên bảng biểu, dùng thời gian đo lường từ đó…”


(*) Công Bộ Trắc Hội Chí: Bản ghi chép đo lường của Công bộ.


Ân Hiểu Mộng không ngờ con nhóc nhà quê này còn lôi cả thủ trát của Tạ thái phó ra, nịnh bợ quá giỏi rồi!


Lần này, ngay cả Bách Lý Vân Khanh cũng không bình tĩnh nổi, cô bé này thật thông minh!


Nịnh bợ cũng biết chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa.


Ninh Ngưng khẽ liếc sắc mặt Ân Hiểu Mộng, quả nhiên hết xanh lại đỏ.


Kinh tài tuyệt diễm* ấy hả, ai chẳng biết!


(*) Kinh tài tuyệt diễm: Tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng.


Lần này, vẻ mặt Tạ thái phó cực kỳ hiền hậu.


Trước kia ông ta nghe nói, sau khi mất đi song thân, con gái của Ninh đại tướng quân đã trở nên béo ục ịch, hiền như khúc gỗ, còn từng tiếc nuối sâu sắc.


May mà hôm nay ông ta gặp được, mặc dù tiểu cô nương… hơi mũm mĩm chút, nhưng cũng ngây thơ đáng yêu, ẩn giấu năng lực.


“Tốt, quả nhiên là hổ phụ không sinh ra khuyển nữ!” Tạ thái phó khen ngợi không chút che giấu, “Tiểu Quận chúa có thể làm đệ tử cuối cùng của ta.”


Phụ thân của nguyên chủ Ninh Ngưng là đại tướng quân trấn giữ biên ải, văn võ song toàn, Tạ thái phó và ông ấy là bằng hữu thân thiết.


Cho nên Ninh Ngưng hiểu những kiến thức này, theo thái phó thấy thì cũng coi là một loại truyền thừa hiếm có.


Cán cân tình cảm nghiêng hẳn về nữ nhi của cố nhân.


“Là gia phụ đã dạy, đáng tiếc Ninh Ngưng chỉ hiểu qua qua.” Ninh Ngưng khéo léo thu mình đúng lúc.


Khác với Ân Hiểu Mộng thích cung đấu, Ninh Ngưng không hề thích bộc lộ tài năng.


Trước mắt cô chỉ cần trông kỹ Bách Lý Vân Khanh là được.


Dù sao, chỉ cần cô có thể vào học viện học, còn lo không có cơ hội đối phó với Ân Hiểu Mộng à?


“Đến bây giờ Ninh Ngưng chỉ thuộc Tam Bách Thiên.” Tiểu Ninh ngẩng đầu lên nhìn Tạ thái phó, vô cùng thành khẩn, “Mong thái phó đại nhân chỉ bảo nhiều hơn.”


Thái phó gật đầu, mỉm cười hiền từ.


Lần này, ông ta càng thích đứa bé khiêm tốn này hơn!


Bách Lý Vân Khanh bận rộn chăm sóc cô nhóc mập, “Đây là giấy và bút mực của muội, đây là sách vở và sổ ghi chép, nếu như thiếu thì đến tìm Nhị ca ca, muội hiểu chưa?”


Đời này, lần đầu tiên Bách Lý Vân Khanh bận tâm lo nghĩ như vậy.


Ninh Ngưng dùng sức gật đầu, chuyện trước mắt cô lo lắng không phải là cái này…


Ân Hiểu Mộng bừng tỉnh, Tam Bách Thiên?


Hóa ra cái con nhỏ nhà quê đó chỉ mới thuộc Tam Tự Kinh – Bách Gia Tính – Thiên Tự Văn thôi à?


Biểu hiện ngoài dự đoán vừa rồi chỉ là hưởng chút hào quang của phụ thân đã qua đời?


Ân Hiểu Mộng bị đả kích, còn tưởng là cô thật sự lợi hại, hóa ra chính là một kẻ nhà quê.


Thái tử cong khóe miệng lên khinh thường, lúc đi qua Ân Hiểu Mộng đang lúng túng, hắn không hề liếc lấy một cái.


Hôm nay lịch học của mấy hoàng tử là binh pháp, không cùng phòng với bọn họ.


Bách Lý Vân Khanh cũng phải rời đi, lúc đi qua Ân Hiểu Mộng, hắn hơi nghiêng người, “An Ninh là Quận chúa Hoàng thượng ngự phong, muội ấy có thể gọi bản hoàng tử là Nhị hoàng huynh hoặc Nhị ca. Cô dựa vào cái gì gọi muội ấy là muội muội?”


Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, rõ ràng từng chữ.


Rốt cuộc là ai không hiểu quy củ, liếc một cái đã thấy!


Hào quang tiên nữ trước đó của Ân Hiểu Mộng đã không còn sót lại chút nào.


Thái tử đứng ở xa quan sát, vẻ mặt châm biếm.


Không ngờ chuyện này lại kích thích chí chiến đấu mạnh mẽ của cô ta.


Tài hoa sẽ có lúc lộ ra, nên cô ta không quan tâm chút thất bại nhất thời này.


Theo thời gian, Ân Hiểu Mộng tin tưởng mình nhất định sẽ trở thành minh tinh nổi bật nhất học viện!


Vì vậy Ân Hiểu Mộng mặt dày ngồi vào chỗ.


Bài học hôm nay đối với cô ta mà nói vô cùng quan trọng, do Lý thái y – Điển Ngự đại nhân quản lý Thượng Dược Cục, được xưng là thần y giảng dạy y thuật.


Ân Hiểu Mộng muốn luyện thành y độc song tuyệt thì phải nghĩ cách làm đệ tử cuối cùng của Lý thái y, như vậy mới có thể học được độc kinh tổ truyền của nhà ông ta.


Cô ta không có chút hứng thú nào với những kiến thức khoa học cổ đại của thái phó.


Đồng thời, phiền phức của Ninh Ngưng cũng bắt đầu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK