Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
91280.png
Chỉ là không biết lúc nào hắn mới có thể trở lại?


Nếu như hắn dám say mê Ân Hiểu Mộng tài hoa, cô sẽ ăn cho mình béo thêm hai cân rưỡi, xem mỗi sáng hắn cõng cô thế nào!


Vì vậy, cô đợi mãi đợi mãi…


Đến lúc hoàng hôn, Bách Lý Vân Khanh mới chạy như bay trở lại.


Hắn mặc kệ mồ hôi trên trán, lao như tên bắn, trong lòng vô cùng áy náy.


Hắn cho là cô gái mập nhỏ sẽ khóc nhè, có lẽ sẽ khóc đến không thở nổi, có khi nước mắt nước mũi còn tèm lem đầy mặt.


Lần trước hắn ngã gãy tay ở thao trường, cô đã khóc y như vậy.


Hoặc là cô mất kiên nhẫn, tự về Cảnh Dương Cung rồi.


Nhưng lúc hắn chạy như bay đến gần, không ngờ…


Ninh Ngưng vẫn ngồi trên xích đu, đợi hắn đúng ba canh giờ!


Trong vườn hoa cuối mùa thu, lá vàng phất phơ trong gió, chiếc áo khoác đỏ rực trên vai Tiểu Ninh Ngưng nhuộm ánh sáng nhàn nhạt của ráng chiều, cô im lặng ngồi trên xích đu.


Cung nữ nhỏ ở bên cạnh đã lạnh đến nỗi mu bàn tay tím tái.


Hắn đạp lá rụng chạy về phía cô, nhìn thấy cô giơ bàn tay nhỏ bé ra với hắn.


“Ca ca, bế…” Giọng nói non nớt, có chút tủi thân không giấu được.


Hắn dang hai cánh tay ra, ôm Ninh Ngưng vào trong lòng. Cô không khóc không làm loạn, nhưng như vậy còn khiến Bách Lý Vân Khanh đau lòng hơn.


Cơ thể nhỏ của cô lạnh buốt.


“Sao lại ngốc như vậy… ca ca quên thời gian, muội tự về là được rồi.” Hắn nói, “Cho dù về tố cáo ca ca cũng tốt hơn thế này.”


“Muội đã hứa phải đợi ca ca rồi.” Ninh Ngưng ngửi hương dạ lan trên người hắn, trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều.


Trên người hắn không có mùi phấn son của nữ nhân khác.


Phát hiện ra trong mắt Bách Lý Vân Khanh toàn là sự đau lòng, Ninh Ngưng còn an ủi hắn, “Ca ca, muội không sao, huynh xem…”


Cô chỉ áo khoác trên người, “Muội ở trên cái xích đu này lắc lư ngủ một giấc. Còn nữa, muội còn ăn năm phần điểm tâm, một bát chè…”


“Đừng nói nữa, sau này ca ca sẽ không ham chơi nữa. Chúng ta về nhà thôi.” Lòng Bách Lý Vân Khanh như bị những sợi dây chằng chịt trói chặt, đau đớn.


“Chân muội tê rồi… không đứng được…” Ninh Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm.


“Được được được, ca ca bế muội về nhà, không đặt xuống.”


Bây giờ, cho dù cô muốn cưỡi cổ hắn về nhà, Bách Lý Vân Khanh cũng bằng lòng.


Trên đường bế Ninh Ngưng, Bách Lý Vân Khanh không quên ủ ấm đôi tay nhỏ bé của cô trong ngực mình.


“Ca ca, hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?” Ninh Ngưng tò mò hỏi.


Rốt cuộc Ân Hiểu Mộng đã giở trò gì mà có thể khiến hắn đi lâu, quên mất thời gian như vậy?


Hóa ra, hôm nay là ngày lành tháng tốt, Đường Uyển Nhi – hoa khôi của Mạc Sầu Phường, chốn ăn chơi nổi tiếng nhất vương thành Kiến Nghiệp chọn khách vào sau màn.


Đường Uyển Nhi tài mạo tuyệt sắc, tuy là nữ tử phong trần chốn thuyền hoa trên sông Tần Hoài, nhưng lại tự do, từ trước đến giờ chỉ bán nghệ không bán thân.


Hôm nay là lần đầu tiên cô ta tuyển khách vào sau màn, vì có thể giành được một đêm của giai nhân, vương công quý tộc, tài tử danh lưu trong thành Kiến Nghiệp gần như dốc hết toàn lực.


Ngày náo nhiệt như vậy, Ân Hiểu Mộng nữ cải trang nam dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khoe khoang.


Cô ta đọc một bài thơ nổi tiếng của Lý Bạch để bộc lộ tài năng giữa đám tài tử, sau đó thi triển khả năng hội họa, định chiếm hết hào quang.


“Ninh Nhi, cách vẽ của cô ta rất độc đáo.” Bách Lý Vân Khanh biết Ninh Ngưng và Ân Hiểu Mộng không hòa hợp, nhưng vẫn nói thật.


“Hôm nay tỷ thí vẽ Vũ Hà, mọi người đều vẽ hoa sen trong mưa.” Hắn ôm cô trong lòng đi vững vàng, vô cùng thoải mái, “Duy chỉ có Ân Hiểu Mộng là thảo mấy nét ra đóa hoa sen đơn giản.”


Ninh Ngưng ở trong lòng hắn hừ một tiếng, đợi hắn nói tiếp.


“Sau đó cô ta ngậm một ngụm trà, phun lên tranh, những đóa sen kia lập tức được phủ dưới cơn mưa đặc biệt.” Bách Lý Vân Khanh ước lượng thấy sao cô lại nhẹ đi rồi?


Cái cách này…


Ninh Ngưng thấy nhiều trong các bộ phim rồi.


“Quả thật có chút đặc biệt.” Ninh Ngưng ôm cổ Bách Lý Vân Khanh, “Vậy cô ta có đứng thứ nhất không?”


“Không. Bởi vì…”


Bách Lý Vân Khanh cố ý vòng vo, đến lúc trong con ngươi của cô toàn là bóng hắn, tầng nước mắt trong mắt cũng tản đi, hắn mới nói: “Muội phải hứa không giận ca ca thì ca ca mới nói thật với muội.”


“Ặc… vậy muội tạm thời không tức giận.”


Đồ xấu xa, lát nữa ta sẽ tính sổ với huynh, lại chạy đi ngắm mỹ nhân à!


Khóe miệng Bách Lý Vân Khanh lộ ra tia cười xấu xa, “Bởi vì ta không để cho Ân Hiểu Mộng lừa dối qua được cửa! Đầu cơ trục lợi như vậy bảo những người vất vả vẽ tranh phải làm thế nào?”


“Ta bắt mọi người đợi tranh của cô ta khô rồi hãy định đoạt.” Ý cười của hắn càng ngày càng rõ, ánh sáng lấp lánh trong mắt, “Tranh của ai không phải đợi khô mới có thể dán? Tranh của cô ta cũng phải đợi. Đem cái bức tranh thối hoắc ướt sũng như vậy đi đối phó với ai chứ!”


Trời, ca ca này đúng thật là xấu xa, thật sự là thánh làm người khác mất mặt!


Ninh Ngưng có thể tưởng tượng được, cái bức tranh bị Ân Hiểu Mộng phun nước trà kia mà khô, màu sẽ lem hết vào nhau, giống như một cái giẻ lau bẩn giặt mãi không sạch.


Cho dù là kẻ ngốc cũng không thể thấy tài hoa hơn người được đúng không?


“Ca ca uy vũ!”


Ba canh giờ chờ đợi này quá đáng giá!


Góc mặt nghiêng của Bách Lý Vân Khanh dưới ánh nắng chiều càng nhìn càng thấy đẹp, thế nhưng đường nét hoàn mỹ lại lộ ra vẻ xảo quyệt.


Ninh Ngưng không nhịn được, hôn một cái lên cái má trơn nhẵn của hắn.


Bách Lý Vân Khanh làm ra vẻ không để ý, tiếp tục bế cô nhóc mập đi nhanh, nhưng tai còn đỏ hơn cả ráng chiều.


Hắn mặc niệm trong lòng, cô mới mười tuổi, mười tuổi…


Tội lỗi, tội lỗi…


“Vậy cuối cùng là ai may mắn làm khách vào sau màn của Đường Uyển Nhi?” Ninh Ngưng hỏi.


“Vẫn chưa biết, đến đêm còn phải tỷ thí cầm nghệ và kỳ nghệ nữa.” Bách Lý Vân Khanh trả lời.


Nếu không phải lo lắng cho cô, hắn vẫn muốn tiếp tục xem náo nhiệt.


“Ninh Nhi, muội xem ca ca đối xử với muội tốt biết bao! Một mình huynh về đấy.”


Hắn vẫn muốn nói chuyện với cô mấy câu, nhưng phát hiện cô bé trong lòng lại im lặng.


Hắn cúi đầu thấy Ninh Ngưng đã ngủ, hàng mi dài cong vút, xinh đẹp.


“Muội… ít nhất cũng phải đợi ăn tối xong rồi hãy ngủ chứ.” Bách Lý Vân Khanh không biết làm sao đành thở dài.


“Nói chuyện với ca ca mấy câu nữa đi. Nếu không ta sẽ ném muội xuống.” Hắn trêu cô.


Ninh Ngưng chỉ cọ khuôn mặt nhỏ trong lòng hắn, tiếp tục ngủ ngoan.


Xem đi, hắn thật sự phải nhọc lòng mà!


Trên đời này, đi đâu tìm được ca ca tốt như hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK