- Triệu tổng, ngài cho gọi tôi?
- Gia Mẫn, Lục thiếu gia đây muốn thiết kế một mẫu đá quý để làm lắc tay tặng cho bạn gái, cô có thể thay tôi tiếp chuyện ngài ấy. Nhưng mà giúp tôi pha cho cậu ấy ly trà đã.
Gia Mẫn tức giận siết chặt bàn tay nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:
- Được!
Cô quay ra ngoài, một lúc sau cầm một ấm trà bước vào phòng, lịch sự rót ra chén rồi đẩy sang cho Chấn Phong:
- Lục thiếu gia, mời ngài dùng trà.
Chấn Phong lúc này mới nhíu mày:
- Tôi quên mất không nói, buổi sớm tôi không quen uống trà. Phiền cô pha giúp tôi ly coffee.
Gia Mẫn lúc này mặt tối sầm lại, thật là muốn ném luôn chén trà, nhưng phận làm nhân viên biết sao được, lại phải nhẫn nhịn:
- Được.
Năm phút sau Gia Mẫn quay trở lại với ly coffee trên tay rồi đặt mạnh xuống bàn:
- Lục thiếu gia, ngài đã vừa lòng chưa?
Chấn Phong mỉm cười cầm ly lên nhấp một ngụm:
- Sao nguội thế? Cô là pha nước lọc sao? Tôi muốn uống nóng thật nóng.
Gia Mẫn tức giận thật sự, liếc mắt nhìn. Chấn Phong thấy vậy liền tỏ thái độ:
- Cô lại dám nhìn khách hàng như vậy sao? Triệu tổng, nhân viên của ngài...
Câu chưa ra hết đã bị Gia Mẫn chặn họng:
- Lục thiếu gia, tôi sẽ đổi ly khác cho ngài, “nóng thật nóng” nha.
Gia Mẫn cố nặn một nụ cười thân thiện rồi cầm ly đi, lát sau cô quay lại với một ly coffee nóng hổi:
Lục thiếu gia, coffee “nóng thật nóng” của ngài đây. Hay bây giờ ngài có muốn đổi ý uống “nguội thật nguội”.
Ba chữ "nóng thật nóng" Gia Mẫn gằn mạnh lên khiến Chấn Phong có chút rùng mình, hắn cầm ly lên nhấp một ngụm rồi cười:
- Được rồi, bây giờ chúng ta vào làm việc.
Gia Mẫn lúc này thở hắt một cái rồi ngồi xuống:
- Lục thiếu gia ngài có thể cho tôi biết ngài muốn mẫu đá quý như thế nào?
Chấn Phong lúc này suy ngẫm một chút rồi thong thả nói:
- Cô phải thiết kế cho tôi một viên đá trông thật sang trọng nhưng lại đơn giản, phải cao quý nhưng vẫn có nét giản dị, phải thật rực rỡ nhưng đừng màu mè, đặc biệt là phải thật trẻ trung nhưng vẫn hợp với các quý bà. Đấy, đơn giản vậy thôi, cô vẽ cho tôi bản phác thảo đi.
Gia Mẫn cầm cây bút trong tay tưởng chừng có thể bẻ gãy, rốt cuộc tên này đầu óc có được bình thường không:
- Lục thiếu gia, không cần phải phác thảo nữa, tôi có ý tưởng rồi. Ngài đợi tôi một chút.
Nói xong Gia Mẫn đứng dậy quay đi để lại Chấn Phong ngây ngô ngồi đấy, lúc sau cô quay lại trên tay cầm một khay đá lạnh, đặt mạnh xuống bàn:
- Tôi nghĩ đá này rất hợp với ý tưởng của ngài.
Gia Uy nãy giờ quan sát, thấy như vậy liền bật cười to. Chấn Phong lúc này mặt đen như đít nồi nhìn cô:
- Cô… cô… dám có thái độ như vậy với tôi sao? Gia Uy, cậu nên dạy dỗ…
Lần này câu cũng chưa được nói hết liền bị chen ngang, nhưng lại không phải nói của Gia Mẫn:
- Chấn Phong, cậu thật là trẻ con.
Mặc Thiên mỉm cười bước vào chế giễu, Chấn Phong nghe vậy tức giận:
- Mặc Thiên, cậu đừng quản chuyện của mình.
- Haha. Mình không rảnh quản chuyện của cậu. Hôm nay đến là muốn mượn Gia Mẫn một chút, được không Triệu tổng.
Gia Uy mỉm cười nhún vai một cái:
- Tự nhiên!
Chấn Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu:
- Cậu mượn cô ấy làm gì? Lại muốn thay đổi khẩu vị sao?
- Đấy là việc của mình.
Dứt lời, Mặc Thiên đẩy Gia Mẫn ra ngoài, để lại một cái đầu đang bốc khói trong phòng, Chấn Phong nhìn xoáy sâu vào cánh cửa mới đóng, tâm tình lại trở nên phức tạp.
Mặc Thiên đẩy Gia Mẫn vào xe rồi nhấn ga lao đi, Gia Mẫn có chút khẩn trương hỏi:
- Tần tổng, không biết ngài gặp tôi là có việc gì.
- Không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là muốn cô đến nói chuyện với Diễm Nguyệt thôi.
- Diễm Nguyệt có chuyện gì sao?
- Cô ấy không được vui.
Thấy hắn nói chuyện lạnh nhạt như vậy, Gia Mẫn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái. Xe dừng trước biệt thự, Gia Mẫn bước xuống có chút kinh ngạc, nhà hắn chẳng khác gì toà lâu đài tráng lệ. Mặc Thiên bước tới nói nhỏ:
- Phòng cô ấy ở trên lầu, bên trái.
Gia Mẫn nhìn hắn gật đầu rồi bước lên, vặn nhẹ cái cửa đã thấy cô ngồi trên giường mắt hướng ra cửa sổ:
- Diễm Nguyệt.
Diễm Nguyệt quay đầu lại có chút ngỡ ngàng:
- Gia Mẫn, sao cậu lại ở đây?
Gia Mẫn bước vào đóng cửa lại rồi đi đến bên cô ngồi xuống:
- Là Tần tổng đưa mình tới, ngài ấy bảo cậu dạo này buồn. Diễm Nguyệt, rốt cuộc có chuyện gì thế? Cậu làm sao lại quen với Tần tổng vậy? Nói mình biết được không?
Diễm Nguyệt vốn đã có nhiều tâm sự, lại nhận được sự quan tâm liền òa vào lòng Gia Mẫn mà khóc nức nở. Hắn ở ngoài nghe được tiếng khóc thê lương của cô mà lòng quặn lại. Dì Hạ đã nói với hắn con gái rất coi trọng danh tiết, mà ngày hôm đó hắn lại sỉ nhục cô trước mặt mọi người như vậy, chắc hẳn cô sẽ hận hắn ghê gớm lắm. Mặc Thiên khẽ thở dài rồi lấy điện thoại ra gọi:
- Đến bar Viễn Ảnh uống vài ly, cậu gọi cả Chấn Phong nữa.
Tắt máy, hắn trở về phòng thay quần áo rồi ra xe lao đi.
Trở lại với Diễm Nguyệt. Sau khi khóc thỏa thê xong liền kể lại tất cả mọi chuyện cho Gia Mẫn nghe.
- Diễm Nguyệt, tại sao bây giờ cậu mới nói cho mình biết?
- Gia Mẫn, dù nói hay không nói cũng chẳng thay đổi được gì.
- Vậy giờ cậu tính sao? Mình thấy hắn thật lòng quan tâm cậu.
- Gia Mẫn, bây giờ trong đầu mình chỉ có trả thù, mình không quan tâm cái khác.
Nhưng Diễm Nguyệt đâu biết rằng cô đối với hắn bây giờ đã không phải là thù hận rồi, mà chính là “để tâm”.
Gia Mẫn thờ dài nhìn cô, Diễm Nguyệt tính cách mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại rất lương thiện, vậy mà bây giờ lại trở nên nham hiểm và nhiều mưu kế như vậy. Cũng chẳng trách được cô, có trách thì trách số phận đã gieo sóng gió:
- Diễm Nguyệt, đừng để thù hận che mờ mắt. Đôi khi chỉ cần sống đơn giản, buông bỏ hết chấp niệm cậu sẽ cảm thấy cuộc đời này rất tươi đẹp.
Cô quay sang nhìn Gia Mẫn, rồi lại hướng ra cửa sổ, đăm chiêu nói:
- Gia Mẫn, cuộc sống nó không giống như điện thoại, đâu phải cứ bấm nút xoá là liền xoá sạch, đâu phải chỉ cần nói quên là liền không nhớ gì.
Gia Mẫn cũng hướng ra phía cửa sổ. Cô nói đúng, có những chuyện dù mình muốn cho qua nhưng không có nghĩa nó chưa từng xảy ra, vậy nên muốn sống yên ổn thì hãy dùng thái độ cam tâm tình nguyện mà sống.
*************
Tại bar Viễn Ảnh.
Vẫn vị trí quen thuộc ấy, vẫn ba nam nhân ấy, nhưng chỉ là vòng tay lại để không. Chấn Phong cầm ly rượu lên lắc lắc:
- Mặc Thiên, cậu rốt cuộc đưa Gia Mẫn đi đâu thế?
Hắn thấy Chấn Phong hỏi vậy liền bật cười:
- Chấn Phong, cậu là quan tâm mình hay là để ý cô ta?
- Mặc Thiên, mình không có đùa với cậu, trả lời đi! - Chấn Phong gắt gỏng nói.
Gia Uy ngồi bên cạnh liền bật cười:
- Chấn Phong, cậu đừng lo. Mặc Thiên chỉ là lo lắng cho con mèo của cậu ấy sẽ buồn nên kéo bạn đến chơi thôi.
- Gia Mẫn là bạn của Diễm nguyệt sao?
Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu thừa nhận. Gia Uy thấy hắn cứ trầm lặng liền hỏi:
- Mặc Thiên, cậu không phải là đã động tâm với Diễm Nguyệt chứ?
Câu nói của Gia Uy làm Chấn Phong suýt chút nữa phụt cả rượu trong mồm:
- Gia Uy, cậu nói gì thế, Mặc Thiên mà lại...
- Phải!
Chấn Phong chưa kịp nói hết đã nghe thấy thanh âm chắc nịch từ hắn làm cho cứng họng. Gia Uy nghe vậy liền thở dài, dựa lưng vào thành ghế.
- Anh hùng vẫn cứ là khó qua ải mỹ nhân.
- Gia Uy, cậu lắm mưu nhiều kế chỉ mình vài chiêu đi. - Hắn mỉm cười, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
- Haha, lắm mưu nhiều kế làm gì đến giờ vẫn phòng không gối chiếc.
Chấn Phong lúc này mới hết ngỡ ngàng, nhảy chen vào nói:
- Vài hôm nữa nghỉ lễ, chúng ta làm chuyến du lịch đưa mỹ nữ đi giải khuây.
- Cũng được, mình dạo này rất stress với công việc. - Gia Uy ngồi bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
- Được. - Hắn thấy hai người bạn đã thoả hiệp nên cũng đồng ý.
Chấn Phong lúc này lại chen thêm một câu:
- Cậu bảo con mèo nhà cậu rủ thêm bạn đi.
Mặc Thiên nghe vậy cười phá lên:
- Chấn Phong, cậu là đang nói Gia Mẫn sao?
- Tớ chỉ lo con mèo của cậu buồn khiến cậu phải bận tâm thôi. - Chấn Phong có chút lúng túng đáp trả.
- Được rồi, mình sẽ bảo cô ấy rủ cả Gia Mẫn đi. - Hắn vừa cười vừa nói, có ý muốn trêu trọc Chấn Phong.
Gia Uy ở bên cạnh phát ngôn một câu xanh rờn:
- Chấn Phong, đừng nói là cậu đã động tâm với Gia Mẫn nhé.
Câu nói của Gia Uy khiến Chấn Phong nhíu mày. Trước giờ nữ nhân gặp anh đều quấn lấy bám dính không thôi, chỉ có Gia Mẫn là luôn đối đầu với anh, có lẽ vì vậy anh lại mới để tâm đến.
Mọi người đã lên sẵn ý định cho chuyến du lịch của mình.
*************
Tối hôm ấy, hắn quay trở về biệt thự. Dì Hạ lo lắng đi lại phía hắn nói:
- Cậu chủ, Lam tiểu thư hôm nay không có ăn gì.
Hắn khẽ thờ dài nhìn lên lầu. Cô dù có giận hắn thì cũng nên biết chăm sóc cho bản thân chứ. Mặc Thiên quay vào bếp lúi húi nấu cho cô một bát cháo, nếu để ý kỹ sẽ thấy hắn đã đặt hết cả tâm tình vào đây. Hắn bê lên lầu, khẽ mở cửa phòng rồi đặt bát cháo lên bàn. Cô đứng bên khung cửa sổ, mắt nhìn xa xăm trông thật cô độc. Mặc Thiên từ từ bước tới bên cạnh cô, ân cần nói:
- Diễm Nguyệt, hãy ăn chút gì đi.
- Tần Mặc Thiên, anh rốt cuộc là muốn gì?
Đôi mắt cô vô hồn nhìn hắn khiến hắn có chút nhói lòng:
- Diễm Nguyệt, cả ngày hôm nay em đã để bụng rỗng, anh chỉ là muốn em ăn một chút gì đó thôi.
Nghe hắn nói vậy cô lại bật cười:
- Trước anh đối xử tôi như vậy, sau anh lại quan tâm tôi thế này. Mặc Thiên, anh thật là trở mặt quá nhanh đi, tôi thật sự không biết đâu mới là con người thật của anh.
Cô nói vậy lại càng khiến lương tâm hắn day dứt. Hắn biết là hắn thương tổn đến cô, chỉ là Tần Mặc Thiên cao cao tại thượng này lại không thể quỳ gối mà nhận sai với cô được. Hắn bước đến, đưa tay ra định ôm lấy cô, nhưng bất giác Diễm Nguyệt lại lùi lại về phía sau, hai hàng nước mắt đã chảy ra lúc nào:
- Mặc Thiên, nếu anh là vì trả thù thì anh đã thành công rồi. Tôi bây giờ đã đủ thê thảm rồi, vậy tại sao lại vẫn không buông tha cho tôi. Hay anh vẫn chưa chán cơ thể tôi? Vậy thì hôm nay hãy làm một lần cho đến chán rồi để tôi đi được không?
Cùng với lời nói, cô từ từ đưa tay lên cởi từng chiếc cúc áo, cuối cùng lớp nội y cũng được trút bỏ. Lúc này trước mặt anh là một toà sen đẹp mỹ miều. Chỉ là gương mặt cô lại là một vẻ bi thương đến tột cùng làm hắn chẳng nổi được dục vọng mà còn đau lòng hơn. Diễm Nguyệt lúc này thật chẳng khác gì một thiên thần đã bị bẻ gãy đi mất đôi cánh. Hắn từ từ bước đến cúi xuống nhặt chiếc áo mặc lên cho cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:
- Diễm Nguyệt, tôi thà để em hận tôi cả đời, chứ nhất định sẽ không để em rời đi.
Diễm Nguyệt như mượn được bờ vai liền òa lên khóc nức nở:
- Tại sao... Mặc Thiên... tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy... Tôi hận anh... hận anh.
Mỗi một từ Diễm Nguyệt nói ra, hắn lại càng siết chặt cô vào lòng hơn. Cô cứ như vậy hắn thật sự, thật sự rất đau lòng:
- Diễm Nguyệt, nếu có thể quay trở lại tôi nhất định sẽ không tổn thương em.
Cô nghe vậy liền khóc to hơn, hắn cũng đành chỉ biết thở dài vỗ về cho cô. Đến khi cảm thấy người con gái ở trong lòng đã bình ổn hơn, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra. Đôi mắt ấy đã không còn vẻ ngạo mạn, mà thay vào đấy là một màu bi ai, thanh âm trở nên dịu dàng:
- Diễm Nguyệt, đừng rời bỏ tôi được không? Chỉ cần nghĩ đến chuyện em luôn muốn rời xa tôi, tôi liền không chịu được. Nếu thật sự em mà rời xa tôi, chắc chắn tôi sẽ đau lòng đến chết mất.
Diễm Nguyệt sững sờ nhìn hắn. Cô cảm nhận được sự chân thành trong đôi mắt ấy. Nếu không phải trong lòng cô đã có hận thù quá sâu, thì ngay lúc này cô sẽ bằng lòng mà mỉm cười. Hắn thấy cô không trả lời mà lại thơ thẩn nhìn hắn vậy, liền cúi xuống hôn lên bờ môi ấy. Nụ hôn này không gắt gao, không mãnh liệt mà thật chậm rãi, từ từ nếm từng dư vị ngọt. Cô ấy vậy mà lại đắm chìm trong sự dịu dàng đấy mà hôn đáp trả. Mãi đến khi cả đôi bên đều cảm thấy hô hấp yếu dần mới lưu luyến rời đi. Mặc Thiên dục vọng đã lên cao trào nhưng hắn lại chỉ bế cô lên giường rồi kéo chăn nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô:
- Diễm Nguyệt, thân thể em không được tốt nên nghỉ ngơi sớm. Ít hôm nữa nghỉ lễ, mình sẽ đi du lịch, em có thể gọi cả bạn đi cùng.
Cô bất giác nhìn hắn vô thức hỏi:
- Gia Mẫn sao?
- Ai cũng được, chỉ cần em vui vẻ. - Hắn cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô.
Hắn và cô đâu biết được, đêm hôm ấy cả hai đã cùng mỉm cười mà đi vào giấc mơ.