Diễm Nguyệt ngồi ở bàn làm việc suy nghĩ vẩn vơ bỗng ánh sáng bị che lấp bởi một bóng người, phản xạ cô nhìn lên:
- Linh San!
Linh San là tình nhân của Giám đốc điều đấy ai cũng biết nên ả đi vào công ty cũng chẳng ai có ngăn cản. Vài ngày trước ả cũng có đến công ty tìm hắn nhưng lại nghe mọi người nói hắn đi công tác, đến biệt thự thì dì Hạ bảo hắn cùng với cô đi du lịch, ả tức giận lắm nhưng cũng không tra ra được bọn họ đi đâu. Hôm nay, biết hắn đã về ả muốn đến để hâm lại tình cảm với hắn một chút không thể để cô vượt mặt như vậy:
- Diễm Nguyệt, tôi thật là đã xem thường cô. Nhanh như vậy đã tống cổ được hai đối thủ mà theo lên chức thư ký riêng của Tổng Giám đốc rồi.
Diễm Nguyệt cũng chẳng vừa, mỉm cười đắc ý nhìn ả nói:
- Linh San, cô quá khen rồi, chẳng phải cô vẫn đang còn ở đây sao, tôi thật lấy làm hổ thẹn
- Cô...cô...Diễm Nguyệt, cô đừng vội đắc ý. Tôi cần gặp giám đốc.
- Không biết Tô tiểu thư đã hẹn trước chưa?
Linh San lúc này cực tức giận:
- Cô...Tôi trước giờ gặp anh ấy không cần phải hẹn trước.
- Vậy thật xin lỗi, không có hẹn trước thì không thể gặp. Tô tiểu thư, cô có thể ngồi đây đợi.
- LAM DIỄM NGUYỆT! Cô...cô hãy gọi cho Giám đốc nói là tôi muốn gặp.
Diễm Nguyệt lúc này mỉm cười một cái rồi nhấc điện thoại lên:
- Giám đốc, có Tô tiểu thư muốn gặp!
- ...
- Được!
Cúp điện thoại, cô mỉm cười đứng dậy:
- Tô tiểu thư, Giám đốc đang ở bên trong!
Linh San nghe vậy đắc ý nghênh mặt lên mở cửa bước vào. Vừa thấy hắn ả đã thay đổi thái độ mà xà vào lòng:
- Mặc Thiên, người ta thật sự rất nhớ anh!
Mặc Thiên mắt đang nhìn vào máy tính đành chuyển hướng, hắn vốn dĩ định không cho ả vào nhưng nghĩ lại muốn trêu tức cô nên đã đồng ý, khi ả ngồi vào lòng hắn, hắn chẳng ngại ngùng gì mà ôm lấy eo ả, ngón tay bấm vào nút điện thoại nở nụ cười ma mị:
- Mang cho tôi hai ly trà vào đây!
Năm phút sau Diễm Nguyệt cầm ly trà đi vào lại bắt gặp được cảnh tượng "con trăn và con sói già" lòng bỗng có chút khó chịu, hắn nhận thấy được sự khác thường của cô liền quay sang nói với ả:
- Linh San, em lại muốn gì nữa đây?
Linh San nghe vậy liền áp sát ngực vào hắn, hai tay bắt đầu luồn vào trong áo sơmi:
- Mặc Thiên, vài hôm nữa Triệu Uy ra mắt bộ sưu tập đá quý mới mà chỉ mời những khách mời có địa vị thôi. Mặc Thiên, anh chẳng phải là bạn thân với Triệu tổng sao, có thể lấy cho người ta thư mời được không?
- Được, chỉ cần ngoan muốn gì tôi cũng có thể cho em.
Tai nghe, miệng nói nhưng mắt hắn vẫn cứ liếc quan sát cô. Diễm Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh tởm, trong lòng bỗng nhiên bực bội, cầm hai ly trà đặt mạnh lên bàn khiến nước ở trong ly bắn ra ngoài, cô cô nói to để át đi tiếng của hai vật thể kia:
- Tần tổng, trà của ngài đây!
Dứt lời cô cũng quay đầu bước ra ngoài. Mặc Thiên thấy được thái độ của cô không khỏi mà thoả mãn liền mỉm cười một cái, Linh San lại tưởng hắn là cười với cô nên cúi xuống hôn vào cổ, bàn tay từ ngực hắn mà trườn xuống dưới. Bất chợt hắn lại đưa tay ra mà cản lấy tay ả, làm Linh San hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nũng nịu trở lại:
- Mặc Thiên, người ta muốn!
Hắn lúc này trở lại vẻ mặt ban đầu, đẩy ả ra:
- Linh San, tôi còn nhiều việc. Em về đi, tôi sẽ cho người đem thư mời đến.
Linh San trở nên tụt hứng nhưng vẫn cố bám dính lấy hắn:
- Mặc Thiên, anh dạo này không có...với người ta rồi!
- Linh San, tôi không thích nói nhiều!
Ả nhận thấy được thái độ của hắn liền biết điều một chút, hôn nhẹ lên má hắn rồi đi:
- Mặc Thiên, người ta đợi thư mời từ anh!
Nói rồi ả liền mở cửa bước ra, đi qua Diễm Nguyệt một cái rồi cười vu vơ nói:
- Mặc Thiên, anh ấy thật là làm người ta mệt chết đi được!
Diễm Nguyệt nghe nhưng cũng bỏ ngoài tai, chẳng quan tâm. Bỗng chuông điện thoại vang lên cô nhấn nút nghe:
- Mang bản hợp đồng vào gặp tôi!
Diễm Nguyệt cúp máy rồi cầm một tập giấy mở cửa bước vào, đi đến chỗ hắn đặt lên bàn. Tầm mắt cô lại dừng trên gương mặt hắn, buột miệng nói:
- Tần tổng thật là quá phóng khoáng, ngay ở trong phòng làm việc cũng có thể phát huy được tinh lực. Chỉ là làm gì cũng phải nên chùi sạch sẽ một chút, để người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá không hay.
Lời cô nói có chút khó hiểu nhưng hắn chợt nhớ ra liền soi vào chiếc gương để bàn, nằm nguy nga trên má hắn là dấu hôn của Linh San. Ánh mắt chợt dừng lại ngước mặt lên nhìn cô nở một nụ cười mị hoặc:
- Diễm Nguyệt, em là đang ghen sao?
Cô bị hắn nói như vậy có chút giật mình nhưng cũng nhanh trở lại vẻ đầu:
- Tần tổng, ngài đừng tự mình đa tình. Tôi nhắc nhở là vì muốn tốt cho ngài!
Mặc Thiên lúc này đứng lên bước lại về phía cô:
- Vậy sao? Vậy mà tôi lại thấy em chính là đang ghen!
Diễm Nguyệt cảm nhận được hơi thở phả vào cổ liền vội quay người bước đi:
- Tần tổng, nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài.
Chỉ là cửa thì chưa tới đã bị hắn cầm tay xoay người cô lại áp sát vào lồng ngực của hắn, bàn tay đặt xuống eo ép chặt vào người:
- Diễm Nguyệt, dáng vẻ ghen tuông của em thật đáng yêu!
- Tôi mới không có
Cô có chút xấu hổ quay mặt đi hướng khác. Mặc Thiên vì vậy mà lại mỉm cười thích thú, bàn tay đưa lên đỡ cằm cô mà xoay mặt lại, từ từ cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật chậm rãi, tay hắn đã bắt đầu không yên phận cởi bỏ từng cúc áo của cô mà luồn vào bên trong xoa bóp, Diễm Nguyệt đầu óc đã trở nên mơ hồ. Khi dục vọng đã trở nên cao trào thì tiêng chuông điện thoại vang lên, Mặc Thiên bực bội mà lưu luyến rời khỏi môi cô. Diễm Nguyệt xấu hổ hai má đã đỏ ửng vội vàng cài lại cúc áo rồi cắm đầu chạy ra ngoài, hắn thấy vậy lại bật cười một cái rồi nghe điện thoại:
- Mặc Thiên, mình đã cho người đem thư mời đến biệt thự của cậu.
- Được rồi! À phiền cậu đem đến cho Tô Linh San một cái!
- Mặc Thiên, cậu định làm trò gì vậy?
- Không có gì, chỉ là điều Mặc Thiên nói thì nhất định làm được thôi.
- Được rồi, mình sẽ sai người đem đến cho cô ta.
Gia Uy tắt máy rồi lại thở dài, khó hiểu về hắn, bấm điện thoại bàn:
- Gọi Gia Mẫn cầm bản thiết kế lên phòng tôi!
Năm phút sau Gia Mẫn đã có mặt trong phòng, đặt bản thiết kế lên bàn Gia Uy, hắn lật qua vài tờ rồi đóng lại:
- Gia Mẫn, còn 5 ngày nữa là tiến hành buổi ra mắt cô có thể làm một bản thiết kế hoàn hảo hơn không? Những mẫu mã này cũng khá bắt mắt nhưng cái tôi muốn là phải thật ấn tượng và có chiều sâu hơn.
- Tôi sẽ cố thưa Triệu tổng!
- Gia Uy, cậu đừng ức hiếp người quá đáng như thế
Chấn Phong vốn định đến thăm Gia Mẫn lại nghe cô được triệu lên phòng Giám đốc, hắn đi tới liền nghe được câu chuyện nên cảm thấy tức giận mở cửa bước sộc vào. Gia Mẫn ngỡ ngàng quay đầu lại:
- Chấn Phong!
- - Gia Uy, mấy ngày hôm nay cô ấy đã phải làm việc không nghỉ ngơi rồi, sao cậu lại khó tính như vậy?
Gia Uy nhìn sang Chấn Phong bật cười:
- Chấn Phong, cậu là đang xót cho cô ấy? Hay là cậu thay cô ấy làm đi.
Chấn Phong nghe vậy có chút lúng túng, hắn làm gì biết về mấy cái thiết kế này:
- Cậu...cậu...mình...mình...!
Được rồi, khoảng thời gian này phải để Gia Mẫn vất vả một chút. 5 ngày nữa mình ra mắt BST rồi, tập đoàn chỉ cho ra ba bộ sản phẩm thôi vì vậy đối với việc này mình cần khắt khe một chút. Yên tâm, sau buổi ra mắt mình sẽ cho cô ấy nghỉ bù!
Gia Mẫn thấy vậy lại có chút xấu hổ, luống cuống kéo tay Chấn Phong đi:
- Triệu tổng, làm phiền ngài rồi. Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước!
Lôi được Chấn Phong ra ngoài, cô quay sang gắt nhẹ:
- Chấn Phong, anh đang làm gì thế?
Chấn Phong đưa tay lên ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, ân cần nói:
- Tôi chỉ không muốn em vất vả thôi. Nhìn xem, mắt em vì thức đêm nhiều mà đã thâm quầng rồi này.
Gia Mẫn đỏ mặt, gạt tay anh ra:
- Được rồi, bây giờ em phải làm việc, anh về đi!
Chấn Phong lúc này lại làm ra bộ mặt đáng thương nhìn cô:
- Gia Mẫn, tôi đến thăm em mà em lại nỡ đuổi tôi đi sao?
- Nhưng đây là công ty, để mọi người thấy thực sự không hay.
- Em không phải lo chuyện đó, mọi người đã thấy cả rồi!
Chấn Phong nói rồi hướng mắt ra nhiều phía khiến cô cũng chuyển hướng theo. Mọi người từ tất cả các phòng đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn họ, Gia Mẫn xấu hổ liền bỏ về phòng làm việc của mình, còn Chấn Phong thì mặt dày lẽo đẽo theo sau. Cô ở trong phòng thật sự không thể làm nổi, Chấn Phong ngồi bên cạnh cứ như mẹ canh con, mọi người trong phòng thì nhìn bọn họ như sinh vật lạ, cô nói nhỏ:
- Chấn Phong, anh ở đây thì sao em làm việc được.
- Em uống nước không?
Cô hỏi một đường anh lại nói một nẻo làm cô giận mà gắt lên:
- Lục Chấn Phong!
- Được rồi, tôi không thể để em vất vả làm việc được nhưng lại chẳng thể giúp đỡ em vì vậy hãy để tôi ở cạnh em lúc này, tôi sẽ đỡ đau lòng hơn!
Cô ngỡ ngàng nhìn hắn, chẳng phải ngày trước hắn còn hạch hoẹ cô coffee nóng và nguội sao bây giờ lại dịu dàng như vậy, Giãn Mẫn mỉm cười một cái rồi cũng quay đầu mà làm việc. Lần này cô thật sự chăm chú cho mẫu thiết kế. Mọi người bắt đầu ra về hết nhưng hai anh chị nhà ta cứ quấn dính lấy nhau vậy đấy, Chấn Phong hết rót nước giúp cô, rồi lại chạy đi mua đồ ăn rồi thu nhặt đống giấy bừa bãi mà cô xé bỏ, anh vừa làm vừa nghĩ: đường đường là Lục Chấn Phong mà lại vì một nữ nhân trở nên mẫu mực như thế này thật là nực cười!
Cuối cùng cũng đến buổi ra mắt, Gia Mẫn cực kỳ hài lòng với bản thiết kế của mình nhưng khi được lệnh lên giới thiệu mẫu mã cô lại bị thiếu tự tin nhưng mà không sao đã có Chấn Phong bên cạnh!
Tại tập đoàn Tần thị, Diễm Nguyệt sau khi nhận được điện thoại liền bước vào phòng:
- Tần tổng, có gì căn dặn?
Mặc Thiên dời tầm mắt sang cô, dịu dàng nói:
- Hôm nay nghỉ sớm về biệt thự chuẩn bị, tối cùng tôi đến buổi ra mắt bộ sưu tập của Triệu Uy.
Hôm trước thấy Linh San có nhắc đến chuyện đó với hắn, nghĩ vậy Diễm Nguyệt lại nhíu mày:
- Tần tổng, không phải Tô tiểu thư sẽ cùng ngài tham gia sao? Sao lại còn kéo thêm tôi vậy?
Mặc Thiên chống cằm quan sát vẻ mặt của cô không khỏi mà mỉm cười:
- Diễm Nguyệt, tôi đưa Linh San thư mời nhưng tôi không nói sẽ dự tiệc cùng cô ta. Với lại hôm nay bộ sưu tập này là tâm huyết của bạn em, em không muốn để cổ vũ cô ấy một chút sao?
Diễm Nguyệt nghĩ ngợi một lúc rồi cũng gật đầu:
- Tần tổng, nếu không còn việc gì tôi xin phép!
Diễm Nguyệt trở về biệt thự sở soạn một chút ai ngờ tới nơi đã thấy hắn huy động cả một stylist riêng đến giúp cô. Sau một hồi trau chuốt từ gương mặt đến mái tóc rồi y phục, Diễm Nguyệt soi mình trước gương cực kỳ hài lòng, không hài lòng sao được stylist mà hắn điều động đâu phải chỉ là một stylist bình thường đâu. Nghe tiếng xe ở dưới lầu, biết hắn đã về, cô cũng quay người đi xuống.
Mặc Thiên lộ rõ vẻ si mê, hôm nay cô thật sự rất đẹp. Diễn Nguyệt khoác trên mình y phục dạ hội màu đỏ làm tôn lên làn da trắng sáng của cô, bộ váy được thiết kế cup ngực tay trễ một bên vai, thân váy đường trước chỉ đến ngang đùi nhưng lại bồng bềnh lượn sóng trải dài về phía sau giúp cô khoe được đôi chân thon dài. Bộ váy được thêu đính hoạ tiết và gắn đá khiến cô lại càng thêm sang trọng. Mái tóc được đánh rối rồi búi lên, chỉ để một lọn thả xuống một bên má tạo nên sự quyến rũ và quý phái. Hắn bước tới đỡ lấy tay cô rồi đưa lên miệng:
- Diễm Nguyệt, tôi thực sự bị chìm đắm trong nhan sắc của em!
Cô có chút xấu hổ quay mặt đi hướng khác, stylist lúc nãy giờ mới bước tới mỉm cười với hắn:
- Tần tổng, thật không ngờ nữ nhân của ngài lại có thể khoác trên mình bộ y phục này của nhà thiết kế nổi tiếng Adele thật hoàn mỹ như vậy. Nếu tôi nhớ không nhầm, bộ sưu tập này chỉ được thiết kế duy nhất một bộ trên toàn thế giới.
Câu nói của stylist này khiến cô giật mình, cô làm sao lại không biết Adele là ai, một nhà thiết kế nổi tiếng mang tầm cỡ quốc tế, nhưng mà chiếc váy này lại chỉ duy nhất một cái không phải là được trưng bày trong bảo tàng thời trang Galliera-Paris-Pháp sao, vậy mà bây giờ lại chễm chệ ở trên người cô thế này, cô thật muốn biết rốt cuộc khả năng của hắn có phải là vô hạn hay không. Mặc Thiên thấy biểu hiện của cô như vậy liền mỉm cười ôm lấy éo cô kéo về phía mình, hướng mắt nhìn người phía trước:
- Đã quá khen! Chẳng phải tất cả đều là nhờ vào tài năng của ngài sao, Stylist Xavia?
Lần này thì Diễm Nguyệt kinh hãi vô cùng. Stylist Xavia không phải là người luôn được nhắc đến trong các tuần lễ thời trang của các nhãn hiệu nổi tiếng sao, hơn nữa người ta cũng chỉ tạo style cho các nhân vật mang tầm cỡ Hollywood vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở đây để tạo style cho cô. Mặc Thiên hắn có cần phải khoa trương vậy không. Xavia mỉm cười lịch sự đưa tay ra bắt:
- Không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép!
- Được, tôi đã chuẩn bị máy bay cá nhân cho ngài, ra xe sẽ có người đưa ngài đi.
Khi Xavia đã đi khuất, Diễm Nguyệt mới hoàn hồn quay sang hỏi hắn:
- Mặc Thiên, chỉ là một buổi ra mắt bình thường, anh đâu cần phải khoa trương như thế. Thật sự những y phục trước kia anh mua tôi còn chưa đụng đến, đâu cần phải tốn kém như vậy.
Hắn quay sang nhìn cô mỉm cười trìu mến:
Tôi muốn cho em những thứ tốt nhất mà không phải ai cũng có được. Tôi muốn tất cả nữ nhân đều phải ghen tị với em. Tôi muốn mọi nam nhân đều phải nhìn em bằng ánh mắt khao khát nhưng lại không thể chạm tới. Bởi vì tôi muốn để họ biết Lam Diễm Nguyệt em chính là người phụ nữ của Tần Mặc Thiên tôi!
- Dứt lời hắn thản nhiên ôm eo cô đi ra xe.