Ba nam nhân nhàn nhã ngồi đấy cầm ly rượu, vòng tay ôm trọn mỹ nữ, cảnh tượng ấy trông kinh diễm vô cùng.
- Mặc Thiên, nghe nói cậu lại đổi khẩu vị rồi? - Chấn Phong hút một hơi thuốc rồi quay sang nhả khói vào mặt mỹ nhân bên cạnh.
- Vậy sao, mình thật là rất muốn xem mặt. - Gia Uy cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi khẽ cười.
- Các cậu có vẻ rất quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh mình?
Mặc Thiên có chút nhíu mày khi nhắc đến cô, bàn tay siết chặt bờ vai của Linh San trong lòng hắn.
- Mặc Thiên, trước giờ bọn mình vẫn luôn quan tâm, sao giờ cậu lại tỏ ra khó chịu vậy? Hay là…
Câu nói bỏ lửng của Gia Uy làm hắn khó chịu. Hắn biết Gia Uy là định nói gì, chiêu khích tướng của cậu ta đã thành công:
- Được thôi, các cậu muốn biết thì mình không ngại. Phụ nữ đối với Mặc Thiên mình cũng chỉ là quần áo.
Dứt lời, hắn lôi điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu bên kia nhấc máy, hắn chỉ nói một câu rồi liền tắt:
- Đến bar Viễn Cảnh, tôi sẽ cho người đón cô.
Linh San ở trong lòng hắn đã tức giận đến đỏ cả tia mắt nhưng vẫn cứ giả bộ làm thinh, trong lòng lại chửi thầm:
“Mẹ kiếp… Lam Diễm Nguyệt.”
Ở phía cô, sau khi nhận được điện thoại của hắn liền có chút tức giận. Sắp tốt nghiệp cô còn phải lo vào học vậy mà hắn gọi điện chẳng để cho cô nói liền tắt máy. Diễm Nguyệt chỉ biết thở dài, đi tới bên tủ thay quần áo. Cô ngao ngán nhìn một đống y phục trước mặt, thật là không biết nên mặc cái gì.
Diễm Nguyệt chọn một chiếc váy màu đen ôm sát body khoe lên ba vòng tuyệt mỹ, đường sau tóc được búi cao chỉ thả rơi vài sợi, để hở một tấm lưng trần làm lộ ra xương cánh bướm quyến rũ, phần cổ được khoét hình giọt lệ khéo léo thấy được vòng một đẫy đà, đôi chân thon dài xỏ thêm một đôi guốc bảy phân, cô thế này là mặc đúng nghĩa đi bar. Soi mình trước gương, cảm thấy hài lòng, Diễm Nguyệt bước xuống lầu, đã thấy xe đợi liền đi ra.
Giới thiệu chút về hai ông tướng kia nhé:
Lục Chấn Phong là thiếu gia của dòng họ Lục, ba hắn đang giữ chức vụ chủ tịch của tập đoàn bất động sản Lục Thị đứng thứ hai trong nước. Hắn được coi là một tay chơi chính hiệu, có nhan sắc lại rất đào hoa, nhưng gái chỉ dùng qua một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Triệu Gia Uy, tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Triệu Uy đứng thứ ba trong nước. Tất nhiên là cá mè một lứa rồi, chơi gái không thua kém gì hai tên kia. Hắn được cái mã, chỉ cần nở nụ cười là các chị em chết ầm ầm, loại phụ nữ nào cũng không tha. Con người nham hiểm, trước mặt thì tươi cười nhưng dao lại giấu sau lưng.
Xe dừng trước Viễn Ảnh, Diễm Nguyệt bước vào, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Một tên nhân viên đi tới lịch sự hỏi:
- Có phải là Lam tiểu thư? - Cô mỉm cười khẽ gật đầu một cái.
- Mời cô đi theo tôi!
Tên nhân viên dẫn cô đến một bàn VIP, cảnh tượng phóng đãng trước mắt thật khiến cô kinh tởm.
- Ây da, con mèo mới của cậu đây à? - Chấn Phong nhìn cô có chút say mê.
- Không tệ! - Gia Uy tặc lưỡi mỉm cười một cái.
Hắn nhíu mày nhìn cô, cô ăn mặc như thế này rốt cuộc là có ý gì. Hắn đưa mắt ra hiệu cho cô, ý ngồi xuống cạnh hắn.
Diễm Nguyệt nhìn hắn có chút bực bội, bước đến trước mặt:
- Tần tiên sinh đã có người bầu bạn sao lại còn làm phiền đến tôi, nếu đã vậy Diễm Nguyệt tôi xin phép đi trước.
Cô vừa quay người thì bị một bàn tay túm chặt lấy eo kéo mạnh lại khiến cô ngã nhào vào người hắn. Bàn tay mạnh bạo bóp chặt chiếc cằm:
- Tôi muốn đồ của tôi biết an phận!
Diễm Nguyệt trừng mắt lên nhìn hắn, bàn tay nắm chặt lại, bờ vai run lên vì tức giận. Gia Uy thấy vậy liền lên tiếng:
- Mặc Thiên, cậu đối với phụ nữ cũng nên biết dịu dàng một chút. Mỹ nữ à, nếu hắn đối với em không biết nhẹ nhàng thì bỏ hắn lại đây với anh.
- Mặc Thiên cũng có phụ nữ không thể dạy dỗ được sao? - Chấn Phong thấy vậy cũng hùa theo mỉa mai.
- Bị người mẹ bỏ rơi, cũng chỉ là nhặt ở bên đường, các cậu không cần để ý quá. - Hắn lên tiếng mỉa mai.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền mất bình tĩnh, vung tay lên tát hắn một cái làm bao nhiêu con mắt trố lên.
Hắn tức giận siết chặt cánh tay của cô, đôi mắt sắc lạnh đã hằn lên những tia máu:
- Lam Diễm Nguyệt, cô được lắm.
Dứt lời hắn liền mạnh tay lôi cô đi, vứt mạnh vào xe rồi nhấn ga lao vút trở về biệt thự. Lôi xềnh xệch cô vào phòng trước bao con mắt của người làm, hắn đóng cửa một cái “rầm” rồi tiện tay quăng cô lên giường.
- Lam Duyệt Nguyệt, cô rất thích đối chọi với tôi phải không, như vậy chỉ có một kết cục.
- Tần tiên sinh, nếu ngài biết tôn trọng tôi thì chuyện đáng tiếc đấy sẽ không xảy ra - Cô vẫn kiên quyết trừng mắt lên nhìn hắn.
- Tôn trọng? Cô đáng sao?
Dứt lời hắn mạnh bạo xé toạc chiếc váy trên người cô. Diễm Nguyệt có chút giật mình, liền lùi người lại:
- Tần Mặc Thiên, tránh xa… á
Lời chưa kịp nói hết liền bị một vật nóng hổi mạnh mẽ đi vào, Diễm Nguyệt cắn chặt bờ môi, một giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Hắn đưa tay lên bóp chặt miệng của cô:
- Kêu lên cho tôi!
- Tần… Mặc… Thiên… tên khốn nạn nhà anh!
- Vẫn còn mạnh miệng sao?
Hắn lại động thân mạnh hơn, bàn tay giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu, cúi xuống gắt gao mà cắn lấy môi cô. Mùi màu tanh xộc thẳng vào khoang miệng, Diễm Nguyệt đau đớn đến ứa nước mắt.
Sau gần một tiếng đồng hồ đày đoạ cô, hắn từ từ đi ra rồi chỉnh trang lại quần áo:
- Diễm Nguyệt, lần sau cô nên biết điều một chút.
Nói rồi hắn liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Diễm Nguyệt nằm đấy, tay siết chặt tấm ga trải giường, ánh mắt căm phẫn nhìn xoáy sâu lên trần nhà. Cô gắng gượng ngồi dậy nhưng hạ thân lại đau ghê gớm, cảm tưởng như bị ai xé rách. Dùng chút sức lực cuối cùng lết vào nhà tắm, xả nước rồi ngâm mình trong bồn khiến cô cảm thấy dễ chịu mà nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.
Mặc Thiên từ thư phòng đi ra thấy đèn phòng vẫn bật sáng, hắn liền mở cửa nhìn vào nhưng lại không thấy cô đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Hắn biết lúc nãy có hơi mạnh tay với cô, bèn đi tới gõ cửa, nhưng lại không thấy hồi đáp, liền tự tay đẩy cửa ra.
Nước chảy lênh láng trong nhà tắm, còn cô thì lại nhắm mắt ngủ ở trong bồn. Hắn hốt hoảng đi tới khoá nước lại, lấy một chiếc khăn quấn lại cho cô rồi bế cô đi ra giường. Nghe được hơi thở đều đặn từ cô, hắn không khỏi bật cười, có ai lại ngủ quên trong nhà tắm như cô. Mặc Thiên nhẹ nhẹ luồn vào chăn từ phía sau, ôm lấy cô rồi nhắm mắt. Khi cảm giác được người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, Diễm Nguyệt từ từ mở mắt, bờ môi lại khẽ cong lên một ý cười.
* * * * *
Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy đã thấy hắn không còn ở bên cạnh. Cũng tốt, cô cũng chẳng muốn mở mắt ra là liền thấy bộ mặt đáng ghét của hắn. Diễm Nguyệt thay quần áo rồi lại đến trường.
- Diễm Nguyệt, tốt nghiệp rồi cậu đã định xin việc ở công ty nào chưa? - Gia Mẫn thấy cô ngồi thẫn thờ liền khều tay hỏi.
- Mình cũng chưa biết, còn cậu?
- Mình định xin vào Triệu Uy, vì dù sao mình đối với đá quý cũng có một chút là đam mê.
Diễm Nguyệt khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, đến đâu thì tính đến đó vậy.
Vài ngày sau, biết tin hắn có lịch trình công tác ở bên Mỹ vài ngày, cô bấy giờ mới cảm thấy đây là cuộc sống. Hắn ngày nào cũng đem cô lăn qua lăn lại cho tới gần sáng mới buông tha, cô cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như thế.
Buổi chiều hôm ấy, Diễm Nguyệt lại ra thăm mộ. Đặt lên đấy một bó hoa, cô từ từ ngồi xuống:
- Mẹ, hôm nay là năm mươi ngày, vậy mà con gái bất hiếu lại không thể làm được gì cho mẹ. Thù chưa trả được còn để bản thân trở nên thê thảm như vậy. Nhưng Lam Diễm Nguyệt con nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Cô siết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn xa xăm mà trở nên sâu thẳm. Cô lang thang trên đường, thật sự là không muốn quay trở về ngôi nhà đấy. Nhưng cô biết cô không đủ khả năng để trốn thoát khỏi hắn.
Diễm Nguyệt về tới biệt thự liền vào bếp tiện tay lấy một chai rượu. Hôm nay cô thật sự rất nhớ mẹ, cô muốn uống cho đầu óc quên đi hình ảnh ngày hôm đấy.
Bà quản gia thấy vậy liên đi tới bên cạnh cô:
- Lam tiểu thư, cô không nên uống quá nhiều rượu!
- Dì Hạ, cháu thật sự rất mệt mỏi, cuộc sống này cháu thật sự muốn buông xuôi. - Cô đã hơi ngà ngà say, ôm lấy bà mà khóc.
Bà quản gia thật sự rất quý cô vì tính tình hiền lành, lại dễ gần. Tuy bà không biết được giữa cô và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng thật lòng an ủi:
- Lam tiểu thư, nhiều khi bản thân mệt mỏi là do chính mình tạo nên, vì vậy những cái gì có thể bỏ qua được hãy bỏ qua.
Diễm Nguyệt nghe bà an ủi liền khóc oà lên, ngay lúc này bà đối với cô như là một người mẹ. Sau một hồi khóc bù lu bù loa lên, cô mệt, dựa vào bà mà ngủ.
Hắn bước vào liền bắt gặp được cảnh tượng này:
- Cậu chủ, cậu đã về rồi sao? - Bà hốt hoảng khi thấy hắn đứng ở đấy.
Hắn nhíu mày nhìn cô rồi lại nhìn chai rượu để trên bàn:
- Cô ta uống rượu sao?
- Dạ, không biết Lam tiểu thư hôm nay có chuyện gì, tâm trạng không được tốt.
Hắn bước tới bế lấy cô từ tay bà rồi đi lên phòng. Vốn dĩ lịch trình đi công tác của hắn là bảy ngày, vậy mà mới đến ngày thứ ba hắn liền cảm thấy khó chịu và có chút nhớ cô, liền tức tốc bay về thì bắt gặp cảnh tượng này đây. Khẽ đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn, mắt hắn lại để ý đến quyển lịch dựng ở trên bàn đã được cô khoanh từng ngày một:
- Thì ra là vì bà ta.
Hắn khẽ cười một cái rồi đi trở về thư phòng. Nhẹ nhàng lấy một quyển album màu hồng in dòng chữ “My Mother”, lật từng trang.
Ký ức lại ùa về, năm ấy hắn chỉ là một cậu bé 12 tuổi.
- Ba, mẹ, con đã về!
Thằng bé hớn hở chạy vào nhà, trước mắt nó là cảnh tượng hỗn loạn:
- Tần Mặc Hùng, nếu ngày hôm nay ông dám ra khỏi nhà này đi với bà ta thì tôi với ông chấm hết.
- Lâm Mạn Tuyết, bà vừa phải thôi. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa tôi và Mộc Lan không có gì cả.
- Thế nào là không có gì, vậy đây là gì?
Bà Tuyết tức giận lôi trong túi ra một sấp ảnh ném thẳng vào người ông. Hỉnh ảnh của một đôi nam nữ đang ngồi trong quán cafe bay tứ tung lên. Mặc Hùng nhìn thấy mà tức giận đến nổi gân xanh:
- Mạn Tuyết, bà cho người theo dõi tôi sao?
- Mặc Hùng, ông còn gì để chối cãi nữa không?
- Bao nhiêu năm vợ chồng chung sống, bà không thể tin tưởng mà lại phải làm cái trò này với chồng mình sao?
- Tin tưởng? Ông bảo tôi tin tưởng ông sao? Hứa Mộc Lan chẳng phải là người mà ngày xưa ông sống chết để yêu sao? Bây giờ bà ta chỉ là loại gái bán hoa mà ông vẫn còn vấn vương!
Mạn Tuyết vừa dứt lời liền nhận ngày một cái tát đau ghê gớm. Thằng bé hốt hoảng chạy lại la lên:
- Ba, sao ba lại đánh mẹ!
- Mặc Hùng, ông lại vì bà ta mà đánh tôi?
Mặc Hùng biết mình đã lỡ tay, liền có chút áy náy:
- Tôi… tôi… Mạn Tuyết… tôi không nói với bà nữa.
Dứt lời ông quay lưng bỏ ra ngoài. Mạn Tuyết sững sờ, ngồi thụp xuống ôm lấy thằng bé mà khóc:
- Thiên Thiên, ba con không cần mẹ nữa rồi!
- Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ còn có Thiên Thiên.
Buổi chiều hôm ấy, khi thằng bé còn chơi trong sân, bỗng chốc nhíu mày lại nhìn lên cao:
- Mẹ, mẹ làm gì ở trên đấy vậy.
Đám người giúp việc bắt đầu hoảng loạn gọi:
- Phu nhân, phu nhân, người đừng dại dột như vậy!
- Dì Hạ, hãy thay tôi chăm sóc cho Thiên Thiên.
- Phu nhân, người đừng…
Lời chưa kịp ra hết đã thấy một bóng người lao xuống dưới:
- Phu nhânnnnn!
Mạn Tuyết nằm đấy, máu đã chảy lênh láng một vùng. Thằng bé run rẩy hoảng sợ không dám lại gần. Mạn Tuyết hướng mắt về đứa bé, bằng chút sức lực cuối cùng mà gọi:
- Thiên Thiên, lại đây!
Đứa bé nhìn máu cứ dần lan rộng mà kinh hãi núp sau bà quản gia. Dì Hạ ôm lấy thằng bé đi tới bên, Mạn Tuyết hơi thở đã trở nên gấp gáp, nhìn thằng bé:
- Thiên Thiên, thật xin lỗi con!
Lời vừa dứt, mắt đã không trụ được từ từ mà nhắm lại. Bằng hơi thở cuối cùng, Mạn Tuyết còn gằn lên ba chữ “Hứa Mộc Lan” rồi buông xuôi.
- Phu nhân… Phu nhân…!
Đám người giúp việc thi nhau khóc lóc, đứa bé vẫn kinh hãi nhìn chằm chằm vào vũng máu đấy.
- Hứa Mộc Lan, tôi sẽ không tha thứ cho bà!
Bàn tay đập mạnh đóng quyển album lại, đôi mắt trở nên sắc lạnh nhìn xoáy sâu vào căn phòng phía bên, thanh âm phát ra đến run sợ người nghe:
– Hứa Mộc Lan, dù là con gái bà tôi cũng sẽ không bỏ qua!