Nữ nhân ngồi vị trí cao nhất ở chính giữa với đôi mắt sắc xảo toát lên vẻ quý phái. Ngồi bên cạnh cô phía bên trái là luật sư cấp cao của Tần Thị, tiếp đó là thư ký tổng hợp của Tần Thị. Ở bên phải cô là Đội trưởng đội Quản lý thị trường, cạnh đó là Cảnh sát điều tra cấp cao của Chính phủ.
Phía dưới, phóng viên, nhà báo, nhiếp ảnh cùng nhiều đơn vị khác đã bao kín cả hội trường. Những ánh sáng cứ chớp nháy liên tục cùng lời bàn tán xì xào. Vị thư ký lúc này lên tiếng:
- Tần Thị chúng tôi hôm nay tổ chức cuộc họp báo để giải thích về vấn đề mới xảy ra vừa qua. Đề nghị các vị giữ trật tự để luật sư của chúng tôi có lời muốn nói.
Mọi người dường như lúc này không để tâm lắm đến lời nói đó, cả hội trường vẫn cứ nhốn nháo như vậy. Diễm Nguyệt trong lòng bỗng có chút bực bội, quét ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống phía dưới, lạnh nhạt mà nói:
- Hôm nay, chúng tôi tổ chức cuộc họp báo này không phải để cho các vị tự do ngôn luận. Nếu mọi người cảm thấy không có nhã hứng để lắng nghe, vậy tôi cũng có thể kết thúc cuộc họp báo ngay bây giờ, chúng tôi có thể đợi khi nào các vị tự có ý thức sẽ tổ chức lại.
Không gian bỗng chốc trở nên im lặng, mọi người lúc đầu có ngỡ ngàng rồi sau đó lại thấy có chút xấu hổ mà tự ổn định lại vị trí của mình.
Sau một hồi yên ắng đến hơi thở cũng có thể nghe được, vị luật sư bên cạnh cô lúc này giở tập tài liệu trên bàn ra, dõng dạc nói:
- Về vấn đề lô hàng không rõ nguồn gốc, hôm nay chúng tôi sẽ cho các vị một câu trả lời thoả đáng. Trước hết, xin mời Quý vị nghe đoạn ghi âm này.
Lời vị luật sư vừa dứt, tiếng loa vang lên khắp hội trường, là giọng nói của hai người đàn ông:
- Mạnh tiên sinh, ngài cần lô hàng này làm gì?
- Ta muốn đưa vào Tần Thị, ngươi trong thời gian nhanh nhất chuyển lô hàng đó về đây cho ta. Ta sẽ sắp xếp người phụ giúp ngươi vận chuyển lô hàng đấy vào Tần Thị.
- Mạnh tiên sinh, ngài cũng biết Tần tổng là người như thế nào...
- Yên tâm, tôi sẽ cho cậu một con số thoả đáng.
- Haha...Mạnh tiên sinh, ngài thật hiểu lòng người.
- Đừng làm tôi thất vọng là được.
- Nhất định.
Đoạn ghi âm kết thúc mọi người bắt đầu bàn tán to nhỏ. Vị cảnh sát điều tra cấp cao lúc này mới lên tiếng:
- Hai người ở trong đoạn ghi âm các vị mới được nghe là hai nghi phạm có liên quan đến vụ lô hàng không rõ nguồn gốc. Thông qua giám định âm thanh, chúng tôi tra ra được người bỏ tiền ra để mua số lô hàng này chính là một cổ đông của Tần Thị - là Mạnh Thiếu Quang, người còn lại chúng tôi cũng đã bắt được và đưa cả hai về trụ sở để điều tra. Theo tất cả những gì họ khai báo, tất cả mọi chuyện đều do một tay Mạnh Thiếu Quang sắp đặt.
Lời vị cảnh sát vừa dứt mọi người liền ồ lên một tiếng. Những ánh đèn nháy cùng các câu hỏi vang lên:
- Xin hỏi, làm sao các vị có đoạn ghi âm đó?
- Theo chúng tôi được biết, Mạnh Thiếu Quang là cổ đông lớn nhất của Tần Thị cũng có thâm niên lâu năm dốc sức gây dựng Tần Thị, vì lý do ông ta lại làm như vậy?
- Tần phu nhân, chúng tôi có nghe tin Tần tổng đã kết hôn nhưng suốt những năm qua phu nhân không hề xuất hiện, tại sao bây giờ lại ra mặt?
- Tần phu nhân, chuyện vừa xảy ra, người liền xuất hiện, thật sự là trùng hợp sao?
Diễm Nguyệt đối với những câu hỏi đó lại tỏ ra bình thường, vị thư ký ở bên lãnh đạm nói:
- Chúng tôi tổ chức cuộc họp báo này để giải đáp cho quý vị về sự việc lô hàng vừa rồi. Bây giờ mọi chuyện đã rõ, chúng tôi không có nghĩ vụ phải trả lời câu hỏi của các người. Buổi họp báo kết thúc.
Thư ký vừa dứt lời, Diễm Nguyệt liền đứng dậy, trước khi đi ra khỏi hội trường, cô còn để lại một nụ cười thánh thiện cùng câu nói khiến ai cũng cảm thấy rợn người:
- Các vị khi đặt những câu hỏi như vậy với tôi, có nghĩ đến chồng tôi ở nhà cũng đang xem hay không? Thật sự tôi cũng không biết có trùng hợp hay không nữa, chắc phải về hỏi anh ấy mới được.
- Về phía hắn khi thấy những tên phóng viên kia dám cả gan khi dễ vợ mình liền tức giận siết chắt chiếc điều khiển trong tay, tay kia bấm điện thoại, lạnh giọng:
- Điều tra tất cả những phóng viên có mặt trong buổi họp báo hôm nay, bằng mọi cách phải cho bọn họ biến mất khỏi cái nghiệp phóng viên.
Dứt lời, hắn tắt điện thoại, ánh mắt khoét sâu vào màn hình trước mặt.
Nhưng sau khi nghe được câu cô nói như vậy, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ.
- ------/-/-/-/-/-------
Trong một không gian sang trọng, nội thất cao cấp. Một cô gái khá xinh đẹp ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên nũng nịu dựa vào vai ông:
- Ba à, con có chuyện muốn nói với ba.
Người phụ nữ ngồi đối diện nhìn hai cha con họ khẽ mỉm cười, lấy một con dao nhỏ để gọt hoa quả:
- Khả Vy, con lại định xin ba cái gì phải không?
- Mẹ, không phải xin mà là chuyệncura Quách Vy.
Người đàn ông nghe vậy liền quay sang hỏi:
- Chuyện của Quách Vy sao? Chuyện gì?
Khả Vy lúc này mới ngồi thẳng dậy, tiện tay lấy một miếng hoa quả đưa lên miệng ông:
- Ba à, con có người bạn muốn chung vốn vào Quách Vy. Anh ấy hiện là diễn viên Hollywood nổi tiếng vừa mới sang đây được mấy ngày.
- Muốn chung vốn sao?
- Vâng, ba. Anh ấy rất thích kinh doanh nhưng lại luôn thất bại, có nhờ con tìm vài mối làm ăn tốt để chung vốn. Anh ấy chỉ cần 10% cổ phần thôi.
Lời ả vừa dứt, ông bỗng chốc nhíu mày, suy nghĩ một hồi:
- Không được.
- Ba, sao lại không được?
Tô Ly Châu lúc này rót một ly trà đẩy sang ông:
- Khả Vy, ba con có tính toán cả. Ba bảo không được thì là không được.
- Mẹ, phải có lý do chứ. Hơn nữa, anh ấy sẽ giúp có có một vai diễn trong dự án film Hollywood sắp tới. Chỉ cần con có được vai diễn đó, chắc chắn sự nghiệp của con sẽ phát triển ra quốc tế.
Quách Phú Hùng cầm ly trà lên nhấp một ngụm:
- Khả Vy, số cổ phần ta có là 40%, con 10%, mẹ con 10%, tất cả là 60%. Nếu bây giờ bán 10% đi, chiếc ghế Chủ tịch của ta chỉ còn 50/50, nếu trong Quách Vy có kẻ mang ý đồ xấu thì thật sự vị trí này rất khó giữ.
- Ba, người lo xa quá đấy. Chỉ là 10% thôi mà.
- Không được. Khả Vy, mọi cái ba có thể chiều con, nhưng chuyện này nhất quyết không được.
Khả Vy quay sang nhìn Tô Ly Châu với ánh mắt nhờ bà giúp đỡ:
- Mẹ.
- Khả Vy, đừng cãi lời ba con. Ba con nói đúng đấy.
- Ba, mẹ. Hai người...
Khả Vy tức giận đứng dậy, hậm hực bỏ lên phòng đóng mạnh cửa lại.
Quách Phú Hùng ngồi đấy chỉ biết lắc đầu thở dài:
- Con bé này là do bà vẫn luôn cưng chiều nó quá nên mới như vậy đấy. Muốn gì cũng phải có bằng được, không chịu hiểu chuyện.
- Phú Hùng, ông lại đổ hết lỗi cho tôi sao? Nhà có mỗi đứa con gái, không chiều nó thì chiều ai, nó không hiểu thì nói cho nó hiểu.
Ông nghe vậy cảm thấy bất lực cũng đứng dậy đi về phòng.