Hai người thế mà lại là Tống Thời Trạch với giáo hoa nghề đứng ở cổng trường hôm nay.
Nguyễn Nhuyễn nhìn Thanh Nhiễm đang chú tâm trên sô pha, cô không đọc được mà lướt xuống xem các phần luận.
Lầu một: Ôi mẹ ơi (kinh nhỏ kinh tế) ai nói cho tôi biết tôi đang nhìn cái gì thế này?
Lầu hai:.....
Đến tận lúc lướt xuống bình luận thứ bảy, Nguyễn Nhuyễn vẫn không tin được vào mắt mình, cô nhìn vào màn hình điện thoại.
-
Tống Thời Trạch không ẩn danh, thậm chí có câu trả lời cũng không có, xem ra lần này tâm trạng của cậu ta rất không thoải mái rồi.
Nói cũng phải thôi, bàn tán tán hình ảnh được đưa lên, dù là ai thì tâm tình cũng không tốt.
Không ngờ người đăng bài trả lời bình luận của lầu bảy một câu: Có chưa rõ ràng lắm, nhưng nhận được là đủ rồi.
"Tôi không!" Nguyễn Nhuyễn thật muốn quỳ trước chủ bài đăng luôn.
Nguyễn nhuần nhuyễn luôn tự nhận mình là cô gái có học, hiền lành nên để giữ những hình tượng, cô rất hiếm khi nói tục.
“Nhiễm độc, cậu mau lên đàn trường xem đi.”
“Nghe cậu nhắc đến diễn đàn nhiều lần như vậy, cuối cùng diễn đàn là cái gì vậy?” Thanh lây nhiễm nghi ngờ mở điện thoại lên, at the field is not be a default life but time to the layer start must be off the machine.
Sau khi mở mấy lên, wechat nhảy ra 999+ dấu chấm đỏ.
Nguyễn Nhuyễn sớm qua, khi nhìn thấy một đống dấu đỏ, kinh dị: “Nhiễm trùng, sao cậu không thể xem tin nhắn được, nhiều tin nhắn cậu không hiếu kỳ à?”
Người dùng chế ảnh giống Nguyễn Nhuyễn, căn bản không chịu nổi nhiều điểm báo trên điện thoại.
“No view time.” Thanh Nhiễm mở wechat đọc một lượt.
Tin nhắn gần nhất là của Tạ Ánh An gửi đến, bên cạnh ảnh đại diện của cậu là dấu tròn đỏ với số 4.
17:23
X: Bài vật lý mấy hôm trước có chép lại không?
17:23
X: If have copy back, send for me with.
17:31
X: Nhìn thấy thì trả lời.
17:49
X: Không cần gửi nữa.
Thanh Nhiễm nhìn lại hiện tại mới có 18:12, cô dự một chút rồi vẫn lấy vật lý ra chụp lại mấy trang trước gửi cho cậu.
Chờ Thanh Nhiễm làm xong, Nguyễn Nhuyễn bên cạnh mới nói: “Lây nhiễm, mở liên kết diễn đàn trước khi gửi cho cậu đi.”
Thanh Nhiễm vẫn như, nhật ký trò chuyện của cô vẫn dừng lại ở ngày hôm nay cô nói rượu, nhật ký vẫn còn đó nhưng đường link kia không thấy.
Thanh Nhiễm nhìn trang diễn đàn. Trong đầu cô ấy không có chút xíu ấn tượng gì đối với việc trả lời Nguyễn Nhuyễn ngày hôm đó.
"Hả?" Nguyễn Nhuyễn Nhuyễn cũng ngẩn ngơ, đầu xem nhật ký trò chuyện với Thanh Nhiễm, vừa xem vừa lẩm bẩm: “Mình nhớ hôm đấy gửi cho cậu rồi mà…”
Nguyễn Nhuyễn xem xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Thanh Mặc, vừa cầm muôi vừa chạy mở cửa, cũng không biết bên ngoài là ai, chỉ nghe âm thanh nghi hoặc của anh truyền đến: “Sao cậu lại đến đây?”
Người đứng sau Lý Thanh Mặc cao hơn, Nguyễn Nhuyễn vừa nhìn qua thì thấy Tạ Ánh An, bây giờ cô hơi sợ Tạ Ánh An, cô căng thẳng ngồi thành thật bên cạnh Thanh Nhiễm.
Có người nhìn thấy hai người cùng nhau bước vào, hơn thế nữa một người mặc đồ ở nhà, một người mặc định tạp chí cầm nắm, nội tâm chết lặng của Nguyễn Nhuyễn đã sống lại.
Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc đã quen thân từ sớm, Lý Thanh Mặc căn bản không xem là khách mà tiếp đón, anh xoay người vào bếp.
Tạ Ánh An nhìn về phía Thanh Nhiễm, lúc thấy Nguyễn Nhuyễn thấy ngây thơ một chút.
Nguyễn Nhuyễn cười gượng, giơ tay chào: “Chào An ca.”
Tạ Ánh An hơi gật đầu rồi cậu đến chỗ Thanh nhiễm, tay nắm: “Vở vật lý.”
"Ừ." Thanh che quyển sổ còn chưa đặt xuống trong tay cho cậu.
Tạ Ánh An cầm quyển vở, ngồi hát đối diện hai cô bắt đầu ghi chú.
Nguyễn Nhuyễn làm quen với việc ngồi học cùng Tạ Ánh An nên cô tiếp tục xem điện thoại, cô hiếm khi xem tin nhắn trong lớp nhóm, thông báo tin nhắn kia hầu như đều là từ trong đây.
Trong trạng thái như vậy, Nguyễn Nhuyễn căn bản không bảo Thanh nhiễm lên diễn đàn nữa, cô không thể nhìn được Tạ Ánh An.
Chàng trai đang ở giữa tuổi thiếu niên với thanh niên, không hổ danh là giáo thảo, với thị lực 2.0 của mình, Nguyễn Nhuyễn nhìn rõ cả mái tóc đen nhánh hơi xoăn, hàng mi dài, hơi rủ xuống che đi đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng, màu môi nhàn nhạt, cả người hơi thở gấp.
This child as this, if as drop in in vô biên, double environment for up to the color hồng, chậc chậc…
Còn lại càng sắc hơn là đôi tay lật lật sách, ngón tay trắng thon dài, nếu có người yêu tay nhìn thấy đôi bàn tay như thế này, có thể chơi đến mấy năm cũng không chán.
Nguyễn Nhuyễn cũng khó chịu đánh giá tránh bị Tạ Ánh An phát hiện, anh ấy mắt không nóng, không lạnh lùng Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn vầng vàng bắt đầu nhìn điện thoại. Cô cẩn thận mở bài đăng trên diễn đàn, thấy không có gì làm nên xem một lượt bình luận bên dưới.
Miễn Thanh Nhiễm xem hết tin nhắn rồi, lên đầu tiên thì thấy Tạ Ánh An mở vở trong tay, ngồi dựa vào ghế sô pha nhìn cô, cũng không biết cậu bé đã được bao lâu rồi.
Đối mặt với Thanh Nhiễm nhìn nhau, cậu ấy cũng không có lấy một chút ngại ngùng, cậu ấy gập người lại, lấy điện thoại chấm một vài cái rồi biểu hiện ra khỏi điện thoại.
Điện thoại trong tay Thanh Lột lên âm thanh báo hiệu có tin nhắn gửi đến, Tạ Ánh An gửi cho cô một đường liên kết, cô mở ra nhìn ngay lập tức đập vào mắt là hình ảnh nghiêng của Tống Thời Trạch cùng một nữ sinh khác, khoảng cách của hai người họ rất gần, toàn bộ sớm vượt qua khoảng cách của nam sinh với nữ sinh.
Thanh Nhiễm biết tên Tống Thời Trạch từ trước đến nay không phải dạng tốt lành gì, năm cao nhất vẫn còn theo đuổi cô như phát điên lên nhưng sau lưng không ngừng trêu đùa các cô gái khác.
"Chưa nhìn thấy?" Tạ Ánh An ngồi cách một bàn trà hỏi cô.
"Thấy rồi." Thanh Nhiễm thoát ra, lười biếng không muốn xem tiếp.
Thái độ của Thanh Nhiễm Tạ Ánh An không đoán được, có những lời cần nói, cậu vẫn không làm dự mà nói ra: “Mặc kệ lúc trước cậu đồng ý với hắn cái gì, loại người này từ nay về sau, cậu tốt nhất nên tránh xa ra. ”
Người từ giờ vẫn còn một bên nghe lén-Nguyễn Nhuyễn nghe đến đây không khỏi nín thở.
Mẹ kiếp! Cảm thấy An ca thật giống tổng tài bá đạo.
Thanh Liễm cụp mắt xuống không trả lời.
Hôm nay cô ấy chỉ nói với Tống Thời Trạch một câu, Tống Thời Trạch đã đồng ý chuyển lớp, mọi người đều cho rằng cô ấy đồng ý với Tống Thời Trạch chuyện gì đó, nhưng thực ra, cô ấy có đồng ý với anh ấy chuyện gì đâu, cô ấy chỉ nói một câu, lớp bảy gần với lớp của giáo dục hoa năm hai nhất.
Chỉ một câu này thôi đã làm cho kẻ lừa bịp đầu Tống Thời Trạch chủ động từ bỏ theo đuổi.
Không chờ được câu trả lời của Thanh Nhiễm, Tạ Ánh An có chút bực mình, cậu thu dọn bàn trà rồi quay người, chân dài bước về.
Đi mà không nói câu nào không phải là tác phẩm của Tạ Ánh An từ xưa đến nay.
Một lúc sau, Lý Thanh Bạt che đậy thức ăn đầy đủ, anh nhìn một vòng rồi hỏi Thanh Nhiễm: “Tạ Ánh An ở đâu?”
“Đi rồi.” Thanh Nhiễm cái đỡ trong tay anh rồi đặt xuống bàn: “Nguyễn Nhuyễn, ăn cơm thôi.”
Nguyễn Nhuyễn trả lời một tiếng, đặt điện thoại trên tay xuống rồi đi qua.
“Sao lại đi rồi nhỉ?” Lý Thanh Mặc lẩm bẩm, mở cửa nhìn ra, bên ngoài đã sớm không thấy bóng Tạ Ánh An nữa rồi, cũng không biết trời lất phất mưa từ bao giờ.
Thanh Nhiễm dừng tay lại, nhà Tạ Ánh An cách nhà cô khá xa, cũng không biết cậu quay về bằng gì, có mang theo ô không?
-
Sau đó cô cầm ô ở cửa, đầu cũng không ngoảnh lại mà chạy, Nguyễn Nhuyễn không kịp nói gì cả.
Trời mưa lất phất, dù không lắm nhưng làm người khó chịu, Thanh Nhiễm mới chạy được mấy bước dừng lại, cô cầm ô trên tay quay lại đầu nhìn.
Tạ Ánh An tựa lưng vào bức tường ngoài cửa nhìn, đôi mắt sâu đen láy của cậu từ phút nhìn thấy, không khí xung quanh cậu cũng không còn trầm xuống nữa.
“Mưa rồi còn chạy ra ngoài làm gì?” Cậu đứng dậy, đội mưa đến cạnh Thanh Nhiễm, “Tìm tôi hả?”
Thanh Nhiễm màu cao chiếc ô lên che cho hai người, cô ấy cũng không biết tại sao đầu tiên mình lại nóng lên và phi ra đây.
Có lẽ bởi vì chiếc áo cà phê buổi chiều nay làm cho tinh thần quá thanh tỉnh, cũng có thể là cô ấy tự nhiên ra cậu thiếu niên này vì cô mà cùng Lý Thanh Mặc đánh Tống Thời Trạch.
Bởi vì đầu cô ấy bị ký ức trong cuốn sách ảnh, khoảng thời gian này, cô ấy luôn tự mình hững hờ với Tạ Ánh An.
Tạ Ánh An bắt lấy cái ô trong tay cô, nâng cao, đưa cô quay lại cửa nhà: “Mau quay về.”
Tạ Ánh An không có ý muốn tiến vào, cô quay đầu nhìn cậu: “Không vào cùng tôi à?”
Tạ Ánh An lắc đầu: “Tôi có việc làm.”
Mưa dần dần, bóng dáng chàng trai từ mờ dần sau màn mưa.
—-------------
Lũ mèo hoang dưới gốc cây bị đói không ngừng kêu “meo, meo, meo”.
Thiếu quần áo màu xanh lá cây trên cây với bóng người che khuất mặt không nhìn rõ biểu cảm.
Nước mưa thuận theo lá cây xuống thấm ướt quần áo, điện thoại trong túi quần không ngừng rung động nhưng được bảo vệ như không nghe thấy.
Chờ đến khi bóng tối buông xuống, Quý Ngạn Thần mới tỉnh táo trở lại, anh bớt bóng tối thoát xuống dưới gốc cây.
Những chú mèo hoang vẫn không ngừng kêu bên chân, anh mèo con nhỏ nhất lên, người nó kêu đến mức không nhìn rõ màu lông ban đầu nữa.
Thiếu niên lẩm bẩm: “Cô ấy không đến rồi…”
Mưa gió nổi lên, không gian chỉ lưu lại câu nói nóng của anh.