• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành tích học tập của Ôn Thời Nghi ở trường trước đây đều xếp thứ nhất, vậy mà lần này lại tụt xuống thứ ba, trong lòng cô không thể tiếp thu nổi.

Ôn Thời Nghi biết người có gia đình phổ thông như cô chỉ có con đường duy nhất chính là học tập, chỉ có học tập mới có thể đổi đời.

Bây giờ cô cũng không còn tâm trạng đấu đá với Hoàng Thiên Dũ nữa, dù sao thì hai người đều không có chỗ tốt nào.

Thanh Nhiễm để đạt được vị trí thứ nhất nên gần đây học tập càng thêm nỗ lực, ngày nào cũng đến lớp rất sớm để học.

Thanh Nhiễm không nghĩ tới cô khắc khổ như vậy rồi mà Ôn Thời Nghi lại càng khắc khổ hơn cô, mỗi ngày lúc cô đến lớp, Ôn Thời Nghi cũng đã ngồi vào chỗ học rồi.

“Thanh Nhiễm, chào!” Ôn Thời Nghi thấy Thanh Nhiễm bước vào, chào hỏi theo thói quen.

“Chào!” Thanh Nhiễm mỉm cười đáp lại.

Trước đó giữa hai người xảy ra chuyện chẳng vui vẻ gì nên cách chung sống cũng rất lạnh nhạt.

Người xếp thứ hai và thứ ba đều khắc khổ học tập, trong lòng học sinh lớp một bắt đầu phát hoảng lên.

Vốn dĩ thành tích của học bá đã ở độ cao mà bọn họ chạy theo không kịp, học bá lại nỗ lực thêm vậy bọn họ còn đường sống sao?

Cứ như vậy, dần dần học sinh lớp một không cần lão Ngô giám sát, mọi người giống như ganh nhau học tập, đều vô cùng chăm chỉ.

Nhưng người xếp thứ nhất là một ngoại lệ.

Từ sau khi ngồi cùng bàn với Thanh Nhiễm, Tạ Ánh An rất ít khi sát giờ mới tới lớp.

Nhưng mấy hôm nay, cậu đột nhiên lại sát giờ mới tới.

Lão Ngô cũng không đi quản cậu, dù gì trong mắt tất cả giáo viên dạy lớp một, Tạ Ánh An có thiên phú trên phương diện học tập, cậu không cần nghiêm túc học, vị trí thứ nhất cũng chưa bao giờ trượt khỏi tay.

Hôm nay Tạ Ánh An lại sát giờ mới tới, lúc cậu đến lão Ngô đã ngồi trên bàn giáo viên rồi, ông đang mở bình uống trà.

Thấy Tạ Ánh An vào, lão Ngô mắt cũng không thèm ngước lên, nhưng lúc thấy Tô Sâm, ông lập tức đặt bình nước xuống, “Tô Sâm, qua đây!”

Tô Sâm đau khổ bước qua, “Chào thầy ạ.”

“Sớm?’’ Lão Ngô chỉ đồng hồ trên tay rồi bảo Tô Sâm nhìn: “Cậu nói cho tôi biết, bây giờ là mấy giờ rồi.”

(早:zao từ này trong tiếng trung có nghĩa là chào buổi sáng, cũng có nghĩa là sớm, ở đây bạn Tô Sâm nói chào buổi sáng nhưng bị thầy vặn lại)

Tô Sâm không dám nói, cậu nhìn Tạ Ánh An đã ngồi vào chỗ rồi.

Thầm nghĩ, đều là người nhưng mệnh khác nhau.

“Không cần nhìn người ta,” lão Ngô bắt đầu tiêu chuẩn kép: “Người ta ngày nào cũng như thế cũng có thể thi thứ nhất, cậu có thể sao?”

Tô Sâm cúi đầu.

“Không thể cứ đến muộn như vậy, nào cậu nói xem, thi giữa kỳ cậu xếp thứ bao nhiêu……”

Các bạn học đều vểnh tai nghe trộm, lão Ngô sợ ảnh hưởng đến người khác học tập, cũng không còn tâm trạng mắng cậu ta nữa.

Cuối cùng tổng kết lại một câu: “Tuần sau kiểm tra nhỏ, cậu dám làm thành tích tụt xuống xem, tôi để một mình cậu ở lại học đến mười giờ.”

Tô Sâm bị dọa đến run người.

Tạ Ánh An vừa ngồi vào chỗ đã lật bừa một cuốn sách.

Thanh Nhiễm bắt đầu ngưỡng mộ loại “học sinh tốt” này rồi, thành tích thi cử của Tạ Ánh An trong mắt thầy cô chính là một tấm kim bài miễn tử.

Tạ Ánh An vẫn tính là người tốt, trong tình huống bình thường, kể cả cậu không học cũng sẽ không làm phiền Thanh Nhiễm học.

Cậu không biết Thanh Nhiễm hôm nay không có tâm trạng học hành, tối hôm qua nằm mơ cô cũng mơ thấy hào quang nam chính của Tạ Ánh An, rồi mơ thẳng tới lúc bản thân lên đại học, không chỉ thoát khỏi nữ chính mà còn thoát khỏi cốt truyện, vô cùng vui vẻ.

Hôm nay đến trường, cô chờ không nổi nữa mà muốn biết rốt cuộc trên người Tạ Ánh An có hào quang nam chính không, hay chuyện hôm qua chỉ là sự trùng hợp.

Lão Ngô không ngồi trong lớp quá lâu, hôm nay lớp một không có tiết của ông, ông còn phải quay lại chuẩn bị bài.

Đợi lão Ngô đi, không khí trong lớp rõ ràng nhẹ nhàng hơn không ít.

Thanh Nhiễm đang muốn tìm cơ hội chạm vào Tạ Ánh An thì cơ hội lại tự tìm đến cửa.

Ôn Thời Nghi cầm một quyển sách bước qua đây, sau khi bị Tạ Ánh An từ chối mấy lần, cô cũng học được cách thông minh rồi, có bài không hiểu, cô sẽ đi tìm Thanh Nhiễm bàn bạc

-

Ôn Thời Nghi chỉ vào bài đó, vậy mà Thanh Nhiễm thực sự biết, nhưng não thì biết rồi còn tay có viết được ra không thì chưa chắc, đặc biệt là nữ chính còn đang ở ngay trước mắt cô.

Hào quang nam chính nữ chính chạm nhau, cô chỉ là nữ phụ số ba bị kẹt ở giữa, xác thực có chút khó khăn.

Thanh Nhiễm cười nhìn Ôn Thời Nghi, “Tôi cũng không biết.”

Ôn Thời Nghi không để ý lại nhìn Tạ Ánh An, rất nhanh cười lên: “Không sao cả, đợi lát nữa mình đi hỏi giáo viên vậy.”

Thanh Nhiễm chỉ vào trang vở, quay sang nhìn Tạ Ánh An.

Tạ Ánh An không do dự, ghé qua nhìn đề bài.

Tạ Ánh An chắc chắn biết, cây bút trong tay cậu chỉ vào đề bài rồi viết các bước giải cho bọn họ.

Nam nữ chính một trái một phải, Thanh Nhiễm bị kẹp ở giữa, lúc này Tạ Ánh An cách cô rất gần, nếu cô giả vờ “vô ý” chạm phải, cậu khẳng định không biết.

Các bước giải được viết ra rồi, Tạ Ánh An bỏ qua Ôn Thời Nghi mà nhìn Thanh Nhiễm, “Hiểu chưa?”

Thanh Nhiễm giả vờ bày ra biểu cảm lơ mơ như hiểu mà cũng như không hiểu, cô lấy lại cây bút trong tay Tạ Ánh An, động tác có chút lớn, chạm lướt qua mấy ngón tay Tạ Ánh An.

Cảm giác ấm áp nhẵn nhụi, Tạ Ánh An ngẩn ra, Thanh Nhiễm giả vờ như không có gì, cúi đầu làm bài.

-

Ôn Thời Nghi nhìn bài giải đến nửa ngày, nụ cười có phần không tự nhiên: “Thanh Nhiễm, cậu nhanh như vậy đã có thể suy một ra ba? Giỏi quá!”

Trong lòng Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này viết đáp án không bị sai nữa.

Quả nhiên là hào quang nam chính càng lợi hại hơn so với hào quang nữ chính, Thanh Nhiễm lập tức trả lại cây bút cho Tạ Ánh An, sau đó rút lại tập vở, cúi đầu viết.

Cả quá trình căn bản không dám nhìn Tạ Ánh An thêm cái nào.

Nhưng cô vẫn thấy ánh mắt như có như không của Tạ Ánh An đang đánh giá cô, mang theo vài phần ngờ vực với nghiên cứu.

Chậc! Mới chạm tay một cái, nhẹ nhàng như thế, Tạ Ánh An có cần nghĩ nhiều vậy không?

Ngày đó lúc trên xe, cậu cầm tay cô đến nửa ngày không buông, cô còn chưa nói gì đâu.

Thanh Nhiễm làm xong hai bài thì đã bình tĩnh lại, cô vờ như vô ý nhìn qua Tạ Ánh An.

Tạ Ánh An quả nhiên đang nhìn cô, tay chầm chậm xoa cằm, như đang nhìn cô lại như không phải, vô cùng quang minh chính đại.

Sự trấn định của Thanh Nhiễm rất nhanh đã vỡ vụn, cô chớp mắt, lắp bắp hỏi: “Sao, sao thế? Nhìn, nhìn tôi làm gì?”

“Không có gì.” Tạ Ánh An ngồi thẳng dậy, đột nhiên bật cười.

Thiếu niên bình thường cười cũng lạnh nhạt, hôm nay lại mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.

Trong lòng Thanh Nhiễm phát hoảng, sợ Tạ Ánh An phát hiện ra gì đó dị thường, lại cảm thấy Tạ Ánh An thông minh như thế, chắc đã phát hiện ra chỗ dị thường của cô rồi.

Cô cầm bút, tiếp tục cúi đầu làm bài.

Mẹ nó, để làm hỏng hào quang nữ chính lại phải tiếp xúc thân thể với Tạ Ánh An, thế giới này mẹ nó còn gì gọi là đạo lý nữa không?

Đợi đã, bây giờ cô cần làm cho rõ ràng, chạm Tạ Ánh An một lần thì hào quang nam chính có thể duy trì trong bao lâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK