Đối với việc ngày mai phải thi Toán Lý, trong lòng Thanh Nhiễm khá lo lắng.
Sáu giờ tối, lão Ngô cong mang tấm lòng cha già ra nhắn trong nhóm lớp một đoạn âm thanh, Thanh Nhiễm nhìn thấy thuận tay mở ra nghe—--
“Các bạn học, lâm trận mới mài đao không vui cũng không nhẹ nhàng, nhưng ngày mai phải thi rồi, hôm nay phải nắm chắc thời gian ôn tập, lần này tranh thủ giành lấy thành tích tốt một chút.”
Các bạn đều trả lời bằng meme “Xông lên, xông lên” hay là “Cố lên”
Thanh Nhiễm cũng gửi một meme “Phấn đấu” qua, chưa đầy hai phút sau Tạ Ánh An cũng gửi một cái meme giống hệt của cô.
Nhóm lớp đang sôi nổi bỗng chốc yên lặng.
Đây là tin nhắn đầu tiên mà tên Tạ Ánh An từ khi bị kéo vào nhóm lớp gửi đến đó, bình thường lão Ngô gửi tin yêu cầu cả lớp nếu nhìn thấy thì phải trả lời cũng không thấy cậu ta trả lời đâu.
Tô Sâm là người đầu tiên @Tạ Ánh An.
Tô Sâm: An ca bị hack nick sao?
Tạ Ánh An bên kia không trả lời.
Tô Sâm: Ha ha, mọi người tiếp tục đi, An ca bên kia có lẽ là lỗi hệ thống rồi.
Lão Ngô @Tô Sâm mắng: Lại còn tiếp tục? Không mau đi ôn tập đi, để tôi xem thành tích lần này của cậu được bao nhiêu?
Tất cả lớp đều thở phào, cũng may chỉ có Tô Sâm là con chim đầu đàn bị gõ.
Lão Ngô: Giải tán rồi đi ôn bài đi!
Tô Sâm: Vâng ạ.
Cả lớp đều tản ra hết rồi còn có ôn tập hay không thì không biết được.
Hôm nay Lý Thanh Mặc quay về rất sớm, việc đầu tiên sau khi anh về là hỏi xem Thanh Nhiễm thi thế nào rồi.
“Cũng tàm tạm.” Thanh Nhiễm trả lời như thật: “Cũng không thấy khó lắm.”
“Fu ck!” Lý Thanh Mặc mắng một tiếng, quay về phòng cơm cũng không thèm ăn.
Chín giờ tối, Thanh Nhiễm cảm thấy mình mài đao ổn rồi, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có thể có trạng thái tốt nhất để làm bài.
Cô xuống lầu lấy sữa bò, nghĩ một chút rồi lại rót thêm một ly nữa mang lên lầu.
Lý Thanh Mặc không đóng cửa phòng, Thanh Nhiễm bê ly sữa tiến vào.
Lý Thanh Mặc đang vùi đầu trong đống đề chưa làm, anh viết vô cùng chăm chú, ngay cả khi Thanh Nhiễm bước vào anh cũng không biết.
Thanh Nhiễm thấy anh cặm cụi làm bài thì có chút cạn lời, theo như lời lão Ngô thường nói thì chính là—-Nước đến chân mới nhảy, biết trước là phải làm rồi mà vẫn không làm.
Thấy dáng vẻ này của Lý Thanh Mặc, trông lòng Thanh Nhiễm có chút…sung sướng.
Cô đặt ly sữa bò xuống bàn học của anh, dặn dò: “Ca, lát nữa nhớ uống sữa đó.”
“Ừm.” Lý Thanh Mặc đáp một tiếng nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Chậc chậc, dáng vẻ tràn ngập cảm giác nguy cơ này của anh thật muốn để Liễu Lạc Khê nhìn thấy.
Thanh Nhiễm muốn đùa, chạy về phòng lấy điện thoại quay một đoạn video tầm mười lăm giây Lý Thanh Mặc đang đau khổ làm bài, sau đó gửi cho Liễu Lạc Khê.
Cô gái nghiện game Liễu Lạc Khê trả lời nhanh hơn bình thường.
Đại biểu tỷ: Nhiễm Nhiễm, sao em lại phải công kích chị như vậy? (đau lòng)
Ồ, quên mất đại biểu tỷ còn chưa thi giữa kỳ.
Thanh Nhiễm trả lời: “Đại biểu tỷ, tụi em hai ngày nay thi giữa kỳ, anh trai em lâm trận mài đao đó.”
Bên kia yên lặng đến nửa phút, sau đó từng tin nhắn bạo tạc qua.
Đại biểu tỷ: (Kinh ngạc đến rớt cằm) meme.
Đại biểu tỷ: (Biến đi) meme.
-
Thanh Nhiễm trả lời: Tháng tư rồi đó chị ơi, trường chị chắc cũng sắp thi rồi đó.
Đại biểu tỷ: (hóa đá) meme.
Đại biểu tỷ: Cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi Nhiễm Nhiễm à, đến lúc đề của tụi em được trả về nhớ chụp cho chị.
Thanh Nhiễm cạn lời, cô có chút hối hận vì nói cho đại biểu tỷ chuyện này rồi.
Cô đáp: Biểu tỷ, đề thi của chúng ta không giống nhau đâu.
Đại biểu tỷ: Không quan tâm, không quan tâm, lỡ đâu đến lúc thi đề lại giống nhau thì chẳng phải chị sẽ lời sao.
Thanh Nhiễm:......
Cô còn có thể nói gì đây, cô chỉ có thể đồng ý thôi.
Thanh Nhiễm không biết Lý Thanh Mặc làm bài đến mấy giờ. Nhưng hôm sau quầng thâm dưới hai mắt anh có thể sánh ngang với quốc bảo rồi, cả người trông càng có vẻ túng dục quá độ, bị rút sạch tinh lực.
Dì Lưu lo lắng hỏi có phải anh bị mất ngủ nghiêm trọng lắm không?
Lý Thanh Mặc ngáp ngắn ngáp dài uống canh, cũng không cố giữ im lặng nữa.
“Không bị mất ngủ ạ, dì Lưu, tối qua con làm bài muộn quá thôi.”
Nói xong anh lại oán trách nhìn Thanh Nhiễm.
Thật là, nếu không phải có một cô em gái là học bá, anh sao lại bị ép thành dạng này.
Dì Lưu vẫn còn đang lải nhải ca thán: “Giáo viên bây giờ cũng thật là, sao lần nào cũng giao nhiều bài tập như vậy chứ……”
Tốc độ ăn của Thanh Nhiễm rất nhanh, ăn xong bữa sáng, cô đeo cặp lên rồi đi, mặc kệ tiếng gọi của Lý Thanh Mặc ở phía sau cô cũng không dừng lại đợi anh.
Thanh Nhiễm không nghĩ tới vừa ra đến cổng đã gặp Tạ Ánh An, cậu cũng vừa bước đến cổng nhà cô.
Cô ngẩn ra, quay đầu chỉ vào phòng: “Cậu tìm anh tôi sao? Anh ấy vẫn còn đang ăn sáng.”
Tạ Ánh An nhếch khóe môi, thuận thế tiếp lời: “Vậy không đợi anh ta nữa, chúng ta đi trước thôi.”
Nếu là trước đây, Thanh Nhiễm sẽ nhìn ra chút dị thường từ thái độ của cậu, nhưng hôm nay trong đầu cô bị kiến thức Toán học với Vật lý lấp đầy rồi, không cách nào để ý xem thái độ của Tạ Ánh An có dị thường hay không.
Hai người đến trường học, Thanh Nhiễm vẫn chưa yên tâm, cô hỏi Tạ Ánh An: “Còn nhớ bài hôm trước Ôn Thời Nghhi hỏi cậu không?”
Tạ Ánh An nhíu mày: “Không nhớ lắm.”
Sự thật chứng minh ngay cả Ôn Thời Nghi hỏi bài lúc nào cậu căn bản cũng không nhớ.
-
Nói xong cô chạy về phía lớp một năm hai.
Tạ ÁNh An sớm đã không nhớ gì về bài kia, cậu thấy thời gian còn sớm, Thanh Nhiễm đã đi về phía lớp một rồi nên cậu cũng đi theo cô.
Đợi lúc quay lại lớp một, bên trong đã không còn ai nữa, Thanh Nhiễm chạy thẳng về chỗ mình mới nhớ ra mấy hôm nay thi giữa kỳ, tất cả sách vở đều được mang về nhà rồi.
Thanh Nhiễm: Cố loại cảm giác muốn khóc nhưng khóc không nổi.
Tạ Ánh An nhàn nhã tựa bên cửa lớp, sau khi thấy một loạt động tác của Thanh Nhiễm rồi sau đó buồn bực ngồi bên bàn học không động, cậu không nhịn được bật cười, hỏi: “Tìm vở Toán sao?”
Thanh Nhiễm quay đầu nhìn cậu, ỉu xìu gật đầu: “Ài ~ tôi quên mất mình đã mang hết sách vở về rồi.”
Thiếu niên bên cửa cười đến xuân phong đắc ý, hàng răng trắng như rọi thẳng vào mắt Thanh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, nếu tôi có thể lấy sách ra, cậu…cảm ơn tôi thế nào?’’
Ai biết được Tạ ÁNh An lại có thể mang đến bất ngờ lớn như vậy.
Ồ, thay vì nói là bất ngờ chẳng bằng nói cậu ta lười.
Cậu căn bản lười mang sách về, thuận tay nhờ học trưởng năm ba giữ hộ.
Đợi Thanh Nhiễm lật đến bài kia, Tạ Ánh An cũng ghé qua xem, hương bạc hà cùng hương cỏ của hai người dần dần giao hòa.
Hôm nay Thanh Nhiễm không búi tóc, mái tóc mềm mại thả ngang vai trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Yết hầu Tạ Ánh An trượt xuống, cậu chỉ vào bài kia nói: “Bài này đối với chúng ta mà nói độ khó khá lớn, có lẽ không thi phải đâu.”
Giọng nói thiếu niên trầm trầm.
Thanh Nhiễm không có thời gian để ý, cô xem lại từng bước giải, thuận miệng nói một câu: “Cậu không cảm thấy đề thi lần này độ khó tương đối lớn sao?”
Tạ Ánh An nghi hoặc: “Có sao?”
Cậu cảm thấy lần nào thi chẳng giống nhau, làm gì có lúc nào khó chứ?
Thanh Nhiễm: “......”
Mẹ nó! Một kích chí mạng đến từ học bá chân chính.