Ôn Thời Nghi cũng đến rất sớm, cô từ trước đến nay đều khắc khổ học tập, sau mấy bài kiểm tra nhỏ, các thầy cô cũng nhớ rõ con ngựa đen đột nhiên xuất hiện này.
Ôn Thời Nghi ngẩng đầu nhìn Thanh Nhiễm bước vào, hơi mỉm cười gật đầu chào hỏi cô.
Thanh Nhiễm cũng nhàn nhạt cười lại, không muốn cùng Ôn Thời Nghi thân thiết thêm.
Tạ Ánh An quả nhiên không đến lớp, lão Ngô nhìn qua chỗ trống của cậu cũng không hỏi gì, xem ra cậu đã xin nghỉ rồi.
Lúc lên lớp Thanh Nhiễm còn nghĩ Tạ Ánh An đột nhiên biến mất một tuần, rốt cuộc là đi đâu rồi?
Mười phút nghỉ giữa giờ, Nguyễn Nhuyễn chạy qua ngồi vào chỗ Tạ Ánh An.
Lúc biết Tạ Ánh An một tuần không đến lớp, Nguyễn Nhuyễn vô cùng vui vẻ, “Nhiễm Nhiễm, tuần này trừ tiết của lão Ngô ra, mình lên ngồi với cậu nhé?”
Thanh Nhiễm thì sao cũng được, trước đây Nguyễn Nhuyễn ngồi cùng cô, cô cũng quen với việc bên tai có máy nói rồi.
Nguyễn Nhuyễn nhìn Thanh Nhiễm, lát sau lại thở dài, Thanh Nhiễm không nhịn nổi đành buông bút hỏi cô: “Sao vậy?”
Khó có dịp Nguyễn Nhuyễn phiền não không vui: “Ài, Nhiễm Nhiễm, cậu không biết đâu, dạo này Hoàng Thiên Dũ với Ôn Thời Nghi đấu đến lợi hại, mình ở giữa hai người họ phiền đến chất mất.”
Thanh Nhiễm cũng không biết nên an ủi Nguyễn Nhuyễn thế nào.
Khoảng thời gian này trong sách, Tạ Ánh An cứu Ôn Thời Nghi, Ôn Thời Nghi nảy sinh tình cảm với cậu, hai người lại là bạn cùng bàn.
Hoàng Thiên Dũ sớm đã ghen tị đến đỏ mắt, luôn tìm cách khiêu khích Ôn Thời Nghi, nhưng Ôn Thời Nghi cũng không phải người thiện lương ngây thơ gì, lần nào cô cũng có cách để Tạ Ánh An không thể không giúp cô.
Lâu dần, các bạn lớp một đều biết Tạ Ánh An có ý với học sinh mới.
Bây giờ Tạ Ánh An không giúp Ôn Thời Nghi đối phó với Hoàng Thiên Dũ, thế nhưng Ôn Thời Nghi lại không ăn chút khổ nào, điều này có thể thấy cô cũng đủ lợi hại.
Thanh Nhiễm không muốn nhắc tới chuyện của Ôn Thời Nghi, bây giờ mọi chuyện đã dần dần chệch khỏi tuyến truyện, có thể xác định rõ ràng rằng Tạ Ánh An không thích Ôn Thời Nghi.
Thanh Nhiễm lại càng muốn rời xa cốt truyện hơn, tốt nhất là vận mệnh của cô do cô tự mình nắm giữ.
“Đúng rồi,” Thanh Nhiễm đột nhiên nhớ ra bài đăng trên vòng bạn bè của Tống Thời Trạch hôm qua, cô hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Bài đăng trên vòng bạn bè của Tống Thời Trạch, cậu xem chưa?”
Nguyễn Nhuyễn ngơ ra, cô vừa lấy điện thoại vừa hỏi: “Vòng bạn bè nào?”
Thanh Nhiễm mở vòng bạn bè của Tống Thời Trạch ra nhìn, Tống Thời Trạch không phải người mà, bài đăng hôm qua cậu ta chặn Nguyễn Nhuyễn rồi, hơn nữa cậu ta còn xóa mọi động thái.
Có lẽ là cảm thấy mục đích đã đạt được.
Cũng may Thanh Nhiễm làm việc gì cũng chừa đường lui, cô đã tải lại bức ảnh kia gửi cho Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn mở bức ảnh ra nhìn, nhìn rất lâu sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngón tay cô lướt trên điện thoại rất nhanh, với thị lực 5.2, Thanh Nhiễm thấy Nguyễn Nhuyễn đánh một hàng chữ—-----
Tống Thời Trạch, hôm qua trộm chó vui không?
Đáng đời, Thanh Nhiễm nghĩ.
Ngón tay Nguyễn Nhuyễn ấn mở bức ảnh, phóng to lên nhìn.
Cô nhíu mày quan sát nửa ngày, đột nhiên chỉ vào bóng lưng Quý thần rồi đưa Thanh Nhiễm xem: “Nhiễm Nhiễm, cậu xem bóng lưng nam sinh này có vẻ giống Quý thần nhỉ?”
Thanh Nhiễm co rút khóe miệng, trái lương tâm nói: “......Không giống.”
Không nghĩ tới Nguyễn Nhuyễn cũng đồng ý gật đầu: “Phóng to lên như này nhìn đúng là có chút không giống nữa.”
Thanh Nhiễm thầm thở phào, cầm bút, mở sách vật lý ra.
“Có điều,” Nguyễn Nhuyễn lại lẩm bẩm: “Tên Tống Thời Trạch là người trộm chó, vậy cái câu trộm chó gặp trộm chó có ý gì nhỉ? Lẽ nào còn có người trộm chó khác?”
Tay Thanh Nhiễm run lên, đầu bút gạch một vết dài trên trang sách.
Giờ nghỉ trưa, Hoàng Thiên Dũ với Ôn Thời Nghi lại đấu nhau, các bạn học sớm đã không thấy lạ nữa, nên làm gì thì làm nấy, cũng không ai để ý đến các cô.
Lần này Hoàng Thiên Dũ vẫn quá đáng như cũ, cô ta nhân lúc Ôn Thời Nghi xuống nhà ăn, lại vẩy mực nước xanh đỏ, đen lên mặt bàn học Ôn Thời Nghi.
Cách thức giống nhau dùng cho người khác nhau, đây đúng là tác phong của nữ phụ như Hoàng Thiên Dũ.
Ôn Thời Nghi quay lại lớp học, thấy mặt bàn toàn vết mực, một lời không nói liền xoay đầu chạy ra ngoài.
Nguyễn Nhuyễn với Thanh Nhiễm vào lớp sau Ôn Thời Nghi, bọn hộ đụng phải Ôn Thời Nghi đỏ mắt chạy qua còn có chút ngỡ ngàng.
“Chắc chắn là bị Hoàng Thiên Dũ bắt nạt rồi.” Nguyễn Nhuyễn xua tay, bộ dáng hết cách rồi: “Nhà Thời Nghi không tốt lắm, không thể chính diện đối chọi với Hoàng Thiên Dũ như Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta.”
Thanh Nhiễm cụp mắt suy tư, gia cảnh nhà Ôn Thời Nghi đúng là không tốt lắm.
Đợi đến khi vào lớp, Thanh Nhiễm mới nhìn thấy mặt bàn đầy vết mực của Ôn Thời Nghi, cô liếc qua Hoàng Thiên Dũ.
Hoàng Thiên Dũ cảm nhận được tầm mắt của Thanh Nhiễm, cô ta nhếch cằm cười, thần sắc có vài phần ngạo mạn.
Nguyễn Nhuyễn kéo tay Thanh Nhiễm nhỏ giọng: “Nhiễm Nhiễm, Hoàng Thiên Dũ không phải loại tốt đẹp gì, cậu đừng qua chống đối cô ta, chuyện này không có chỗ nào tốt với cậu cả, cứ để Thời Nghi tự mình giải quyết đi, nếu thực sự không được, chúng ta sẽ giúp đỡ sau.”
Thanh Nhiễm cũng không muốn chống đối loại người như Hoàng Thiên Dũ, cái loại nữ phụ không não như cô ta, nếu theo như tiểu thuyết trên mạng thì—--
Vĩnh viễn đừng cố tranh luận với đồ ngu, bởi vì cô ta sẽ kéo bạn xuống bằng trình độ của cô ta, sau đó dùng đủ kinh nghiệm phong phú đánh bại bạn.
Thanh Nhiễm với Nguyễn Nhuyễn đều không nghĩ tới Ôn Thời Nghi lại đi gọi lão Ngô.
Có lẽ Hoàng Thiên Dũ cũng không ngờ tới Ôn Thời Nghi sẽ đi báo cáo chuyện nhỏ này, cô ta trợn mắt, nhìn về phía Ôn Thời Nghi, trong mắt có chút không thể tin cùng hoảng loạn.
Lão Ngô giận rồi, ông gõ vào bàn giáo viên rồi chỉ vào mặt bàn của Ôn Thời Nghi: “Ai? Cái này do ai làm?”
Ánh mắt nhìn thẳng Hoàng Thiên Dũ.
-
Nhìn thế nào cũng có vài phần cảm giác như bạch liên hoa.
(*bạch liên hoa: hoa sen trắng, người thích tỏ ra ngây thơ vô tội, trong trắng, nhưng trong ngoài bất nhất)
Thanh Nhiễm nghĩ, nữ chính trong sách là dáng vẻ này sao? Sao cô lại nhớ rằng nữ chính trong sách không phải đóa sen trắng nhỉ?
Hoàng Thiên Dũ không thừa nhận, trong lớp cũng không có camera, chẳng có chứng cứ gì cả.
Ôn Thời Nghi không nhịn được mà sụt sịt, Hoàng Thiên Dũ khóc càng lớn hơn, nói lão Ngô đổ oan cho người tốt, nói cô ta phải đi tìm hiệu trưởng đòi công bằng.
Mặt lão Ngô tái xanh, hỏi cả lớp có ai nhìn thấy ai làm không? Các bạn đều sợ Hoàng Thiên Dũ báo thù nên không ai dám nói ra, chuyện này cuối cùng cũng không đi đến đâu cả.
Kết quả ngày hôm sau, lão Ngô lắp một cái camera trong lớp.
Không thể dùng mánh khóe trắng trợn nữa, Hoàng Thiên Dũ có thể ngầm giở trò, nghe Nguyễn Nhuyễn nói Ôn Thời Nghi cũng bắt đầu phản kích rồi, hai người trong tối đấu nhau càng lợi hại hơn.
Có điều chuyện này trong mắt Thanh Nhiễm không mấy quan trọng, bây giờ trong mắt cô chuyện quan trọng nhất là kì thi giữa kỳ sắp tới.
Tối đó, tan học về nhà, Thanh Nhiễm hỏi Lý Thanh Mặc có biết Tạ Ánh An tại sao lại xin nghỉ một tuần không?”
Kết quả Lý Thanh Mặc còn ngơ hơn cả cô, hỏi như súng liên thanh: “Tạ Ánh An xin nghỉ hẳn một tuần? Tuần này sao? Cậu ta nghỉ làm gì?”
Nếu như Thanh Nhiễm biết Tạ Ánh AN đi làm gì thì còn cần hỏi anh sao?
Mười rưỡi tối, Thanh Nhiễm làm xong bài tập rồi, nằm trên giường lật qua lật lại mà không ngủ được.
Cô mò điện thoại, mở wechat tìm tên Tạ Ánh An, ngón tay đánh chữ rồi lại xóa đi, nửa ngày sau cũng không gửi được tin nhắn nào.
Cô bực bội ném điện thoại sang một bên, chùm chăn ngủ.
-
Cậu bật cười, mặt mày rạng rỡ, mây mù bao phủ hai ngày nay cứ vậy biến mất không còn chút nào.