Thực tại của tôi hiện giờ, mặc dù nó có rách nát tới cỡ nào, nhưng vẫn còn tốt hơn hồi đó.
Nhìn người đàn ông họ Lưu trước mặt, tôi hận không thể dùng dao rạch da moi móc trái tim thối nát của ông ta ra ngoài, để xem cái thứ kinh tởm đó của ông ta làm bằng gì mà có thể tàn nhẫn đến như vậy. Tôi biết mình đang khóc, nhưng cả hai cánh tay lại buông thõng như chưa từng có ý định đưa lên để gạt đi. Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào ông ta, đôi môi bị cắn chặt tới chảy máu cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Ông nghĩ mình là ai mà dám đặt chân vào căn hộ này?"Tôi mở miệng nói, thậm chí còn không thèm nói mẹ đẻ của mình với ông ta. Rồi, tôi bật cười một cách châm biếm và nhanh chóng trở về trạng thái bình tĩnh, để mặc những giọt nước đang lăn dài trên má. "Ông thử nghĩ xem, hồi trước ông đã hành hạ mẹ tôi như thế nào, đã hành hạ cuộc sống vốn yên bình của hai mẹ con tôi ra sao? Lúc tôi khóc, lúc tôi buồn, những lúc tôi lâm vào tình cảnh thê thảm nhất, ông có ở bên không? Ông đã bao giờ nghĩ cho mẹ và tôi tới một lần chưa? Sau khi ly dị, tôi cứ tưởng ông đã tan biến rồi, tan thành tro bụi rồi, không còn tồn tại trên thế giới này nữa, nên tôi chưa từng ôm hi vọng rằng ông sẽ tới tìm thăm tôi. Tôi thật sự không cần! Tôi hối hận vì đã gọi ông là bố, hối hận vì coi ông là bố, hối hận vì có một người bố như ông."Tôi thở mệt nhọc, dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục. "Ông nghĩ mình xứng đáng sao?"Tôi hét ầm cả nhà lên.
"Thiên Ân, bây giờ ta mới tới tìm con là vì..."Tôi biết ông ta rất giỏi tiếng Trung, nhưng không hiểu sao, ông vẫn đáp lại bằng Tiếng Việt.
"Tên tôi mà ông cũng nói sai à?"Tôi bật cười, hai mắt đỏ hoe cố gắng trợn trừng lên. "Ông là cái thá gì? Ông không cảm thấy nhục nhã sao? Sau bao nhiêu chuyện ông làm, sau bao nhiêu chuyện kinh tởm do ông đè lên người mẹ con tôi, vậy mà ông bây giờ còn mặt mũi để tới tận nơi tìm tôi à?"
Không để cho ông ta nói gì thêm, tôi tiếp tục. "Đừng có lấy lí do tôi là con gái của ông! Con gái ư? Tôi chưa bao giờ có một người bố cả, mà tôi đã nói rồi, tôi chẳng cần gì hết. Thế giới này đã điên, điên thật sự khi để tôi sinh ra là con gái của hạng người như ông!"Tôi cuối cùng cũng đã bật những lời nén lại trong lòng bao lâu nay ra ngoài.
"Thiên Ân, có thể con không hiểu..."Ông ta tiếp tục bằng giọng nói bẩn thỉu đó.
"Dì Khuê, sao dì lại cho người lạ vào nhà chứ?"Tôi ngưng sụt sịt, quay sang phía dì Khuê.
"Thiên..."
"Đó không phải tên tôi!"Tôi gào lên ngắt lời ông ta. Sau đó tôi chỉ tay ra phía cửa ra vào. "Cửa ở đằng này, mời ông ra ngoài ngay lập tức cho tôi."
Tôi không có gương, nhưng cũng đủ biết mặt mũi tôi giờ đỏ hoe ra sao. Tôi giữ nguyên cánh tay trên không trung đang run rẩy lẩy bẩy, chỉ ra phía cửa, hằm hằm nhìn ông. Lưu Thiên Hoàng không nói gì nữa, hai tay đút túi quần, đôi mắt bỗng cụp xuống. "Ta sẽ để con bình tĩnh, vài ngày nữa sẽ..."
"Đừng để tôi thấy mặt ông."Tôi chưa kịp để ông ta nói hết thì đã lên tiếng phản đối.
Tôi không thèm lấy một cái liếc nhìn người đàn ông khốn nạn đó bước ra khỏi cửa, nước mắt lưng tròng, cánh tay từ nãy giờ giơ lên mỏi không tả nổi liền buông xuống. Tôi ngồi thụp xuống như mất hết sức lực, ôm mặt khóc bật thành tiếng. Dì Khuê đã lấy một chiếc khăn tắm ra từ khi nào, đặt lên người tôi rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, khẽ khàng vỗ nhẹ lên lưng.
"Không sao, không sao, đừng khóc nữa! Dì sẽ không để ông ấy đến nữa."Dì thì thầm, ôm chặt tôi hơn.
Lúc tôi khóc đó, tôi không hiểu mình khóc vì tức giận hay là khóc vì quan điểm tình yêu của bản thân.
Tắm rửa xong xuôi, tôi ngồi trên giường cuốn khăn tắm quanh tóc cho khô đầu, rọi cái quạt vào giữa mặt cho mát. Dì Khuê từ nãy giờ không hỏi tôi tới một câu về lí do tôi bỏ học ở trường, chỉ lặng lẽ nấu cơm và dọn dẹp ở bên ngoài phòng. Tôi đưa mắt nhìn xuống cái thùng rác để cạnh chân bàn học, có một cái thẻ sim bị bẻ đôi ngay ở phía trên. Tôi thầm thở dài não nề, rồi nhìn lên trên mặt bàn học, một chiếc điện thoại hãng Iphone xịn đang nằm úp mặt xuống không động tĩnh. Tôi không muốn liên lạc lại với bất kì ai nữa, trong đó có Lôi Vĩ Vĩ. Điều tốt nhất nên làm chính là bẻ sim, rồi lát nữa đưa dì Khuê bán chiếc điện thoại này đi. Kể cả bây giờ tôi có đem trả lại Lôi Vĩ Vĩ, hắn cũng sẽ không nhận lại.
Tôi bối rối quá, câu hỏi duy nhất ở trong đầu là mình nên làm gì bây giờ? Hôm nay lại xảy ra chuyện, tự dưng lòi đâu ra một ông tên Lưu Thiên Hoàng. Hai ngày liền nhau đã khiến tôi mệt mỏi lắm rồi, ông trời không để cho tôi bình yên dù chỉ một phút sao?
"Trúc Y, ra ăn trưa đi."Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếp nối là giọng dì Khuê từ bên ngoài vọng vào.
"Vâng."Tôi đáp như hết hơi.
Thôi, cứ để cho ngày hôm nay trôi vào dĩ vãng đi, tôi không muốn nhắc lại tới nó nữa, bởi vì tôi mệt đủ rồi, đau đủ rồi, khổ đủ rồi, không muốn thêm nhiều hơn nữa.
Nhưng tôi có cảm giác, để quên đi được ngày hôm nay cũng như ngày hôm kia, cứ như tôi đang cố gắng nhớ lại một người mà tôi chưa bao giờ gặp mặt vậy. Mãi mãi không thể nào quên hẳn được, trừ việc đập đầu vào đâu đó, xóa sạch kí ức của mình.
Đúng, như cố gắng nhớ lại khuôn mặt của một người mà tôi chưa bao giờ gặp...
"Dì Khuê, dì có dùng chiếc điện thoại này không?"Tôi đặt lên bàn, đưa ra cho dì. "Nếu dì không dùng thì bán đi cũng được ạ."
"Điện thoại mà con nói dối gì là của bạn ý hả?"Dì tôi hỏi lại.
"Bây giờ không quan trọng ạ."Tôi cười nhạt.
"Để đấy mai dì hỏi một vài người xem có mua không."Dì vừa nói vừa gặp cho tôi một miếng thịt kho. "Ăn đi cho no, con vừa dầm mưa về rồi đấy."
Tôi lặng lẽ nhìn dì ăn như vậy, mặt không chút biểu cảm nên tôi liền hơi nghi ngờ. Tôi giấu mãi không được, đành buột miệng hỏi. "Dì không muốn biết lí do sao con về nhà à?"
"Biết thì cũng có làm gì được."Dì nói, tiếp tục gắp rau vào trong bát ăn một cách ngon lành. Nhìn vẻ mặt dì như vậy, chắc hẳn dì biết chuyện tôi đội sấm đội mưa về nhà một phần là do ông Lôi. Bản thân dì cái gì cũng biết, lúc tôi nói dối cũng biết, chỉ là dì luôn im lặng và tỏ ra cố tình bị lừa để muốn tôi tự nói ra sự thật.
"Con vẫn sẽ học ở Lam Nguyệt, nhưng dì yên tâm, con không còn dính líu đến Lôi Vĩ Vĩ nữa rồi."Tôi nói để cho dì yên lòng.
"Ừ."Dì chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi lại chuyển chủ đề. "Ăn xong con rửa bát giúp dì nhé!"
Dì không muốn nhắc tới, đương nhiên tôi cũng không ngu mà cứ nhắc đi nhắc lại. Tôi mỉm cười gật đầu, rồi bắt đầu ăn bữa trưa trông rất ngon lành. Nhưng nhìn bề ngoài là vậy, còn thực ra bên trong tôi, cứ mỗi lần ăn được miếng cơm nào là y rằng cảm thấy vị của nó đắng ngắt. Thịt hay rau, tôi đều không muốn ăn nhưng dì đã có ý nhắc nhở như vậy, tôi không ăn cũng không được. Ăn cái gì cũng chẳng ra vị, nhưng tôi vẫn ăn sạch bữa ăn.
Dì và chú đã làm nhiều điều có ý nghĩa với mẹ con tôi, tôi đương nhiên phải thay mẹ đáp trả rồi, tuyệt đối không phụ lòng.