Lúc đi xe buýt đến trường, tôi giật mình nhớ ra một điều quan trọng sau khi không may bị người khác xô đẩy, rằng tôi phải diễn kịch. Aaaaa, sao tôi lại có thể quên một thứ quan trọng hơn kim cương vậy chứ! Thế là tinh thần vui vẻ của tôi tụt dốc thảm bại, kéo bao nhiêu mây đen tới ăn tiệc. Sự hồi hộp tăng lên tới tận đỉnh cao nhất so với những lúc trước. Nghĩ tới việc bao nhiêu người xem cái diễn xuất số 0 của mình là tôi lại muốn tự đào hố chôn sống bản thân.
Tôi cầu xin cho thời gian đừng trôi nhanh. Thật là tốt khi ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi, và làm cho thời gian trôi đi quá nhanh. Tôi sợ hãi, sốc nặng, hốt hoảng khi ngồi dưới hàng ghế của câu lạc bộ kịch nghệ, đợi lượt lên biểu diễn.
Nhưng ít ra, Lôi Vĩ Vĩ và Hàn Băng Vũ đang được chị Ái Tâm xử lí ở trong hậu trường, không ra ngồi cạnh tôi. Chứ nếu không thì chắc mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nữa.
Ngồi chờ ở dưới sân khấu, nhìn câu lạc bộ nhạc cụ chơi một bản nhạc rất hay, đi sâu vào trong lòng người, làm tôi thấy tiết mục quá đỗi quen thuộc 'Romeo & Juliet' của câu lạc bộ kịch nghệ chúng tôi bị lép vế hoàn toàn. Họ phối hợp quá ăn ý, bản nhạc tuy không dài nhưng đã lấy đi không biết bao nhiêu tâm hồn của khán giả nơi đây. Ngay cả tôi, cũng cảm thấy thật ghen tị.
Bỗng, có ai đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên vai phải của tôi, khiến tôi tò mò quay đầu lại.
"Dì, chú, sao hai người tới đây?"Tôi kinh ngạc, há miệng to hỏi hai người khi phát hiện ra rằng họ đang ngồi ở hàng ghế phía sau, hàng dành cho khách.
"Thằng nhóc Lôi Vĩ Vĩ tối qua lúc ba giờ sáng nay nó gọi vào máy chú Phong, bảo hai chúng ta đi xem. Không biết nó lấy ở đâu ra số của Phong nữa! Thật là, nếu nó không mang họ Lôi thì chắc dì đã lôi dao đi cắt lưỡi nó rồi. Nhưng vì Lôi Vĩ Vĩ bảo con cũng biểu diễn nên dì và chú mới đi."Câu hỏi của tôi vừa dứt thì dì Khuê đã xổ một tràng dài không dứt. Cái giọng lại còn làu bà làu bàu, nghiến răng ken két mỗi lần nhắc tới tên Lôi Vĩ Vĩ. Chú Phong im thin thít ngồi bên cạnh, giường như không dám đổ thêm dầu vào lửa.
Cái tên điên này, lúc khác thì hắn không gọi mà lại chọn đúng ba giờ sáng. Bộ hắn mời thầy bói đến xem giờ đẹp hay sao?
Trời ơi, tên Lôi Vĩ Vĩ đáng ghét! Tôi chẳng nói gì với dì Khuê chú Phong rằng tôi biểu diễn cả, để cho đỡ xấu hổ. Ai ngờ cái tên này, có mười cái loa phát thanh cũng không địch nổi với hắn ta.
Sắp tới lượt câu lạc bộ của chúng tôi biểu diễn, chị Ái Tâm gọi toàn bộ dàn diễn viên đi vào cánh gà để chuẩn bị tinh thần, xem còn gì trục trặc nữa không trước khi quá muộn. Mấy cái bộ đồ cổ này mặc vừa cộm người vừa loằng ngoằng và tạo cảm giác nóng bức quá mức. Tôi lại còn phải mặc đồ con trai nữa chứ, cũng nhẹ nhõm vì nó không lòe xòe. Còn Đường Thiên Thu, Cao Ngọc Ảnh, cả Triệu Ánh Nguyệt nữa, họ mặc đồ trai hay gái, bất luận thế nào thì vẫn xinh đẹp tuyệt trần, như hoa nhài cắm bãi phân trâu, dù thời trang ra sao thì họ vẫn tỏa sáng hơn tất thảy. Tiếc rằng họ chỉ được đóng vai phụ.Còn tên Lôi Vĩ Vĩ, mãi mới lôi được hắn vào trong phòng thay đồ để thay đồ của Juliet. Khi cả dàn cast đã mặc xong từ thuở nào thì hắn mới lằng nhằng không chịu thay. Hàn Băng Vũ đã bước vào cánh gà tự khi nào. Cậu ấy mặc trang phục cổ truyền thống của Vương quốc Anh trông rất hoàn hảo, cực kì hợp với khuôn mặt trai tráng của cậu ấy. Hàn Băng Vũ trông còn đẹp trai hơn cả những gì tôi tưởng tượng nữa. Không hiểu Lôi Vĩ Vĩ sẽ ra sao nếu mặc đồ con gái nhỉ?
Chắc là... tôi sẽ choáng?
"Tại thành Verona có một mối thù truyền kiếp giữa hai gia tộc là Capulet và Montague. Capulet có một người con gái tên Juliet và Montague có một người con trai duy nhất là Romeo. Hai người họ đã yêu nhau say đắm ngay từ lần đầu gặp mặt."Cô bạn dẫn chuyện với giọng đọc vô cùng truyền cảm vừa mới cất tiếng đã lấy được sự chú ý của rất nhiều khán giả.
"Nhanh lên, nhân vật quần chúng đâu?"Chị Ái Tâm chỉ đạo ở bên trong, giục lấy giục để mấy nhân vật quần chúng mặc những bộ đồ lòe loẹt từ trong cánh gà bước ra sâu khấu. Cảnh đầu tiên chính là lễ hội hóa trang do gia đình Capulet tổ chức. Nhìn một lượt trên sâu khấu, tôi không thấy 'Juliet' đâu. Tên Lôi Vĩ Vĩ đáng lẽ phải đang khiêu vũ ở trong nhóm đó chứ, hắn đâu rồi?
"Bộ váy chết tiệt!"Lôi Vĩ Vĩ giờ mới đến được cánh gà, vừa đi vừa chửi thề. Chị Ái Tâm mặc bộ trang phục nam không quá sặc sỡ, liền tức tối kéo Lôi Vĩ Vĩ lên sân khấu rất nhanh rồi họ cùng khiêu vũ với nhau.
Công nhận, tôi cảm thấy mình bị tổn thương khi thấy Lôi Vĩ Vĩ giả gái còn xinh hơn cả tôi. Tôi không choáng nữa, mà là bị đau tim.
"Romeo đã trà trộn vào trong bữa tiệc. Bằng cách nào đó Romeo đã bất ngờ gặp được Juliet."Cô bạn dẫn chuyện nói tiếp. Ngay lập tức, cả sân khấu tối lại cho việc đổi cảnh. Cảnh tiếp theo là Hàn Băng Vũ đang ngắm nhìn bể cá lớn trong sự thích thú. Lôi Vĩ Vĩ vẫn đang càu nhàu, bị chị Ái Tâm đẩy lên sân khấu. Lôi Vĩ Vĩ đi ra phía bể cá, cũng nghe lời giả vờ nhìn vào bể cá.
Dưới khàn đài, giọng của các fan nữ 'ồ' lên một cái rất to.
Đến cái đoạn định mệnh là lúc 'Romeo' và 'Juliet' trao ánh mắt cho nhau, tim tôi đập loạn nhịp, mong chờ diễn xuất của hai người họ liệu có phối hợp hay không.
"Giây phút họ trao nhau ánh mắt cũng là lúc họ yêu nhau."Cô bạn dẫn chuyện nói trước khi mãi mà không thấy Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ ngẩng mặt lên nhìn nhau một cái.
"Vớ vẩn, ai thèm yêu cái thằng bánh bèo thối đó chứ!"Lôi Vĩ Vĩ đang diễn, bỗng nghe xong lời dẫn, tự dưng đứng thẳng dậy, vừa đá xoáy Hàn Băng Vũ một câu vừa góp phần phá hỏng vở kịch. Ngay lập tức, khán giả xôn xao, bàn tán xì xào không thôi.
Chị Ái Tâm tức tới đỏ cả mặt, khẩn cấp ra lệnh Hoa Băng, bà Capulet - mẹ của Juliet, lên kéo Lôi Vĩ Vĩ xinh gái xuống.
"Juliet, theo mẹ, con cần phải gặp Paris, vị hôn thê của con."Hoa Băng bịa ra một lời thoại, vừa nói vừa kéo Lôi Vĩ Vĩ xuống. 'Juliet' ngậm miệng ngoan ngoãn đi theo mẹ vào trong cánh gà.
"Thế là Juliet bị mẹ mắng vì tội đi chơi lung tung mà không nghe theo sắp xếp của gia đình. Romeo vội vàng đuổi theo Juliet, với mong muốn có thể biết được tên cô."Cô bạn dẫn chuyện bị chị Ái Tâm bắt phải bịa ra câu dẫn nào đó để làm ổn thỏa mọi chuyện nhưng vẫn phải bám sát sườn chính.
"Bị ai mắng cơ? Con nhỏ nói năng láo toét này!"Lôi Vĩ Vĩ gầm lên, bỗng lao ra giật lấy micro của cô bạn dẫn chuyện đáng thương, rồi hét toáng vào micro làm cho cả hội trường đều nghe thấy.
Bốp bốp!
Chị Điệp Điệp từ đâu nhảy ra, phang cho hắn ba cú đập lên đầu liên hoàn khiến hắn suýt bất tỉnh nhân sự. Kiểu này vở kịch lộn tùng phèo hết cả lên rồi, chỉ tại cái tên Lôi Vĩ Vĩ đó.
Đến cảnh của tôi. Tôi giữ phong thái như lúc tập luyện để không làm phiền lòng chị Ái Tâm, cố gắng sao cho diễn tốt nhất có thể. Cảnh tôi và Hàn Băng Vũ ngồi tâm sự với nhau ở trong dinh thự nhà Montague chính thức bắt đầu. Mọi người lại nín thở chờ đợi.
"Tôi đã yêu một người con gái."Hàn Băng Vũ nói. "Nhưng cô ấy lại mang họ Capulet."
"Có phải là Juliet Capulet không?"Tôi nói, cố gắng làm mặt tự nhiên nhất có thể.
"Cậu biết tên cô ấy?"Hàn Băng Vũ quay sang nhìn tôi. Lúc này, tôi cảm giác như bị ánh hào quang của cậu ấy chiếu đến mu mị đầu óc, quên khuấy hết tất cả các lời thoại đã học thuộc làu làu.
"Tôi... tôi có..."Lắp bắp một hồi mà không nhớ ra nổi, tôi đành phải tùy cơ ứng biến. "Tôi... có nghe qua."
Phừng phừng!
Tôi có cảm giác núi lửa Ái Tâm ở vùng đất Cánh Gà sắp phun trào. Hic, em xin lỗi chị, ngàn lần xin lỗi, nhưng em thật sự bị anh 'căng thẳng' lấy hết đi chữ ở trong đầu rồi.
Qua một số cảnh gặp mặt và nói chuyện của Romeo và Juliet như diễn xuồng ấy, cuối cùng cũng tới cảnh tôi chết, ý nhầm, Mercutio bị giết. Cũng may là tên Lôi Vĩ Vĩ sau khi bị chị Ái Tâm và chị Điệp Điệp dạy dỗ một hồi nên hắn về sau đã đóng tử tế hơn chút chút, mặc dù chưa nhập tâm cho lắm.
Đoạn Tybalt do Đặng Nhân thủ vai, xuất hiện trong khi Romeo và Mercutio đang nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Mercutio đang chuẩn bị đi giúp Romeo làm đám cưới bí mật với Juliet thì Tybalt đột ngột xông ra từ cánh gà, trong gang tấc kiếm đã được rút ra.
"Ta là anh họ của Juliet, ta sẽ giết ngươi, Romeo."Đặng Nhân nói to rõ ràng rồi vung kiếm giả lao tới lao tấp đến chỗ tôi đang đứng. Nhưng mà hình như cứ sai sai, tôi tưởng Hàn Băng Vũ xuống sân khấu trước rồi mới tới Đặng Nhân lên cơ mà. Với cả người Tybalt muốn giết là Romeo chứ không phải Mercutio.
Gì cũng được, dù sao vở kịch điên rồ này cũng đã rối lung tung beng lên rồi! Mọi thứ chấm dứt ở đây được rồi đấy. Cắt đi, làm ơn, cho đây là giấc mơ đi.
Tôi khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy thanh kiếm trên tay Đặng Nhân đang cận kề ngay trước mắt tôi.