♥
Lúc hai người đang nhìn nhau cười tủm tỉm thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của chị Liên: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi.”
Thư Tiếu để Giang Hoài đi trước, cô theo sau anh vào thang máy xuống dưới lầu.
Một bữa ăn của nhà họ Giang cũng không quá cầu kì. Gồm cá tuyết, trứng ốp la, hoa huệ tây xào nấm hương còn có canh vịt. Thư Tiếu để ý thấy, cá tuyết và trứng trong đĩa Giang Hoài tất cả đều được cắt thành khối nhỏ, bên tay phải để một cái nĩa bằng bạc có tay cầm thô, trong chén canh bên cạnh thì đặt cái ống hút.
Nếu đem ra so sánh thì tình huống của mẹ Giang Hoài vẫn tốt hơn anh nhiều. Vì bên phải cơ thể không thể cử động nên thức ăn đều bày biện về bên trái. Ăn cơm bằng tay trái tuy không quá tiện nhưng chỉ cần không phải dùng đũa thì bà cầm thìa vẫn có thể tự múc thức ăn.
“Bữa ăn của tôi rất đơn giản.” Giang Hoài có chút áy náy nói, “Vốn định cho người đi làm thêm mấy món, nhưng mà lúc mời cô ở lại cũng đã gần đến giờ cơm. Chuẩn bị đồ ăn cho mình tôi đã rất phiền toái rồi đằng này tôi lại không biết xấu hổ mời khách làm tăng thêm công việc cho bọn họ.”
“Anh cứ cư xử khách sáo như vậy tôi sẽ giận thật đấy.” Cô nói, “Tôi không nói đùa đâu.”
Lúc này, Vương Bồi An trên tay cầm một tấm vải màu trắng đi đến phía sau Giang Hoài, có chút do dự thì thầm vào tai anh giống như muốn hỏi ý kiến anh.
Thư Tiếu nghe thấy Giang Hoài nhẹ giọng trả lời: “Nhờ cậu đeo vào giúp tôi.”
Vương Bồi An bung tấm vải, đặt trước cổ Giang Hoài rồi vòng ra sau lưng anh buộc lại. Hóa ra, đó là cái khăn ăn.
“Tuy nhìn có hơi chướng mắt nhưng so với để thức ăn vấy bẩn quần áo thì vẫn tốt hơn đúng không?” Giang Hoài cười cười nói, giọng điệu có chút ngượng ngùng.
Nhìn thấy Vương Bồi An không có giúp Giang Hoài đeo bao tay cố định thìa xúc cơm, cô hỏi: “Anh có thể tự mình cầm thìa ăn cơm sao?”
“Ừ, một năm trước mới làm được.” Anh nói, “Tôi từng nghĩ sẽ không làm được, nhưng mà một năm trước tình cờ phát hiện ra chút bí quyết.”
“Cái gì mà “tình cờ” chắc chắn là do mỗi ngày rèn luyện mới được như vậy. Giang Hoài, anh có thể nói cho tôi biết, tủy sống của anh rốt cuộc là bị tổn thương đến mức độ nào không?”
“C5 không hoàn toàn, thuộc nhóm B.ASIA.(*)” Giang Hoài bình tĩnh trả lời, “Đây là chuẩn đoán của bác sĩ vào thời điểm tôi mới bị tai nạn.”
(*): Lúc edit ta có tìm hiểu thử cái này nhưng không đem vào sợ sẽ loãng chương, mọi người có thể tham khảo ở đây (đây là blog của một bệnh nhân bị tổn thương tủy sống)
Mức độ tổn thương nghiêm trọng như vậy, nhưng Giang Hoài lại nói một cách thật nhẹ nhàng, Thư Tiếu trong lòng có chút yên tâm, bởi vì tình huống của Giang Hoài không phải là tệ nhất. “Tôi đoán tay phải của anh hiện tại cơ lực phục hồi tới cấp 3 đúng không?”
“Đúng vậy.” Giang Hoài khẽ gật đầu “Cuối cùng thì cái thân thể này cũng không hẳn là đồ bỏ đi. Lúc đầu tôi còn ảo tưởng rằng một ngày nào đó mình có thể đứng lên, nhưng càng về sau mong muốn lớn nhất chính là tay phải có thể hồi phục một chút. Như vậy tôi có thể tự mình làm nhiều việc hơn.”
Có thể vì đau lòng cho con trai, yết hầu của Phương Hiếu Linh phát ra tiếng “xích xích” nho nhỏ, giống như cảm khái lại giống như nức nở. Cuối cùng cố gắng cử động môi, khó khăn phát ra tên Giang Hoài.
Thư Tiếu nhìn Phương Hiếu Linh trấn an “Bác gái, cháu không biết Giang Hoài có thể hồi phục đến mức độ nào, nhưng chúng ta có thể thấy, anh ấy đang tiến bộ lên từng ngày, bác không cần phải quá lo lắng về tương lai của anh ấy. Anh ấy đã tập quen dần với việc tái thiết cuộc sống sau chấn thương, nhất định sẽ không sao đâu.”
Cô chuyển tầm mắt nhìn về phía Giang Hoài, vừa nở nụ cười cổ vũ anh vừa mân mân môi về phía Phương Hiếu Linh ra hiệu cho anh nói mấy câu để an ủi đồng thời có thể giúp bà thêm một chút tin tưởng.
Giang Hoài nhận được tín hiệu của cô liền mỉm cười nói với mẹ mình: “Mẹ, Thư Tiếu nói đúng. Con trai của mẹ không có đáng thương như mẹ nghĩ. Không phải mỗi tối mẹ đều nghe CD của con rồi mới ngủ sao? Con sớm đã không còn là A Hoài suốt ngày chỉ biết tuyệt vọng, con sẽ cố gắng nỗ lực, mẹ hãy tin con!”
Phương Hiếu Linh rốt cuộc cũng mỉm cười gật đầu.
“Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi!” Giang Hoài nắm lấy thìa chuyên dụng của mình xúc một miếng cá tuyết, “Thư Tiếu, cô cũng đừng khách sáo.”
Trong lúc ăn cơm, Thư Tiếu khi thì cùng Giang Hoài nói chuyện phiếm, khi thì chỉ Phương Hiếu Linh tập phát âm mấy từ ngắn như “canh”, “cá”, “trứng”…Tuy rằng Phương Hiếu Linh thường xuyên nói trước quên sau nhưng cô vẫn rất kiên nhẫn, cũng rất chú ý tâm trạng bà ấy, một khi phát hiện đối phương có chút mất kiên nhẫn thì cũng không miễn cưỡng nữa.
Cơm ăn được một nửa, đột nhiên Thư Tiếu đứng dậy, cô đưa tay chỉnh lại ống hút trong chén canh trước mặt Giang Hoài.
“Cám ơn,” Giang Hoài đáy mắt có chút cảm động, “Cám ơn cô tinh ý.”
Thư Tiếu cười cười. Cô đã sớm phát hiện, lúc nãy sau khi Giang Hoài hút một ngụm canh thì ống hút liền bị chệch hướng sau đó không thấy anh uống canh lần nào nữa, cô đợi vài phút nhưng vẫn không thấy anh gọi người đến giúp nhịn không được bèn đứng dậy đi qua.
Có lẽ để tiện cho việc hỗ trợ Giang Hoài nên Vương Bồi Anh cũng không có đi xa, “Cũng may có cô Lâm kịp thời phát hiện ống hút có vấn đề.” Anh ta gãi gãi cái ót, bộ dạng áy náy, “Tôi là đàn ông rốt cuộc vẫn có sơ ý.”
Thư Tiếu có thể thấy được Vương Bồi An đối với Giang Hoài một mực trung thành và tận tâm, cũng không muốn anh ta vì một chút chuyện nhỏ này mà cảm thấy tự trách, cô vui vẻ nói: “Không phải tại anh sơ ý, tôi nghĩ từ vị trí của tôi có thể thấy rõ một chút, mà tôi lại vừa vặn nhìn thấy nên tiện tay đến giúp Giang Hoài thôi.”
Vương Bồi An cười ngây ngô, nói: “Cô Lâm, cô hôm nay so với lần đầu tiên gặp có chút không giống nhau.”
“Vậy sao?” Thư Tiếu nhíu nhíu đôi mày thanh tú, khóe môi cong cong, cảm thấy thú vị, “Không giống chỗ nào?”
“Lần đầu tiên gặp cô, tôi…tôi có chút sợ ngài.(*)”
Thư Tiếu nói,: “Ồ, tôi có thể nhận ra, anh vừa nhắc tới “lần đầu tiên” gặp mặt liền lập tức đổi xưng hô tôi thành “ngài”, có thể thấy được anh có chút sợ tôi.”
(*): Từ “ngài” này là chỉ cấp độ cung kính, không phải “ngài” chỉ các quý ông. Có ai biết từ nào cũng biểu thị sự cung kính dành cho phụ nữ lại hợp với độ tuổi của Thư Tiếu chỉ ta với TvT
Giang Hoài nắm lấy đũa chuyên dụng, đưa tay che miệng, cố gắng kìm chế tiếng cười.
“Bởi vì, khi đó cô Lâm cô rất…cảm giác rất áp bách, thật đó!” Vương Bồi An vừa nói vừa giúp Giang Hoài nghiêng khay thức ăn để anh dễ dàng xúc một chút hoa huệ tây.
“Nghĩ lại cảm thấy hôm đó tôi thật có lỗi với anh, “Thư Tiếu nói, “À không, phải nói là “các anh” mới đúng! Tôi chưa hiểu rõ tình huống đã vội vàng trách cứ hai người, thật sự xin lỗi.”
“Thư Tiếu” Giang Hoài ôn hòa nhìn cô: “Về chuyện này, chúng ta tạm thời đừng đổ lỗi cho nhau nữa. Tôi chỉ muốn nói, nếu cô Đào bởi vì lần đó bị thương mà tạo nên tổn thất gì thì cô ấy có thể liên hệ với tôi, tôi nhất định cố gắng hết sức để bồi thường cho cô ấy. Đừng hiểu lầm tôi lấy tiền để đàn áp người khác, đây chính là xuất phát từ thành ý của tôi, cũng như những việc tôi cần phải làm.”
Thư Tiếu rất đồng tình với đề nghị của anh. Ngoại trừ Vương Bồi An và Giang Hoài thì Phương Hiếu Linh chính là người khiến cô bận tâm nhất. Cô biết, tuy Phương Hiếu Linh làm tổn thương tiểu Đào, nhưng mà bà ấy không phải là không áy náy. Chưa kể, tiểu Đào và Giang Hoài cũng xấp xỉ nhau, xét về tuổi tác, bà ấy chính là trưởng bối của tiểu Đào, xét về thân phận bà ấy chính là bệnh nhân của tiểu Đào, nên Thư Tiếu cũng không thể phớt lờ tâm trạng của bà ấy.
“Anh yên tâm, thành ý của anh tôi nhất định sẽ truyền đạt lại cho cô ấy.” Cô nói, “Tiểu Đào cũng sắp quay lại làm việc rồi, cô ấy hồi phục rất nhanh, nên mọi người không cần lo lắng quá.”
“Ta…không đúng…” Phương Hiếu Linh cố gắng phát ra từng chữ, “Ta…hư! Sai lầm rồi…”
Thư Tiếu nghe bà ấy nói, vừa nghe vừa đoán ý: “Bác gái, bác muốn cháu thay bác nói xin lỗi tiểu Đào?”
Có lẽ lời nói của Thư Tiếu có chút phức tạp, Phương Hiếu Linh bị tổn thương não bộ nhất thời không thể hiểu được lời cô, bà ấy gật đầu rồi lắc đầu rồi lại gật đầu, trong mắt lộ ra tia hoang mang.
Thư Tiếu điều chỉnh lại câu nói của mình, rồi hỏi lại một lần nữa: “Bác muốn nói với tiểu Đào “thật xin lỗi” đúng không?”
“Ừ” Phương Hiếu Linh gật gật đầu.
“Cháu sẽ chuyển lời giúp bác.” Thư Tiểu duỗi thẳng cánh tay, vỗ nhẹ lên vai Phương Hiếu Linh, “Bác gái, tiểu Đào từng nói với cháu, cô ấy đã sớm tha thứ cho bác rồi.”
Những lời này đều là nói dối. Thư Tiếu gần đây không có cùng tiểu Đào nhắc lại chuyện ở nhà họ Giang. Thật ra khi tiểu Đào cùng cô nhắc đến lần đó gặp Giang Hoài biểu cảm của cô lộ ra sự quan tâm cùng thương tiếc. Bất quá Thư Tiểu cảm thấy để an ủi một người già đang đau ốm thì một lời nói dối có thiện ý cũng đâu có gì to tát.
Ăn cơm xong, Thư Tiếu chủ động đến phòng bếp phụ giúp dì Liên chuẩn bị trái cây tráng miệng. Dì Liên ban đầu kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng Giang Hoài đành phải ra mặt nói một chút: “Không sao đâu, dì cứ để Thư Tiếu giúp một tay đi.” Thư Tiếu lúc này mới được “giấy phép thông hành” tiến vào nhà bếp.
“Cô Lâm cô thích ăn trái cây gì?” / “Dì Liên, Giang Hoài thích ăn trái cây gì?”
Thư Tiếu và Dì Liên đều đồng thời mở miệng, nhất thời nhìn nhau sửng sốt sau đó thì bật cười.
“Tôi không kén ăn.” Thư Tiếu nói.
“Cậu Giang, cậu ấy cũng không kén ăn. Chỉ là ăn rất ít.” Dì Liên nói, “Giang Hoài bình thường không chịu uống nhiều nước, tôi mỗi ngày đều ép cậu ấy ăn chút trái cây vừa dinh dưỡng lại vừa giúp bổ sung nước. Mấy năm trước, dạ dày cậu ấy rất kém, không thể ăn được đồ lạnh. Mãi đến hai năm gần đây, cơ thể tốt lên mới có thể ăn nhiều một chút, có đều đến mùa đông cậu ấy không ăn được trái cây, sẽ bị lạnh bụng.”
“Dì có thể thử đem nước trái cây đi đun nóng một chút, cũng không quá khó uống.” Thư Tiếu nói.
Dì Liên nói: “Cô Lâm, chắc cô cũng biết tính tình của cậu Giang, bình thường ép nước hoa quả cậu ấy luôn từ chối không chịu uống, tôi phải khuyên răn mãi còn liệt kê rất nhiều lợi ích như giúp nhuận tràng gì đó thì cậu ấy mới chịu uống một ít.” Dì Liên ngừng một chút lại ngượng ngùng nói: “Vừa mới ăn cơm xong lại nói chuyện này, cô Lâm thật xin lỗi.”
Thư Tiếu lắc đầu: “Ăn uống và bài tiết là nhu cầu cơ bản của mỗi người, đâu có gì mà dì phải xin lỗi.”
Dì Liên đứng rửa táo, vừa rửa vừa thở dài: “Cơ thể cậu ấy…Ai, thật khổ mà! Nhiều năm trước, may mắn có một y tá chăm sóc cho cậu ấy vô cùng chu đáo, về sau cô ấy lập ra đình đành phải nghỉ việc. Thay đổi mấy người hộ lý, mãi đến Bồi An thì mới tốt lên một chút. Tuy cậu ta không học sâu, cũng không có tay nghề chuyên môn, nhưng tính tình lại kiên nhẫn chăm chỉ, hơn nữa là đàn ông nên khí lực cũng lớn, bình thường chiếu cố cậu Giang cũng tốt hơn. Quan trọng là, cậu ta đối với cậu Giang rất tận tâm.”
“Mãi đến Bồi An thì mới tốt lên một chút” —–câu nói này thật sự khiến cho Thư Tiếu đau lòng. Đối với mức độ tổn thương nghiêm trọng như Giang Hoài nếu gặp phải hộ lý làm việc tẫn trách qua loa, cuộc sống nhất định là bị ăn không ít khổ. Tiền có thể giải quyết nhiều vấn đề nhưng tiền không phải vạn năng!
“Tôi giúp dì gọt táo nhé?” Thư Tiếu chỉ chỉ hai quả táo bên cạnh nói. Nhận lấy dao gọt từ dì Liên, Thư Tiếu tập trung gọt vỏ táo, cố gắng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô không muốn sau khi ra khỏi phòng bếp lại bị Giang Hoài bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô.
Gọt táo xong Thư Tiếu cắt nó thành từng khối nhỏ, bỏ vào đĩa rồi dùng tăm để xiên vào.
“Cô Lâm, ở đây còn có lê cô muốn ăn không?” Dì Liên cười nói, “Hôm qua mua được một ít, ăn rất ngọt.”
Thư Tiếu đã cầm lê lên chuẩn bị gọt, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền bỏ xuống, lắc đầu nói: “Không cần, tôi thấy nhiêu đây là đủ rồi.”
Dì Liên không nói gì. Thật ra lúc nãy trong lòng Thư Tiếu xuất hiện một ý nghĩ hơi mê tín: Hai từ “cắt lê” đồng âm với “chia ly” đây không phải là điềm tốt. Cô không thích.
Sau đó, Thư Tiếu bưng dĩa trái cây đi ra, trong lòng cảm thấy có chút kì quái, không khỏi tự cười chính mình: Kì lạ thật! Cô cùng Giang Hoài không phải người thân cũng không phải tình nhân, tại sao lại cùng anh nảy sinh loại mê tín này?
Nhưng khi vào trong phòng khách, bắt gặp ánh mắt của Giang Hoài thì có một ý nghĩ đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí cô:
Không ăn lê cùng với Giang Hoài chính là quyết định đúng đắn. Mặc kệ hai người không phải là người thân, cũng không phải là tình nhân, dù chỉ là một người bạn quen biết không lâu cô cũng không muốn cùng Giang Hoài “chia ly