Cổ tay Giang Hoài không mấy tự nhiên hướng về phía trước, miệng cũng đưa về phía trước, đầu vai hơi hạ xuống. Thay vì nói anh là cầm bánh bao, thì càng giống như đang dùng hai cổ tay nâng nó lên. Mặc dù động tác có chút chậm chạp nhưng tư thế đối với anh lại tương đối thoải mái. Anh cúi đầu cắn một cái ——– rất nhã nhặn, dường như không rơi xuống chút mảnh vụn nào.
Thư Tiếu cười híp mắt bưng ly sữa đến, đem ống hút đặt lên môi anh. Giang Hoài nhẹ nhàng cắn, hút hai cái, buông miệng ra, cười cười nhìn về phía cô.
Thư Tiếu cắn đầu ống hút mà Giang Hoài vừa uống, hút một ngụm sau đó cười nói: “Chúng ta thế này có tính là hôn gián tiếp không nhỉ?”
Anh cười xấu xa: “Anh nói này, chuyện “gián tiếp” này cần thiết sao? Cẩn thận anh ghen tỵ với cái ống hút đó đấy!”
Thư Tiếu kinh ngạc thiếu chút nữa làm rơi ly sữa: “Anh anh anh…anh là Giang Hoài sao?”
“Muốn anh chứng minh cho em xem à?”
“Chứng minh thế nào?”
“Em để ly sữa xuống đi, đến gần anh một chút.”
Thư Tiếu làm theo.
“Gần thêm chút nữa…” Anh nói.
Cô lại làm theo.
Giang Hoài thả bánh bao trong tay xuống, thuận thế hạ tay xuống phía dưới chạm đến tay Thư Tiếu.
Ngón tay của anh khẽ cử động dường như muốn cầm tay cô lên, lại không giữ được lực khiến bàn tay bị bật lên đập trúng mặt bàn.
“Đau không?” Thư Tiếu sợ hết hồn, theo phản xạ nắm tay anh lên hỏi han. Tiếp theo đó không ngừng thổi thổi lên chỗ bị đụng trúng.
Điều này hiển nhiên nằm ngoài dự tính của Giang Hoài: Anh vốn dĩ đã canh khoảng cách rất chuẩn, cảm thấy bản thân nhất định có thể cầm tay Thư Tiếu lên, không nghĩ tới người tính không bằng trời tính! Sắc mặt của anh có mấy phần như đưa đám, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại: “Không đau. Em xem, đây không phải đã chứng minh anh chính là Giang Hoài sao? Trên thế gian này chỉ có duy nhất một Giang Hoài may mắn có thể khiến em yêu mến và thương tiếc như vậy thôi, không phải sao?”
Thư Tiếu nhìn ra được vừa rồi anh chỉ đơn thuần muốn nắm tay cô, cũng không đành lòng vạch trần anh, chỉ nói: “Sau này không cho anh dùng cách này để chứng mình nữa.”
“Hết cách rồi, trừ phi…” Mắt anh sáng lên.
“Trừ phi thế nào?”
“Trừ phi em áp dụng phương pháp “trực tiếp”.”
Thư Tiếu không thẹn thùng cũng không tức giận, thoải mái hôn lên môi anh. Giang Hoài cố gắng nghênh đón cô, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cho dù bắp thịt không đủ lực duy trì không bao lâu liền trượt xuống nhưng cũng rất nhanh dán lên hông Thư Tiếu.
Không phải sự chinh phục bá đạo của đàn ông, anh chính là vuốt ve êm ái vậy thôi, môi của anh lại càng mềm mại, đầu lưỡi tinh xảo càn quét trong khoang miệng cô, mãnh liệt mà thâm tình! Giang Hoài hết sức chuyên chú mà hôn Thư Tiếu, dường như là dùng hết tất cả sức lực mà anh có thể chi phối, cho tới khi môi bọn họ lưu luyến tách ra, anh liền ho muốn văng cả phổi.
Đừng nói là Giang Hoài, đến Thư Tiếu cũng thở không nổi. Nhưng loại cảm giác hít thở không thông này lại khiến trong lòng cô hô to sảng khoái. Thư Tiếu một mặt điều chỉnh hô hấp chính mình, một mặt cũng giúp cho Giang Hoài bớt ho.
Mặt Giang Hoài đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay là vì kích động, ngược lại con ngươi của anh lóe sáng lên.
Thư Tiếu theo bản năng thẹn thùng cúi đầu, lại vô tình phát hiện tiểu Hoài có chút biến hoá.
“Thư Tiếu, vừa rồi một khắc kia trong anh đột nhiên có một ý niệm…anh nghĩ, anh vẫn có thể mang đến hạnh phúc cho em.”
“Hả?” Thư Tiếu chợt ngẩng đầu phát hiện ánh mắt Giang Hoài thẳng tắp chăm chú nhìn cô. Ánh mắt của anh trong trẻo nhiệt liệt, giống như một thiếu niên đơn thuần. Thì ra anh không hề ý thức được cơ thể mình biến hoá. Cô khẽ mỉm cười cũng không nhắc nhở anh, có điều trong lòng âm thầm đau lòng cho người đàn ông mà mình yêu.
Giang Hoài vẫn như cũ không hề phát giác được những chuyện đang phát sinh trên cơ thể mình, vẫn tiếp tục nói: “Một cô gái tốt như em không nên ở cùng một chỗ với một phế nhân. Cho nên anh sẽ không tiếp tục ở nơi này mà tự ti nữa! Em còn nhớ anh đã từng đưa em một tấm danh thiếp chứ? Trên đó viết: Nghệ sĩ âm nhạc Giang Hoài. Đó chính là một Giang Hoài mà anh muốn tìm lại, nhưng thật ra phía sau anh còn tự đặt cho mình một danh hiệu khác: Kẻ đáng thương Giang Hoài. Nhưng bây giờ thì anh không muốn cái danh hiệu đó nữa! Anh không thể! Nếu như anh là kẻ đáng thương thì em sẽ thành cái gì? Anhcó tư cách gì bắt em phải trở thành người phụ nữ của một kẻ đáng thương? Tuy chuyện này quả thật không thể thay đổi thực tế anh tàn tật, anh vẫn không hoàn mỹ nhưng mà ít nhất anh sẽ cố gắng, so với những người đàn ông có thân thể khoẻ mạnh anh sẽ cố gắng thật nhiều thật nhiều, để thời điểm khi em ở cùng anh có thể bớt chút khó khăn, ít nhất…khi người khác bàn tán về chúng ta, phần lớn mọi người sẽ nói: Người đàn ông của Thư Tiếu tuy tàn tật nhưng xem ra cũng có chút xứng với cô ấy.”
Thư Tiếu cảm động thiếu chút rơi lệ, cô nén lại bưng ly sữa lên đưa cho Giang Hoài: “Tốt lắm tốt lắm, nói nhiều như vậy, anh không định thở chắc, xem ra hệ hô hấp phục kiện không tệ.”
Giang Hoài uống liên tiếp mấy hớp sữa, “Một hai năm nay tiến bộ rất nhiều. Bất quá, trước kia anh nói chuyện cũng không nhiều.”
Qua Kinh Trập (*), xuân ý vẫn chưa tan. Mặc dù công việc của cả hai đều bận rộn nhưng Thư Tiếu và Giang Hoài dường như đều gặp nhau mỗi ngày. Ngoài công tay của hai người và nhà hàng Nguyệt Hà, Giang Hoài thậm chí sẽ chủ động mời Thư Tiếu đi dã ngoại xa xa một chút, ví dụ như bọn họ lái xe ra ngoại ô cùng nhau tắm suối nước nóng.
(*)Kinh Trập hoặc Kinh Chập: Chỉ những ngày 5 hoặc 6 tháng 3
Cho đến cuối tháng ba, Giang Hoài vì chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp tới vô cùng bận rộn. Thư Tiếu vốn dĩ muốn đến phòng làm việc tìm Giang Hoài, chỉ cần tán gẫu một chút cũng được nhưng nghĩ lại cô cảm thấy nếu cô đến sẽ làm anh phân tâm. Thư Tiếu biết rất rõ âm nhạc chiếm một phần rất lớn trong cuộc sống của Giang Hoài. Vì vậy, cuối cùng cô vẫn không mở miệng nói ra đề nghị này.
Điều khiến cô vui mừng chính là, mặc dù một tuần không thấy mặt Giang Hoài nhưng mỗi ngày anh đều mang đến cho cô một bất ngờ nhỏ.
Ngày thứ nhất là một quyển tập tranh, bên trong còn kẹp một đóa hoa khô nho nhỏ. Thư Tiếu nhìn sang trang bên cạnh, chính là nét chữ “cộp-mác” Giang Hoài: Đóa hoa dại này được anh hái từ bụi cỏ trong vườn hoa đấy ——– anh rất lợi hại đúng không?
Ngày thứ hai là chiếc bookmark được thiết kế rất tinh tế, phía trên chỉ viết hai chữ “Thư Tiếu”
Thư Tiếu không hiểu liền gọi điện hỏi anh có ý gì, anh cười ha ha trả lời: “Em không phát hiện hai chữ này viết đặc biệt đẹp mắt sao? Sau khi chúng ta quen nhau anh liền chăm chỉ luyện viết hai chữ này. Mặc dù tay anh không linh hoạt cho lắm nhưng mà ít nhất cũng phải viết tên em cho đẹp mắt một chút. Thư Tiếu, em xem, có đẹp không?”
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu…mỗi một ngày sẽ có trợ lý của Giang Hoài mang đến phòng làm việc của Thư Tiếu một món “tiểu lễ vật”. Đối với Thư Tiếu mà nói, những thứ này so với quà cáp đắt đỏ xa xỉ còn khiến cô quý trọng hơn cảm động hơn. Ngày thứ bảy, mãi đến lúc tan làm Thư Tiếu vẫn chưa nhận được thứ gì từ Giang Hoài. Tuy trong lòng cô có chút mất mác nhưng nghĩ lại, chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi biểu diễn có thể do anh bận quá nên quên mất. Đang muốn về nhà sẽ gọi điện hỏi thăm anh một chút không nghĩ đến anh lại xuất hiện ngay trước cửa phòng làm việc của cô.
“A!” Vui vẻ khiến lông mày Thư Tiếu cong lên, “Giang Hoài!”
Ánh mắt rơi trên người nàng một khắc kia, đáy mắt Giang Hoài phảng phất có chút ẩm ướt: “Thư Tiếu,” anh nở nụ cười, “Cảm giác như lâu lắm rồi không gặp được em.”
Thư Tiếu lập tức đẩy anh vào trong, thuận tay đóng cửa phòng lại. Lúc này mới phát hiện, Bồi An không có mặt.
“Bồi An chờ bên ngoài sao?” Cô hỏi.
Khóe miệng Giang Hoài cong lên, lộ ra vẻ đắc ý: “Hôm nay anh tự mình ngồi thang máy lên đây.”
Mặc dù trong bệnh viện hỗ trợ thiết bị chuyên dụng không tệ nhưng mà Thư Tiếu phát hiện Giang Hoài bởi vì hành động bất tiện nên luôn thiếu cảm giác an toàn, thời điểm ra ngoài bên người luôn không thể thiếu hộ lý, vậy mà hôm nay anh lại một mình ngồi thang máy lên đây tìm cô, thật sự có chút ngoài dự đoán của cô.
Thư Tiếu vui vẻ nói: “Em phát hiện em càng ngày càng thích anh rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Câu này chính là nói tạm thời anh vẫn trong vòng “an toàn” sẽ không bị em dễ dàng đá bay đúng không?”
Cô giả vờ do dự một chút mới gật gù nói: “Ừm…em nghĩ, chắc là vậy!” Vừa nói khóe miệng cô cong lên, cười rạng rỡ. Thấy trên trán Giang Hoài toát ra chút mồ hôi Thư Tiếu bận rộn rót cho anh ly nước, cắm ống hút vào rồi đặt vào chỗ để nước bên tay vịn xe lăn. Thư Tiếu nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ cơm tối, sợ anh đói bụng liền hỏi: “Anh đã ăn gì chưa?”
Giang Hoài nói: “Em đừng lo, anh chỉ là đến thăm em một lát.”
Thư Tiếu hỏi: “Hay là tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm đi?”
“Không được. Buổi tối anh còn phải trở về dàn nhạc, sắp phải biểu diễn rồi, cần phải kiểm tra kĩ lưỡng.” Anh nói, “Những nhạc công trình diễn lần này đang chuẩn bị rất tốt nhưng anh vẫn muốn đến xem bọn họ một chút. Vừa đảm bảo phương diện nghệ thuật cũng vì suy nghĩ cho phương diện thị trường: Anh không thể để người xem thất vọng khi họ đã bỏ tiền và thời gian mua vé đến xem, mà những nhạc công và nhân viên trong công ty cũng phải làm việc để kiếm tiền, trách nhiệm của anh chính là đảm bảo cho mỗi một buổi diễn, một tiết mục đều phải hoàn mỹ nhất. Thật xin lỗi Thư Tiếu, khiến em mất hứng.”
“Nếu em nói không được thì sao?” Vẻ mặt Thư Tiếu không giống đang nói đùa.
Thư Tiếu nói: “Bận rộn thì bận rộn nhưng cơm vẫn phải ăn đầy đủ.” Cô vừa nói vừa cầm điện thoại ấn một dãy số. “Xin chào, có phải quán cơm X không? Tôi muốn đặt hai phần cơm, địa chỉ là…”
Chờ Thư Tiếu cúp điện thoại, Giang Hoài mỉm cười nói: “Em không cảm thấy để bạn trai mời cơm hộp rất không lãng mạn à?”
Thư Tiếu nói: “Cũng đúng, như vậy rất không lãng mạn! Nhưng ngược lại để bạn gái mời anh ăn cơm hộp có phải rất lãng mạn không?”
“Quả nhiên nghe vào bất đồng rất lớn.”
“Nếu như anh không có thời gian, muốn ăn nhanh một chút thì bổn tiểu thư đây có cung cấp thêm dịch vụ đút cơm nữa!”
Trên mặt Giang Hoài không chút ngượng ngùng, ngược lại cười càng thêm vui vẻ: “Ôi, như thế thì càng thêm lãng mạn rồi!”