Ngón tay của Giang Hoài khẽ cong, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của cô: “Rõ.”
Lúc ăn cơm tối, để ăn mừng buổi biểu diễn thành công, Thư Tiếu “đặc cách” cho Giang Hoài khui một chai rượu, rót cho anh nửa ly, chính cô cũng uống hết mấy ly, trong lòng đặc biệt vui vẻ. Giang Hoài cưng chìu cùng Thư Tiếu đùa giỡn nói chuyện phiếm, cho đến khi thần sắc của cô bắt đầu mơ màng mới gọi phục vụ đến đỡ cô lên giường.
“Giang Hoài, tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc!” Thư Tiếu nằm trên giường, vươn cánh tay thon dài làm ra tư thế như muốn anh ôm.
Giang Hoài buồn cười lại bất đắc dĩ nhìn cô.
“A!” Thư Tiếu giống như nhớ tới cái gì, tỉnh táo một chút, lồm cồm bò dậy, chủ động ôm cổ Giang Hoài, giống như con mèo nhỏ cọ cọ trước ngực anh, “Em và anh ai ôm cũng như nhau, không chỉ ôm anh,em còn muốn…còn muốn….ahihi!” Cô ngây ngô cười, mặt đỏ hồng, gò má giống như hai đám mây đỏ.
Lồng ngực Giang Hoài phập phồng lợi hại, chỉ nói một câu ngắn ngủn mà cũng suýt thở không nổi: “Thư Tiếu, tối nay ngủ lại chỗ này đi, anh sẽ trông chừng em.”
Thư Tiếu vỗ vỗ cái gối: “Anh mau đây lên đi!”
“Anh…anh còn chưa tắm.” Anh lăng lăng nói quanh nói co.
Lời của Giang Hoài làm Thư Tiếu cười khanh khách: “Em cũng chưa tắm nè! Chúng ta đừng chê nhau thối là được rồi.”
Anh khẽ vuốt lưng cô, “Thư Tiếu, em say rồi.”
Tuy nói thế nhưng Giang Hoài vẫn gọi Bồi An vào, dễ dàng gỡ tay Thư Tiếu đang bám trên người anh xuống, để cho cô ngoan ngoãn nằm xuống giường sau đó mới để Bồi An đẩy anh vào phòng tắm.
Sau khi Bồi An giúp Giang Hoài lên giường, hết sức thức thời rời khỏi đó.
Lúc anh lên giường không khỏi làm kinh động giường, Thư Tiếu đang ngủ cũng tỉnh lại, dụi dụi mắt cười một tiếng cả người lăn đến gần chỗ anh, sau đó là gần như dính trên người Giang Hoài.
“A Hoài thơm quá.” Thư Tiếu ngửi ngửi mùi hương trên người anh, phảng phất rất say mê.
Thân thể Giang Hoài bất động, trong giọng nói lại có ý né tránh, dịu dàng nói: “Thư Tiếu, em uống nhiều quá rồi.”
Thư Tiếu chần chờ một cuối cùng nhìn anh gật đầu một cái: “Chắc em say thật rồi.” Cô nói, “Nếu không, làm sao trong lòng em lúc này lại muốn làm chuyện xấu đây!”
Bả vai của Giang Hoài giật giật, phát hiện không biết từ lúc nào tay của cô đã đặt lên xương quai xanh của anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên đó. Yết hầu của anh lăn lộn một trận, trên trán nhất thời rịn mồ hôi.
Thư Tiếu hôn nhẹ lên yết hầu của Giang Hoài, anh hừ nhẹ một tiếng, khép mắt lại.
Cổ Giang Hoài chuyển động, mãnh liệt lại cố hết sức để hôn lên tất cả những chỗ anh có thể hôn tới. Thư Tiếu phối hợp với động tác của anh, mặc cho đôi môi mềm mại của anh du ngoạn trên tóc trên trán, khuôn mặt và cả vành tai của cô. Thân thể cô bị nụ hôn của Giang làm nóng lên, không kìm được bắt lấy tay anh đặt vào trước ngực mình. Cô cười khanh khách nhìn anh, ánh mắt thản nhiên mà nóng bỏng, không chút nào sợ hãi hay e ngại.
Hô hấp của Giang Hoài lại dồn dập: “Thư Tiếu! Em biết em xinh đẹp như vậy, anh không có cách nào trốn khỏi em…”
“Chẳng lẽ anh còn muốn trốn….”
“Anh không có ý đó….”
“Anh có từng nghĩ tới, có một số việc nếu xảy ra có lẽ sẽ tốt hơn.” Thư Tiếu nói, “Ha ha, không phải anh từng nói muốn sinh một đứa nhỏ sao? Em cũng muốn! Có lẽ, như vậy anh sẽ dễ dàng được ba mẹ em chấp nhận!”
Giang Hoài lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh chưa từng có ý nghĩ này.”
“Giận à?” Thư Tiếu phát hiện, biểu hiện của anh có chút không đúng.
Giang Hoài bất đắc dĩ khẽ nói: “Thư Tiếu, bây giờ tinh thần em không tỉnh táo. Nếu như em tỉnh rượu mà vẫn cảm thấy đó là một ý kiến hay thì em chính là xem nhẹ anh. Thẳng thắn mà nói, anh cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần trăm có thể làm ba mẹ em tiếp nhận tôi, nhưng mà, anh chưa từng có suy nghĩ cùng em nảy sinh quan hệ để ép bọn họ nhanh chóng tiếp nhận anh.”
Lời của anh khiến Thư Tiếu tỉnh rượu một chút, lật người qua nằm bên cạnh anh: “Giang Hoài, em không có xem nhẹ anh. Em…em chỉ là không bỏ được anh thôi!” Cô biết nếu hai người quyết định đi xa hơn, đoạn đường tiếp theo nhất định Giang Hoài sẽ bị ăn không ít khổ, cô chỉ muốn tranh thủ khi thời điểm đó vẫn chưa đến cô có thể khiến anh vui vẻ một chút.
“Nếu em đã trân trọng anh như vậy, làm sao anh có thể nhẫn tâm lợi dụng tấm lòng của em đây?” Anh nói, “Thân thể anh mặc dù xấu xí không trọn vẹn, nhưng mà, anh hy vọng khi chúng ta ôm nhau ở cùng nhau đó là một loại trải nghiệm đẹp đẽ thuần túy —– không có bất kì gánh nặng hay suy tính sắp đặt nào cả! Cho nên trước đó em không được dung túng cho anh, càng không được…hấp dẫn anh! Bởi vì anh không phải thánh nhân, anh rất sợ bản thân sẽ không nhịn được…muốn có em, cũng càng sợ thâm tâm hèn nhát muốn dùng chuyện này để có thể được ba mẹ em chấp thuận.”